02
Từ đó về sau, Dương Đông Thực cũng đã bớt cảnh giác Thẩm Ánh Tuấn hơn. Đều là thanh niên từ nước ngoài trở về, tư tưởng cấp tiến và phóng khoáng, lại thêm tâm hồn đồng điệu về cảm thụ nghệ thuật, cả hai dần trở nên thân thiết hơn, gần giống như hắn em trong nhà.
Cứ khi nào có buổi diễn của Cao Thành Hạo, Thẩm Ánh Tuấn nhất định sẽ đưa hắn đi. Cả hai sẽ ngồi vào chiếc bàn quen thuộc, uống rượu, ăn bánh, thưởng thức âm nhạc. Và lúc nào cũng thế, nụ cười ẩn ý và đôi mắt lúng liếng của Cao Thành Hạo sẽ luôn khắc sâu vào trong tâm trí của Dương Đông Thực.
Kì lạ thay, tính cả buổi diễn đầu tiên, tới nay đã là buổi diễn thứ năm Xích Môn Yến không tổ chức đấu giá. Khách đến xem đều cảm thấy kì lạ nhưng cũng không thắc mắc gì nhiều, cũng cảm thấy thỏa mãn vì gần đây số buổi biểu diễn đã nhiều hơn trước, thế là được rồi. Thế nhưng không hiểu sao trong lòng Dương Đông Thực lại khác, hắn có chút không nỡ, cũng có chút hơi bất bình. Hắn ngẩng cao đầu, cố gắng nhìn về phía sau sân khấu.
Y cho rằng mình đang làm gì vậy chứ?
Dương Đông Thực nhận ra, càng tới Xích Môn Yến, Cao Thành Hạo lại càng xuất hiện trong giấc mơ của hắn thường xuyên hơn, nhưng chẳng bao giờ hắn nhìn rõ được gương mặt y, chỉ thấy được bóng dáng ẩn ẩn hiện hiện cũng dải lụa dài, và lần nào cũng trói chặt lấy cơ thể hắn, cho đến khi hắn không thể thở nổi nữa.
Dương Đông Thực không hiểu, tại sao một người như hắn lại bị một người như Cao Thành Hạo thu hút. Hắn nói với Thẩm Ánh Tuấn là ngày ở Bắc Kinh cũng thỉnh thoảng đi xem, thực ra là họa hoằn lắm mới đi, ví dụ như khi mẹ bắt hắn đưa bà đi xem một vở diễn mới, hoặc khi phải tiếp khách nước ngoài. Rõ ràng hắn chẳng có hứng thú quá nhiều với Kinh kịch.
Ấy vậy mà, giờ đây Dương Đông Thực lại ngóng trông mỗi lần Thẩm Ánh Tuấn hỏi hắn rằng hai ngày nữa có thể sắp xếp công việc để đi xem hay không, chờ đợi khi Thẩm Ánh Tuấn cầm hai tờ vé đi vào, không thể nghe nổi một ai hát ngoài trừ Cao Thành Hạo, thẫn thờ khi y dừng hát và lui vào bên trong sân khấu, khi đêm xuống lại vùng vẫy trong giấc mơ có Cao Thành Hạo của mình.
Hắn chột dạ nghĩ, có lẽ nào hắn vẫn không hề hứng thú với Kinh kịch, mà chỉ là hứng thú với giọng hát và cử chỉ kim bài họ Cao kia mà thôi?
.
Ba ngày nữa là sinh nhật con gái của một người cấp dưới, Dương Đông Thực khá thân thiết với người này, từ khi đến đây hắn ta cũng đã giúp đỡ hắn rất nhiều, cho nên hắn muốn tự đi chọn quà cho cô bé ấy, thay vì để thư kí chọn giúp mình như những lần tặng quà xã giao khác. Trong cửa hàng đá quý, Dương Đông Thực đã lựa chọn được một chiếc vòng ngọc ưng ý, khi đang xem thêm một miếng ngọc bội thì nghe được tiếng người láo nháo ồn ào ở quầy tính tiền.
"Tiểu thiếu gia của tôi ơi, đây đã là lần thứ tư trong vòng ba tháng qua cậu tới tiệm của tôi đòi mua tẩu thuốc rồi đấy. Cậu mà cứ thế này thì tôi sẽ không kiếm được tẩu thuốc mà bán kịp cho cậu đâu. Sao cậu lại đập vỡ hết chứ, chúng tôi kiếm hàng cũng rất khó khăn mà."
"Tiền đã trả rồi, tôi muốn dùng thế nào là quyền của tôi chứ. Tóm lại ông cứ mang cái tốt nhất ra đây!"
Ban đầu Dương Đông Thực chỉ cho rằng đây là công tử của một gia đình thượng lưu nào đó đến giương oai giễu võ nên cũng không quan tâm lắm, chỉ chăm chú xem ngọc bội. Tiếng tranh cãi cứ kéo dài mãi, chủ tiệm cuối cùng cũng mệt, chỉ biết thở dài rồi nói: "Cậu ở Xích Môn Yến thì chắc cũng biết loại tẩu thuốc này khó bán thế nào mà, hàng về rất là ít, đã hai tháng rồi chúng tôi chưa nhận được hàng mới. Cậu mà cứ mua hết sạch thế này, cửa tiệm của chúng tôi mất uy tín chết mất thôi."
Người của Xích Môn Yến?
Dương Đông Thực giật mình quay đầu, nhìn thấy một chàng trai có gương mặt rất trẻ đứng ở quầy tính tiền. Trên gương mặt vẫn có nét bầu bĩnh trẻ con, đôi má tròn trĩnh trắng hồng như hai cái màn thầu không nhân, mái tóc cắt ngắn gọn gàng, đôi mắt sắc sảo tinh anh. Mùi hoa đào vừa lạ vừa quen quanh quẩn quanh mũi Dương Đông Thực.
Dáng người, và đôi mắt ấy, không lẽ nào... là Cao Thành Hạo?
Dương Đông Thực đứng ngẩn người nhìn chàng trai ấy bĩu môi nói "Tùy tâm trạng", sau đó chống cằm đợi chủ tiệm lấy ra một chiếc tẩu thuốc dài, rồi y nhận lấy tẩu thuốc, trả tiền. Cho đến khi y lại chống cằm, lần này là nhìn Dương Đông Thực, cất giọng nhắc nhở hắn, thì hắn mới giật mình, hoảng hồn trở về thực tại.
"Tôi biết là tôi đẹp", y nói, "Nhưng ngài không cần nhìn tôi chằm chằm lâu như vậy."
"Xin lỗi, tôi thất lễ quá", Dương Đông Thực bật cười, "Để bày tỏ sự hối lỗi, tôi mời em dùng trà chiều nhé?"
Cao Thành Hạo liếc nhìn cái đồng hồ quả lắc treo trên tường, chậm rãi trả lời, "Ngài có một tiếng."
Dương Đông Thực nhanh chóng mang chiếc vòng ngọc lại quầy tính tiền, suy nghĩ một lúc, sau đó lấy thêm một chiếc nhẫn ngọc rồi cùng Cao Thành Hạo đến tiệm uống trà.
Đây là một tiệm trà truyền thống, mùi trà và hương liệu hòa lẫn vào nhau, khiến cho không khí trong tiệm trở nên ấm áp và dễ chịu vô cùng. Chàng trai trẻ khi nãy đến giờ mới thả lỏng, hít một hơi thật sâu, sau đó ngồi xuống.
Thật giống một con cún con.
Y cắn một miếng bánh gạo nếp đậu đỏ, gật gù, "Không ngon bằng bánh của Phác Hữu Thành, nhưng cũng tạm được."
Thấy Dương Đông Thực ngẩn người, y ngẩng đầu lên, nói với hắn, "Ngài đã đến xem tôi hát năm lần rồi, vậy mà vẫn không nhận ra tôi ư?"
Quả nhiên đây chính là Cao Thành Hạo, Dương Đông Thực vừa nghĩ vừa thấy hân hoan trong lòng.
Chưa để hắn nói tiếp, y lại chép miệng rồi nói, "Ra là vậy. Bỏ lớp trang điểm đi, trông tôi xấu xí và tầm thường đễn nỗi người ta đi xem nhiều lần đến vậy rồi mà vẫn không thể nhận ra. Thất vọng thật đấy."
"Không phải", Dương Đông Thực vội trả lời, "Tôi chỉ đang nghĩ, làm sao mà em khi hát hí và em khi không trang điểm đều trông vẫn đẹp như thế này."
"Cảm ơn ngài đã có lời khen", tuy là cảm ơn, nhưng nghe giọng Cao Thành Hạo chẳng vui hơn là mấy, y lại chậm rãi bỏ một miếng bánh vào miệng, từ tốn nhai rồi nuốt.
Đôi mắt Dương Đông Thực gần như dán vào đôi môi hồng nhỏ nhắn đang chuyển động kia, cho đến khi y giả vờ ho.
"Em biết tôi là người đã đến xem em hát liên tiếp năm đêm sao?", Dương Đông Thực ăn thử một miếng bánh, đúng là không ngon bằng bánh Phác Hữu Thành làm.
"Sao lại không biết chứ, ngài là bạn của Thẩm tiên sinh. Ngài và Thẩm tiên sinh lúc nào cũng ngồi ở cái bàn gần vị trí trung tâm", Cao Thành Hạo chống cằm nói, "Tuy là đi cửa sau, nhưng lại đi rất hiên ngang."
Dương Đông Thực bật cười, "Tôi cũng trả tiền đàng hoàng đó chứ, chỉ là may mắn hơn người khác một chút thôi."
"Đúng thế", Cao Thành Hạo gật gù, "Ngài là người đẹp trai nhất tôi từng gặp, nhiêu đó thôi đã đủ làm nên sự may mắn rồi."
Nụ cười của Dương Đông Thực càng lớn hơn nữa.
Cả hai nói chuyện phiếm với nhau thêm một lúc, sau đó Dương Đông Thực đưa y về Xích Môn Yến. Cao Thành Hạo cầm cái tẩu thuốc dài, cúi đầu chào hắn, rồi thong thả đi vào trong.
.
Buổi diễn thứ sáu, bà chủ Xích Môn Yến tuyên bố ngày hôm nay lại tiếp tục tổ chức đấu giá trở lại. Tất cả rạp hát đều xôn xao, ai cũng muốn ngày hôm nay mình phải thắng. Cũng có những người không dư dả mấy thì chỉ yên lặng ngồi xem trò vui. Dương Đông Thực lo lắng nắm chặt gấu áo, quyết định phải nắm chắc lấy cơ hội này.
Người ta bắt đầu ào ào ra giá, một người, hai người, ba người, mười người. Những con số cứ tiếp tục tăng lên như không có điểm dừng.
Con số đã lên tới năm vạn.
"Năm vạn lần một"
"Năm vạn lần hai"
"Chờ đã.", lúc này Dương Đông Thực mới từ tốn giơ tay, "Năm vạn hai."
Thẩm Ánh Tuấn ngồi bên cạnh giật hết cả mình, khẽ kéo kéo tay áo Dương Đông Thực, "Thực ca, anh làm cái gì vậy, nếu anh muốn gặp, chúng ta có thể..."
"Chúng ta đi cửa sau mãi rồi", Dương Đông Thực chỉ đáp lại như thế.
Trái với vẻ bình thản của hắn, người kia nghiến răng ken két, cảm giác như khói sắp chui ra từ hai lỗ tai hắn ta. Hắn ta giơ tay, hét lớn, "Năm vạn năm!"
"Năm vạn bảy", Dương Đông Thực ung dung trả giá.
"Năm vạn chín!", hắn ta lại hét lên.
"Sáu vạn", vẫn phong thái bình tĩnh ấy, Dương Đông Thực bình tĩnh ra giá.
Lần này thì tên kia không thể tiếp tục ra giá được nữa, hắn đành bực bội ngồi phịch xuống ghế, nghiến răng ken két. Bà chủ gật đầu với Dương Đông Thực, nói rằng khi khách đã về hết, xin hãy đến căn phòng hóa trang phía sau sân khấu, bà sẽ dẫn hắn đi gặp Cao Thành Hạo.
Thẩm Ánh Tuấn ngồi bên cạnh vẫn chưa hoàn hồn, trố mắt nhìn hắn đưa tiền cho bà chủ, lại càng ngạc nhiên hơn nữa là trông hắn vui vẻ lạ kì.
Sao mà lạ thế không biết.
.
Buổi diễn kết thúc, khách khứa đều đã ra về hết, Dương Đông Thực bảo Thẩm Ánh Tuấn cứ về trước còn mình sẽ gọi xe về sau, cậu nghe xong chỉ híp mắt cười. Dương Đông Thực đi theo bà chủ đến khu vực phía sau sân diễn, bà chủ nói cứ đi thẳng sẽ tới phòng trang điểm, Cao Thành Hạo đang ở đó, rồi sau đó hai người có thể đi đâu tùy thích. Hắn gật đầu, sau đó vội đi trên hành lang dài và hẹp. Dưới chân là những viên gạch lát sáng bóng, tiếng đế giày nện lên nền từng tiếng cộp cộp cộp thật rõ ràng, như khuếch đại thêm tiếng tim đập của Dương Đông Thực.
Hắn đẩy cửa bước vào phòng trang điểm, trong phòng không có ai ngoài Cao Thành Hạo, vắng lặng như tờ. Y tựa lưng vào ghế, tay cầm tẩu thuốc dài mới mua cách đây một tuần, đưa vào miệng rít một hơi, sau đó từ từ nhả ra một làn khói. Mùi khói thuốc hòa lẫn với mùi hoa đào, len lỏi vào trong mũi Dương Đông Thực, khiến hắn vừa thấy ngứa trong lòng, lại vừa thấy dễ chịu lạ kì.
"Em không nên hút thuốc nhiều", Dương Đông Thực bước lại gần, "Không tốt cho sức khỏe đâu."
Cao Thành Hạo lười biếng ngẩng đầu, "Ngài tới rồi sao?"
Giống như y đã ở đây đợi hắn từ rất lâu.
"Sao em chưa tẩy trang?", Dương Đông Thực kéo ghế lại gần y, định đưa tay giành lấy tẩu thuốc nhưng lại thôi.
"Có thể sẽ phải hát thì sao", y ngồi dậy, hỏi mà như tự khẳng định không chút kiêng nể, phả một làn khói vào mặt Dương Đông Thực. Thấy gương mặt hắn nhăn lại, y bật cười thích thú. "Cũng có những người thích hành sự khi tôi chưa tẩy trang."
"Hành sự?"
"Ngài hiểu mà", y nhún vai, lại rít một hơi thuốc. Tẩu thuốc dài, trừ phần tay cầm bằng gỗ, tất cả những phần còn lại đều được gắn ngọc sáng lấp lánh, phía đầu tẩu còn treo lủng lẳng một cái bùa bình an màu đỏ đã cũ, nhìn thấy cả những sợi chỉ tướp ra, trông không hề phù hợp gì với chiếc tẩu ngọc sang trọng. Làn khói trắng mơ màng lại bao trùm không khí, khiến hình bóng của Cao Thành Hạo trước mắt Dương Đông Thực càng trở nên hư ảo.
"Tôi biết là ngài chắc chắn sẽ tới", Cao Thành Hạo lại nói, giọng điệu thản nhiên như không.
"Sao em biết là tôi chắc chắn sẽ tới?"
"Nhìn ánh mắt của ngài thì biết", y đáp, "Hôm chúng ta cùng đi uống trà ấy."
Cao Thành Hạo định đưa cái tẩu lên miệng thì bị Dương Đông Thực giành lấy. Ykhông nói gì, chỉ thở dài, nhìn hắn đặt cái tẩu lên chiếc bàn phía xa.
"Tôi không thích mùi khói thuốc", Dương Đông Thực nói, Cao Thành Hạo gật đầu.
"Vậy có thể ngài sẽ thích cái này", đột nhiên y mỉm cười, lảo đảo đứng dậy.
"Cái gì mới đư..."
Dương Đông Thực chưa kịp nói hết câu, Cao Thành Hạo đã lao tới và chặn hắn lại bằng một nụ hôn. Nụ hôn có mùi rượu, mùi khói thuốc, mùi hoa đào thơm thoang thoảng và mùi son phấn đắt tiền. Dương Đông Thực một tay đỡ lấy gáy Cao Thành Hạo, tay còn lại vòng qua eo y.
Cả hai hôn nhau cho đến khi Cao Thành Hạo chủ động rời ra. Y lấy ống tay áo lau đi vết son trên môi Dương Đông Thực, gương mặt thản nhiên, còn Dương Đông Thực thì bối rối nhìn y.
"Em làm vậy với bất kì ai đấu giá thắng sao?", Dương Đông Thực tự nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi, nhưng Cao Thành Hạo chỉ ngồi xuống, cúi đầu im lặng không đáp.
Mãi một lúc lâu sau, y mới ngẩng đầu lên, nhẹ giọng nói với Dương Đông Thực: "Ngài giúp em tẩy trang nhé, có được không?"
Dương Đông Thực gật đầu, bước lại gần, bắt đầu vụng về gỡ những chiếc trâm cài đầu và mũ miện ra khỏi bộ tóc giả mà Cao Thành Hạo đang đội. Sau khi gỡ cả tóc giả xuống, hắn cầm khăn, nhúng vào chậu nước bên cạnh, vắt thật khô rồi dịu dàng lau mặt cho y. Y cứ nhìn hắn mãi cho đến khi hắn lau hết lớp trang điểm trên mặt đi, làm gáy Dương Đông Thực cứ cảm thấy nóng nóng.
"Ngài biết không, bà chủ nơi này mua em với giá một tệ", Cao Thành Hạo đột ngột lên tiếng.
"Một tệ?", Dương Đông Thực đặt cái khăn trở lại chậu nước, ngạc nhiên hỏi. Hắn nghĩ chí ít cũng phải vài ngàn tệ, tại sao lại chỉ có một tệ?
"Vậy mà bây giờ ngài lại bỏ ra hẳn sáu vạn tệ, châm chọc lắm phải không?", Cao Thành Hạo đưa tay lên miệng theo thói quen, sau đó lại hạ xuống vì nhận ra tẩu thuốc không còn trong tay mình nữa, "Quê em ở phía Bắc, sau đó lưu lạc tới Vân Nam. Em ngày đó chỉ là một thằng bé còi cọc, đen đúa, đói ăn, chẳng làm được việc gì hết. Em đã suýt chết đói ở đâu đó nếu như không có một người cưu mang em, đưa em về nhà, cho em ăn uống, dạy em học chữ. Em đã nghĩ, cuộc sống sau này của em hẳn sẽ thật hạnh phúc. Cho đến một ngày..."
Giọng Cao Thành Hạo hơi nghẹn lại, rồi cậu nói tiếp, "Cho đến một ngày, người ấy bị tống vào nhà giam."
Bàn tay đưa ra định vuốt tóc Cao Thành Hạo của Dương Đông Thực khựng lại giữa không trung. Khi hắn còn đang luống cuống không biết nên làm thế nào, y vươn tay, kéo tay hắn đặt lên đầu mình rồi nói tiếp.
"Từ đó, em lại tiếp tục lang thang, rồi bị bắt cóc và mang tới đây. Nơi này ngày đó vốn là một kĩ viện. Dù em lúc đó trông chẳng có giá trị gì, nhưng bà chủ vẫn quyết định trả một tệ để mua em về. Gia đình em trước kia là một gia đình có truyền thống Kinh kịch, em cũng được mẹ dạy cho chút ít, ngày ở nhờ nhà người kia cũng đã luyện tập với người ấy rất nhiều lần, cho nên một lần, để mua vui cho những người cùng làm việc ở nơi này, em đã hát cho mọi người nghe. Bà chủ biết được, liền cho em đi học, rồi trở về đây hát thử cho mấy ông lớn nghe. Tiếng tăm đồn xa, bà chủ quyết định cải tạo nơi này thành rạp hát."
"Nhưng bản chất phía sau thì vẫn thế...", Dương Đông Thực lẩm bẩm, Cao Thành Hạo nhìn hắn và chỉ cười.
"Ngài đưa em về phòng nghỉ được không?", một lúc lâu sau, y đề nghị.
Phòng nghỉ của Cao Thành Hạo cách phòng trang điểm không xa. Quả là gà đẻ trứng vàng của rạp hát, căn phòng lớn và gần như không thiếu thứ gì. Y đun nước, chạy đi thay đồ, còn Dương Đông Thực ngồi vào bàn đợi. Rất nhanh sau đó, Cao Thành Hạo mang ra một bình trà và một ít bánh bích quy được đựng trong một chiếc hộp gỗ nhỏ. Dương Đông Thực nhấp một ngụm trà, hương trà thơm và mùi hoa đào quyến luyến lấy nhau không rời, để lại dư vị ngọt ngào trong miệng hắn. Cao Thành Hạo dường như đã thoát vai hoàn toàn, giờ đây, y giống như bao chàng trai trẻ khác, nhanh nhẹn, tinh hắn và hoạt bát, tuy nhiên vẫn còn có chút u buồn.
"Nghe nói ngài từng đi nước ngoài", Cao Thành Hạo cắn một miếng bánh bích quy, "Ở đó có gì vui không?"
"Tôi từng học ở Paris, thủ đô của Pháp", Dương Đông Thực đáp, "Ở đó có tháp Eiffel, có sông Seine, rất đẹp."
Cao Thành Hạo tựa đầu vào vai hắn, tròn mắt nghe hắn kể về Paris, về tháp Eiffel, về sông Seine, về nước Pháp, sau đó chép miệng nói khi Dương Đông Thực kết thúc câu chuyện.
"Chắc cả đời này em sẽ chẳng thể rời khỏi Vân Nam, thậm chí là Côn Minh cũng không thể."
"Tôi thấy bà chủ cho em đi lại rất thoải mái đó thôi, em có thể đi lại tự do tùy thích, trốn đi cũng được", Dương Đông Thực vuốt tóc cậu.
"Em thì trốn đi đâu được chứ", Cao Thành Hạo buồn buồn trả lời, "Rời khỏi đây, em chẳng là gì cả. Hơn nữa, em cũng mang nợ bà chủ rất nhiều. Nếu như có một người nào đó chịu chuộc em ra, thì em mới có thể rời khỏi đây. Thế nhưng cái giá bà chủ đưa ra quá cao, mà ai ghé qua đây cũng chỉ muốn chơi đùa thôi. Không ai muốn bỏ một khoản tiền lớn chỉ để chuộc về một kẻ mà mình chơi dăm ba ngày đã chán."
Dương Đông Thực nhẹ nhàng vỗ vai y, chợt y ngẩng lên nhìn hắn và hỏi, "Còn ngài thì sao? Ngài có thể đưa em đi không?"
Dương Đông Thực nhận được câu hỏi bất ngờ, loay hoay không biết nên trả lời thế nào.
"Quả nhiên... Con người ai cũng giống nhau cả thôi...", Cao Thành Hạo thấp giọng đáp.
Đêm hôm ấy, cả hai nằm trên chiếc giường của Cao Thành Hạo. Y đã sớm chìm vào giấc ngủ, chỉ có Dương Đông Thực vẫn trằn trọc mãi. Mùi hoa đào thơm thơm và giọng nói chứa đầy sự thất vọng của Cao Thành Hạo khiến hắn rơi vào một vòng xoáy rối rắm. Liệu hắn có thực sự có tình cảm với y, muốn gắn bó với y, hay như y đã nói, hắn chỉ muốn chơi đùa cùng y dăm ba hôm mà thôi?
Bàn tay hắn lướt nhẹ trên tóc y, sau đó trượt xuống, sượt qua đôi mắt, sống mũi, gò má và rồi dừng lại ở đôi môi.
Rốt cuộc thế nào mới là đúng đây?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro