01

1920

Dương Đông Thực, con trai duy nhất của Thượng tướng Dương Viễn, nhận sự phân công của chính phủ, lập tức lên đường tới Vân Nam dẹp loạn phong trào nông dân và làm tỉnh trưởng ở đây. Vốn chẳng phải là khởi nghĩa gì lớn, chỉ là mấy nhóm nông dân nhỏ lẻ tập hợp lại, không cần tới lực lượng của người có quyền hành lớn gần nhất Bắc Dương tân quân Dương Đông Thực, nhưng hắn cũng hiểu rằng cha mình đẩy mình tới đây là có nguyên do.

Cha muốn hắn hợp lực với quân Pháp.

Dương Đông Thực đọc lại bức thư lần cuối, sau đó châm lửa đốt sạch, yên lặng nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ ô tô.

.

Tỉnh trưởng Vân Nam trước Dương Đông Thực là một trí thức yêu nước người dân tộc Hán, đã nhiều lần hiên ngang chống đối lại sự kiểm soát của dân Pháp, tuy nhiên vì để yên lòng dân, người Pháp không trừ khử anh ngay, mà đợi tới khi một cuộc khởi nghĩa nông dân nhỏ nổ ra, chính quyền người Pháp lập tức kết tội anh là phần tử phản động, tước toàn bộ chức quyền, tống giam vào ngục. Không lâu sau, anh ra đi. Cha Dương Đông Thực lập tức đề bạt con trai mình làm tỉnh trưởng Vân Nam, như một lẽ tất nhiên, người Pháp nhanh chóng đồng ý.

Xe vừa tới Ủy ban tỉnh lị Côn Minh, một chàng trai trẻ cùng tùy tùng thân cận liền chạy ra đón hắn. Dương Đông Thực đã đọc qua hồ sơ của người này, con trai của Thẩm Thượng tướng và một nữ diễn viên nổi tiếng người Pháp, tuy còn rất trẻ nhưng sau khi du học Pháp trở về đã trở thành tỉnh phó tỉnh Vân Nam, đến nay cũng gần được ba năm rồi.

Chàng trai trẻ cởi mũ chào Dương Đông Thực, sau đó ra hiệu cho tùy tùng đến dỡ hành lí cho hắn.

"Rất hân hạnh được đón tiếp Tỉnh trưởng", chàng trai trẻ chìa tay ra, "Tôi là Tỉnh phó Thẩm Ánh Tuấn."

"Gọi Dương Đông Thực hoặc Thực ca là được rồi", Dương Đông Thực bắt tay Thẩm Ánh Tuấn, "Sau này tôi còn phải nhờ cậu giúp đỡ nhiều, không nên xa cách quá."

"Vậy xin mời Thực ca vào tham quan trụ sở", Thẩm Ánh Tuấn híp mắt cười, "Sau đó đệ sẽ cho người đưa Thực ca về dinh thự."

Trở mặt cũng nhanh thật đấy, Dương Đông Thực nghĩ.

Phòng làm việc của hắn ở Vân Nam lớn hơn phòng làm việc tại Bắc Dương tân quân ở Bắc Kinh một chút, dù sao thì so sánh về vai vế, tỉnh trưởng Vân Nam cũng lớn hơn vài bậc. Trong phòng làm việc có giá sách, bàn làm việc, một bộ bàn ghế tiếp khách. Trên bàn có điện thoại, máy đánh chữ, giấy và bút.

"Ở đây cho phép cắm cờ Pháp sao?", Dương Đông Thực chỉ vào cái lọ thủy tinh trên bàn, hỏi Thẩm Ánh Tuấn. Trong lọ thủy tinh, lá cờ Pháp hình như còn lớn hơn lá cờ Trung Quốc một chút, bình thản động đậy vì gió từ ngoài cửa sổ thổi vào.

"Thể hiện tinh thần hữu nghị thôi", Thẩm Ánh Tuấn lại híp mắt cười, "Thực ca cứ sắp xếp tài liệu ở đây trước đi, đệ đi sắp xếp một số việc, khi nào sắp xếp xong thì nhấc điện thoại gọi sang cho đệ là được."

Dương Đông Thực nhìn theo bóng lưng Thẩm Ánh Tuấn rời khỏi phòng, sau đó bắt đầu lấy tài liệu từ trong chiếc vali màu đen ra ngoài, chậm rãi bày biện lên bàn. Thực ra cũng không có tư trang gì nhiều, chỉ là một cuốn sổ da cùng cây bút máy, và một tập hồ sơ cơ bản về Vân Nam.

Dương Đông Thực xếp đồ xong cũng không gọi Thẩm Ánh Tuấn ngay. Hắn lấy từ trong túi áo ra một chiếc đèn pin cỡ nhỏ, bắt đầu xem xét một lượt phòng làm việc.

Được rồi, không có máy nghe lén.

.

Lúc Dương Đông Thực và Thẩm Ánh Tuấn tới dinh thự được sắp xếp riêng cho hắn, trời đã gần tối. Thẩm Ánh Tuấn cẩn thận cho người chuẩn bị sẵn cơm nước, trên bàn bày biện món Âu món Á đủ cả.

"Vì không biết Thực ca thích cái gì nên đệ đã cho chuẩn bị hết", Thẩm Ánh Tuấn nhìn Dương Đông Thực bắt đầu cầm đũa, "Hi vọng Thực ca không chê."

"Cậu chu đáo thế này, tôi chê chỗ nào được chứ", Dương Đông Thực gắp một miếng há cảo bỏ vào miệng.

Là há cảo nhân tôm, làm hắn nhớ đến những ngày còn nhỏ, mẹ cũng hay làm há cảo ngũ sắc để dỗ dành mỗi khi hắn bướng bỉnh. Mùi vị của viên há cảo thật sự không tồi, lúc này hắn mới thả lỏng, chậm rãi thưởng thức bữa ăn. Thẩm Ánh Tuấn ngồi bên kia bàn ăn cũng đã bắt đầu ăn bít tết, cả hai nói với nhau mấy câu vô thưởng vô phạt, rồi lại tiếp tục im lặng ăn tối.

Mãi cho đến khi ăn tráng miệng, Dương Đông Thực vừa cắn một miếng sủi dìn, Thẩm Ánh Tuấn đã lên tiếng:

"Thực ca có thích xem kinh kịch không?"

"Hiếm thấy thanh niên nào đi nước ngoài trở về lại hứng thú với nghệ thuật truyền thống nước nhà như cậu", Dương Đông Thực bật cười, "Ngày còn ở Bắc Kinh, thỉnh thoảng tôi cũng có đi xem."

Hắn cảm giác đôi mắt Thẩm Ánh Tuấn như sáng lóe lên, cậu hào hứng đến mức gần như chồm người dậy khỏi ghế. Dương Đông Thực nhận ra cậu cũng mới chỉ là một chàng trai vừa tròn đôi mươi, dù có tranh đấu đến mức nào đi chăng nữa, thì cũng vẫn còn rất nhiều nét trẻ con. Hắn ăn thêm một miếng sủi dìn, chờ Thẩm Ánh Tuấn nói tiếp.

"Thực ca không biết đó thôi, Vân Nam chúng ta có một bảo vật, tên là Xích Môn Yến. Rạp hát này rất nổi tiếng, thậm chí có người ở Thượng Hải còn lặn lội tới đây nghe hát. Kim bài của Xích Môn Yến không chỉ đẹp mà còn vô cùng tài hoa, đến đàn ông còn say mê cậu ấy nữa là. Nhưng mà cậu ấy không diễn nhiều đâu, cũng không báo trước sẽ diễn ngày nào, có khi buổi chiều hôm ấy diễn, nhưng sáng sớm mới bất ngờ mở bán vé. Tuy nhiên lần nào cũng thế, vừa mở bán vé đã hết sạch. Là dạng có tiền cũng không mua được ấy."

"Kì diệu đến thế sao?", Dương Đông Thực đã chuyển sang ăn hoa quả.

"Đúng là vô cùng kì diệu. Nhưng Thực ca yên tâm, đệ có người quen, người này rất thân với kim bài kia. Người ấy nói hai ngày nữa kim bài sẽ diễn, nhất định sẽ sắp xếp chỗ đẹp cho đệ. Giờ đệ nói với người này xếp thêm một chỗ cho Thực ca, chắc chắn không có vấn đề gì."

Dương Đông Thực cũng hơi tò mò, không biết kim bài thần kì của Xích Môn Yến là ai mà lại có năng lực lớn đến vậy. Ngày còn ở Bắc Kinh, hắn đã nghe danh tiếng của Xích Môn Yến, ai ai cũng nói ở Xích Môn Yến có một viên ngọc quý, nếu không tranh được vé xem hát của người này, thì chỉ có cách bỏ ra rất nhiều tiền thuê người này hát một khúc mà thôi.

Hắn nheo mắt suy nghĩ, nhưng chỉ nhớ mang máng hình như người này họ Cao.

.

Thẩm Ánh Tuấn quả nhiên nói được làm được, hai ngày sau, cậu hăm hở cầm hai tờ vé đến gõ cửa phòng làm việc của Dương Đông Thực. Dương Đông Thực khi ấy vừa sắp xếp xong công việc, liền mặc áo khoác, sau đó cùng Thẩm Ánh Tuấn đến Xích Môn Yến.

Trước cửa Xích Môn Yến đông nghịt người, có những thương gia mặc Tây trang bảnh bao, gương mặt đầy háo hức, có cả người Pháp, cũng có cả những người đến thương lượng xin ai đó rủ lòng bán lại vé. Nhưng đã giành được vé của Xích Môn Yến, ai lại nỡ bán lại chứ?

Người gác cửa đã quen mặt Thẩm Ánh Tuấn, vừa nhìn thấy bóng cậu từ xa đi tới đã vội đứng dậy cúi đầu chào. Cậu vui vẻ khoát tay, sau đó nói với anh ta:

"Đây là bạn của tôi, sau này cũng sẽ thường lui tới đây."

"Được, tiểu nhân biết rồi", anh ta nhận lấy hai tấm vé, sau đó mở cửa cho Dương Đông Thực và Thẩm Ánh Tuấn vào trong.

Dương Đông Thực ban đầu còn tưởng bên trong sẽ bày trí vô cùng xa hoa, vì nơi này đã kiếm được không ít tiền của, nào ngờ cũng chỉ đơn giản như những rạp hát bình thường khác. Trên sân diễn, một vài người đang dựng cảnh, cũng cơ bản hoàn thành rồi. Cả hai ngồi vào chiếc bàn ghi số như trên vé, là một chiếc bàn ở vị trí gần chính giữa phòng, không quá gần, cũng không quá xa sân khấu. Dù gì cũng là dân đi cửa sau, ngồi chỗ đẹp nhất thì không hay lắm, ở đây là quá mĩ mãn rồi, Dương Đông Thực nghĩ.

"Giờ này chắc cậu ấy đang trang điểm", Thẩm Ánh Tuấn xem đồng hồ đeo tay, "Đồ ăn và rượu sẽ sớm được dọn lên thôi."

Những người khác cũng đã bắt đầu vào trong phòng, căn phòng yên lặng bỗng chốc trở nên thật náo nhiệt. Dương Đông Thực nghe loáng thoáng có ai đó nói, khó khăn lắm mới mua được vé, hôm nay nhất định phải xem cho thật kĩ.

Đúng thế, hôm nay hắn cũng nhất định phải xem thật kĩ mới được.

Khoảng nửa tiếng sau, các chỗ ngồi trong rạp hát đều đã kín người, mỗi bàn sáu người, duy chỉ có bàn của Dương Đông Thực là có mỗi hắn và Thẩm Ánh Tuấn.

"Đi cửa sau mà ngồi hiên ngang thế này, không phải hơi khoa trương sao?", Dương Đông Thực nhỏ tiếng hỏi Thẩm Ánh Tuấn.

"Thực ca yên tâm đi, mọi lần cũng chỉ có mình đệ ngồi ở bàn này thôi, còn khoa trương hơn nhiều."

Được rồi.

Dương Đông Thực lắc đầu, quả nhiên vẫn là trẻ con.

Một người phụ nữ dong dỏng cao, mặc đồ truyền thống, trên cổ đeo vòng vàng đủng đỉnh bước ra. Dương Đông Thực đoán có lẽ người phụ nữ này là chủ Xích Môn Yến. Bà ta cất tiếng lảnh lót chào mọi người, sau đó không để mọi người đợi lâu, phất tay ra hiệu buổi diễn bắt đầu. Thẩm Ánh Tuấn đã nói cho Dương Đông Thực biết, kim bài không hát đầu, mà khoảng giữa hoặc gần cuối buổi diễn mới hát, nhưng những người khác cũng rất đáng xem. Ngày hôm nay Xích Môn Yến sẽ diễn "Không Thành kế" và "Thanh xà". Dương Đông Thực nhìn những bóng người lả lướt trên sân diễn, cảm giác cũng không hay hơn ở Bắc Kinh là bao, có lẽ vũ khí bí mật thật sự là kim bài họ Cao kia.

Uống hết một bình rượu, cuối cùng cũng đã tới lúc kim bài lên hát. Người này lấy quạt che mặt, thanh thoát bước từng bước ra giữa sân diễn, cất giọng lảnh lót như chim:

"Đa tạ các vị khách quý đã bỏ thời gian vàng bạc của mình để đến nghe Cao Thành Hạo hát. Hạo Hạo cảm thấy vô cùng cảm kích. Hi vọng sẽ không làm mọi người chê cười. Ngày hôm nay trời rất đẹp, cho nên Hạo Hạo sẽ hát hai bài."

Cả rạp hát sau khi nghe họ Cao nói sẽ hát hai bài, lập tức ồn ào như chợ vỡ. Ai cũng cảm thán bản thân mình hôm nay quá hời, chẳng mấy khi được nghe nhiều đến như vậy. Cũng có người thở phào nhẹ nhõm vì đã không vì mấy đồng bạc mà bán tấm vé nghe hát ngày hôm nay cho người khác.

Cao Thành Hạo hạ quạt, đặt tay lên môi. Cả rạp hát bỗng yên lặng như tờ.

Y hất tay áo, bắt đầu cất tiếng hát.

"Xuân hoa thu nguyệt,

Cố quốc ngàn năm, ái tình quay về nơi nào

Hạc thi loan phú

Người nào từng là tri âm

Điệu vũ Nghê Thường"

"Chà, Nghê Thường vũ y vũ", Thẩm Ánh Tuấn lẩm bẩm, "Quả là hiếm thấy đấy Thực ca."

Nhưng Dương Đông Thực không trả lời cậu, mà thực ra hắn cũng chẳng nghe được lời Thẩm Ánh Tuấn vừa nói. Tâm trí hắn còn đang lơ lửng giữa tầng tầng lớp lớp lụa là của người đứng trên sân diễn. Người ấy mặc bộ trang phục màu hồng, đầu đội mũ miện vàng lấp lánh, trên vai khoác một dải lụa dài.

"Nhạc khúc cuối cùng người mãi không quên"

Hát đến đây, Cao Thành Hạo bỗng nhìn thẳng về phía bàn của Dương Đông Thực, làm hắn giật mình. Hắn tự nhủ chắc y chỉ nhìn về phía người nghe hát nói chung mà thôi, nhưng đôi mắt to tròn lúng liếng ấy vẫn khiến hắn lạnh sống lưng.

Y mỉm cười ý vị, sau đó tung dải lụa và bắt đầu múa. Màu xanh trắng của dải lụa, cùng với màu hồng của bộ đồ xoắn xuýt, hòa hợp lẫn nhau, cùng với cơ thể uyển chuyển của Cao Thành Hạo, khiến Dương Đông Thực cứ nhìn mãi mà không dám chớp mắt. Bước chân nhẹ nhàng như lướt trên mặt đất, gương mặt nhỏ nhắn tinh anh, đôi mắt to tròn lúng liếng long lanh đầy nước. Một bên tay áo phất lên, một bên tay áo hạ xuống, rồi hai bên tay áo cùng phất lên. Dương Đông Thực cảm giác như nhịp tim của mình giờ đây chỉ đập theo nhịp múa của họ Cao.

Cao Thành Hạo xoay tròn, dải lụa tung bay như muốn bao trùm lấy toàn bộ cơ thể y. Khi tiếng nhạc kết thúc, y ngồi xuống, lại đưa mắt nhìn về phía Dương Đông Thực mà mỉm cười.

Dương Đông Thực có lẽ sẽ còn lạc trong nụ cười ấy mãi, nếu như Thẩm Ánh Tuấn không lay lay vai hắn.

"Thực ca thấy không, đệ đã bảo rồi mà, lần đầu tiên đệ đi xem cũng choáng ngợp thế này, nhưng không đến nỗi mất cả hồn như Thực ca đâu nha", Thẩm Ánh Tuấn bật cười, "Đệ chỉ đơn giản là thích xem hát múa, còn Thực ca thì hình như đã say mê người ta mất rồi."

"Đừng nói bừa", Dương Đông Thực lau mồ hôi lấm tấm trên trán, rót rượu rồi ngửa đầu uống cho bớt căng thẳng, nhưng không hiểu sao, càng uống, nhịp tim đập càng loạn, toàn thân căng cứng, hô hấp cũng không bình thường. Hắn hít một hơi thật sâu để bản thân mình bình tĩnh lại, sau đó ăn mấy món ăn nhẹ được bày trên bàn.

"Mùi vị không tồi", hắn ngẩng lên nhìn Thẩm Ánh Tuấn.

"Tất nhiên rồi", cậu đáp, "Đầu bếp ở đây được mệnh danh Vân Nam đệ nhất trù nghệ đấy."

Mà Dương Đông Thực không ngờ, tiếp sau đó, Cao Thành Hạo lại hát Quý phi túy tửu. Anh nghe Thẩm Ánh Tuấn nói loáng thoáng bên tai, hình như đây là bài Cao Thành Hạo hát hay nhất, ngày hôm nay quả nhiên thật là hời. Dương Đông Thực cũng chỉ ậm ừ cho qua, đôi mắt vẫn dán lên sân diễn.

"Kìa mặt trăng rời xa hải đảo

Thiếp giống như Hằng Nga rời khỏi Nguyệt cung"

Cao Thành Hạo mặc bộ hỷ phục màu đỏ rực, áo khoác dài tới độ phải có bốn người đi theo nâng áo phía sau, một tay cầm quạt, e thẹn che lấy mặt, chỉ lộ ra một nửa khuôn mặt. Y lại mỉm cười, nụ cười có vài phần tươi vui, nhưng cũng ẩn giấu một phần lo lắng. Gương mặt nhỏ thoắt ẩn thoắt hiện, nụ cười cũng tựa như có như không. Cuối cùng, y cởi bỏ áo khoác, bước chân bắt đầu lảo đảo.

"Uống bao nhiêu chung"

Cao Thành Hạo chuyển quạt sang tay khác, đôi mắt lúng liếng liếc nhìn người đóng vai người hầu dâng rượu. Y nhẹ nhàng cúi người, miệng ngậm lấy chén rượu, sau đó quay lưng lại với người nghe, rồi ngửa người ra sau, để rượu trong chén chảy xuống miệng. Một vài rọt rượu chảy ra ngoài, theo gò mà y mà rớt xuống đất, Dương Đông Thực còn tưởng rằng trước khi chạm mặt đất, những giọt rượu ấy sẽ lóe sáng.

Một chén, hai chén, lại ba chén, Cao Thành Hạo cứ tiếp tục uống như vậy, cho đến khi người xem hát tưởng chừng cũng đã ngà ngà say theo men rượu, y mới dừng lại. Ánh mắt của y quét xuống dưới một hồi, và lại dừng ngay ở phía Dương Đông Thực, làm tim hắn giật thót một nhịp. Lần này, y bật cười thành tiếng, cay đắng, đau thương, phẫn uất, tất cả đều dồn nén vào trong một nụ cười, như điên như dại, như tỉnh như say. Người bên cạnh lại dâng rượu, y lại ngậm chén rượu, ngửa người để uống, sau đó nằm gục xuống sân diễn.

Dương Đông Thực cứ nhìn cơ thể nhỏ bé ấy thổn thức mãi, cho đến khi y đứng dậy, đôi mắt ráo hoảnh nhìn xuống dưới, hắn mới biết y không hề khóc. Y lại dùng chất giọng lảnh lót, nói cảm ơn tất cả vì đã đến, cũng hi vọng mọi người đừng chê cười, sau đó nở một nụ cười.

Thật giống như đang khiêu khích người khác, Dương Đông Thực nghĩ.

Sau khi Cao Thành Hạo đi vào trong, còn có mấy khúc hát của những người khác nữa, tuy nhiên trong tâm trí Dương Đông Thực bây giờ chỉ toàn hình ảnh của Cao Thành Hạo. Đôi mắt to tròn ấy như nhìn thẳng vào trong tâm hồn hắn, nụ cười ấy như đang khiêu khích hắn, bàn tay ấy như đang nhào nặn trái tim hắn tựa như vày vò một cục đất sét. Bây giờ hắn đã hiểu vì sao y lại được gọi là kim bài của Xích Môn Yến, vì sao người ta phải sống chết giành giật vé để đi xem Cao Thành Hạo hát, dù chỉ là vài phút ngắn ngủi.

"Thường thì sau buổi diễn sẽ có đấu giá", Thẩm Ánh Tuấn nói, "Bà chủ bảo đấu giá một đêm hát riêng, nhưng ai mà biết những chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo chứ, y chẳng bao giờ kể."

Sau đó Thẩm Ánh Tuấn đi đâu đó một lúc, khi trở về còn có một người nữa đi theo phía sau.

"Đây là bạn của Ánh Ánh sao?", người đó tròn mắt hỏi.

"Đúng là như thế", Thẩm Ánh Tuấn đáp, "Thực ca, đây là Vân Nam đệ nhất trù nghệ Phác Hữu Thành, Phác Hữu Thành, đây là Thực ca."

Thẩm Ánh Tuấn ghé sát tai Phác Hữu Thành, nhỏ giọng bổ sung: "Tỉnh trưởng".

Phác Hữu Thành đấm nhẹ vào tay Thẩm Ánh Tuấn, "Ai cho gọi người ta là đệ nhất trù nghệ, ngại muốn chết đi được. À, bạn của Ánh Ánh cũng là bạn của tôi, rất vui được biết anh, Thực ca."

Dương Đông Thực bật cười, gật đầu, "Thực sự danh xứng với thực. Đồ ăn rất ngon."

"Thực ca thích là được rồi", nụ cười của Phác Hữu Thành lại càng lớn hơn nữa, "Mà nhắc mới nhớ, chắc hôm nay không có đấu giá đâu."

"Sao thế?", Dương Đông Thực hơi thất vọng, hỏi lại.

"Hạo Hạo nói anh ấy không khỏe, có lẽ là do ban nãy uống nhiều rượu quá nên đau đầu. Mà bà chủ cũng không muốn ép, dù sao hôm nay đến thế là được rồi. Vậy thôi, Phác Hữu Thành xin phép quay về bếp."

Quả đúng như lời Phác Hữu Thành nói, ngày hôm nay Xích Môn Yến không tổ chức đấu giá, tuy nhiên cũng không mấy ai thất vọng, vì mọi người cảm thấy hôm nay đến đây đã là quá hời rồi. Tất cả thu dọn đồ đạc, sau đó lần lượt ra về.

Thẩm Ánh Tuấn đưa Dương Đông Thực về tận cửa dinh thự, sau đó chào tạm biệt hắn rồi ra về. Dương Đông Thực vào trong nhà, cởi áo khoác, vứt bừa lên ghế sofa, sau đó cũng nằm dài lên ghế, gác tay lên trán suy nghĩ miên man.

Tối hôm nay, trong giây lát, hắn đã có ý định sẽ đấu giá một đêm của y.

Đêm hôm ấy, trong giấc mơ của Dương Đông Thực, xuất hiện một bóng dáng áo hồng lả lướt, người ấy cất lên tiếng hát mị hoặc, rồi dùng dải lụa dài ném về phía Dương Đông Thực, chẳng mấy chốc, dải lụa đã trói chặt lấy hắn, chặt đến mức không thở nổi.

"Gốc lê này, chính là nơi Dương Ngọc Hoàn ta vùi thân"

Dương Đông Thực bật dậy, mồ hôi đầm đìa trên trán.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro