03

Sáng hôm sau, khi Dương Đông Thực tỉnh giấc, vẫn còn thấy Cao Thành Hạo ngủ say sưa trong vòng tay mình.

"Em vẫn chỉ là một đứa trẻ", Dương Đông Thực vuốt tóc y, dịu dàng nói.

"Khéo em còn lớn tuổi hơn ngài đấy", Cao Thành Hạo cáu kỉnh đáp lại bằng giọng ngái ngủ, làm Dương Đông Thực bật cười.

"Được rồi, hôm nay em có muốn đi đâu chơi không?"

"Em muốn ra chợ, ăn kẹo hồ lô", Cao Thành Hạo dụi dụi đầu vào ngực hắn, "Nhưng lát nữa mới đi được không, em còn mệt lắm."

"Ừm, em thích là được."

Khi cả hai dạo chợ, có một số người định chào Dương Đông Thực, nhưng hắn đều ra hiệu cho họ yên lặng. Hình như Cao Thành Hạo chưa biết hắn là tỉnh trưởng, mà thôi, như vậy cũng thật tốt. Cả hai ăn rất nhiều món ngon, Dương Đông Thực còn mua cho Cao Thành Hạo một cái chong chóng đủ màu. Hắn nhìn y vui vẻ chu môi thổi chong chóng, trong lòng đột nhiên nhộn nhạo.

Rồi vài ngày nữa thôi, người ấy sẽ lại trở thành một người hoàn toàn khác, đứng trên sân khấu múa hát, uống rượu, rồi lại bị đem ra đấu giá như một món đồ vật trang trí. Liệu đến khi ấy mình còn có thể giành giật lại người ấy không? Liệu đến khi ấy mình có còn muốn đấu giá giành lấy người ấy không?

"A, gió nổi lên rồi!", Cao Thành Hạo bật cười rạng rỡ khi nhìn thấy chong chóng quay tít vì gió thổi, "Thật là đẹp."

Giây phút ấy, Dương Đông Thực muốn ôm lấy Cao Thành Hạo vào lòng, muốn y chỉ cười như thế này với riêng một mình hắn.

Thật là đẹp.

Em cười lên trông thật đẹp.

.

Từ hôm đó trở đi, khi rảnh, Dương Đông Thực thường ghé tiệm ăn nhỏ do Xích Môn Yến mở để gặp và trò chuyện với Cao Thành Hạo, cũng sẽ có hôm có Thẩm Ánh Tuấn đi cùng hắn, nhưng khi Thẩm Ánh Tuấn đến đây, Thẩm Ánh Tuấn thường chạy đi đâu mất. Dương Đông Thực cũng không quan tâm lắm, hắn chỉ muốn nói chuyện với Cao Thành Hạo thôi.

Hắn nhận ra, dường như mình thật sự thích y rất nhiều. Mỗi đêm hắn đều có thể mơ thấy y, nhưng không còn là mơ thấy bóng hình ẩn hiện như ảo ảnh, dùng dải lụa bóp nghẹt hơi thở của hắn, mà mơ thấy y mặc bộ đồ thường ngày, tay cầm chong chóng, vui vẻ chạy nhảy trên triền đồi nắng vàng lộng gió.

Tối hôm ấy, khi trở về dinh thự, Dương Đông Thực nhận được một bức mật thư. Hắn đọc kĩ mật mã trong thư, tự giải mã trong đầu, rồi đốt cháy bức mật thư thành tro.

.

Ngày hôm ấy, Dương Đông Thực tới quán ăn nhỏ phía trước Xích Môn Yến như thường lệ, nhưng chỉ thấy Phác Hữu Thành. Phác Hữu Thành cúi đầu chào hắn, sau đó nói nhỏ: "Hạo Hạo đang ở trong phòng. Hôm nay là sinh nhật anh ấy."

Dương Đông Thực gật đầu, sau đó dựa theo trí nhớ, tìm đến phòng Cao Thành Hạo. Hắn vừa mở cửa đã thấy y nằm nhoài ra bàn, trên bàn bày rất nhiều đồ ăn, còn có cả rượu.

"Em cứ tưởng ngài không đến", y phụng phịu nói.

"Tôi đã đến rồi đây", Dương Đông Thực mỉm cười dịu dàng, tay nhẹ nhàng xoa đầu y, "Tôi không biết hôm nay là sinh nhật em, không thể chuẩn bị quà, chỉ có thứ này thôi."

Nói rồi, hắn lấy từ trong túi ra một chiếc nhẫn ngọc, chính là chiếc nhẫn ngày ấy hắn mua ở cửa tiệm mà hắn gặp y lần đầu tiên, đeo vào ngón áp út của y.

"Không ngờ lại vừa đấy", Dương Đông Thực nói, còn Cao Thành Hạo chỉ nhìn chiếc nhẫn chằm chằm.

"Cảm ơn ngài", y vừa gãi đầu vừa trả lời, hai gò má hơi hồng hồng.

Dương Đông Thực bật cười, đưa tay bẹo má y.

Sau đó, cả hai cùng nhau ăn tối, thậm chí còn uống rượu. Dương Đông Thực muốn cản Cao Thành Hạo lại, nhưng y cứ nằng nặc đòi uống, hắn cũng chẳng thể làm gì khác được. Sau khi ăn uống no say, cả hai lên giường của Cao Thành Hạo, và y ngồi trong lòng Dương Đông Thực.

"Tại sao chứ?", đột nhiên Cao Thành Hạo nói một câu không đầu không đuôi.

"Tại sao cái gì...", Dương Đông Thực hoang mang hỏi lại.

"Tại sao lại là ngài...", y run run nói, "Tại sao ngài lại gieo cho em hi vọng cơ chứ..."

"Có chuyện gì vậy?", Dương Đông Thực nắm lấy tay y, hỏi dồn.

"Tại sao ngài lại là người của bọn chúng? Tại sao ngài lại làm việc cho phương Tây? Ngài là tỉnh trưởng mà, em nói có đúng không? Phác Hữu Thành nói tỉnh trưởng tiếp theo tới đây sẽ là người của người phương Tây. Tại sao em lại không nhận ra, bạn quý của Thẩm Ánh Tuấn hẳn phải là một người có thân phận cao quý. Em không xứng với ngài, hơn nữa..."

Giọng nói của Cao Thành Hạo run run, câu chữ lộn xộn không rõ ràng, và làm tim Dương Đông Thực thắt chặt lại. Hắn có những nỗi khổ không thể nào nói cho y biết, và y cũng không nên nghe những điều này, bởi vì chúng là minh chứng của chiến tranh ác liệt, và nếu biết những điều ấy, tính mạng của y sẽ rơi vào nguy hiểm.

Hắn không muốn, cũng không dám giải thích.

Một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống bàn tay Dương Đông Thực.

"Em rất ghét những người giống như ngài. Tại sao vậy, tại sao đất nước của chúng ta tươi đẹp như thế, vậy mà những người như ngài lại phải chịu sự sai khiến của phương Tây cơ chứ?", bờ vai bé nhỏ của Cao Thành Hạo run lên, "Em rất ghét họ..."

Dương Đông Thực còn đang tìm từ ngữ để nói với y, y đã xoay người lại, vòng hai tay qua cổ Dương Đông Thực, nhìn hắn chằm chằm.

"Nhưng em không thể nào ghét ngài", nước mắt đã bắt đầu ngập tràn đôi mắt to tròn xinh đẹp của Cao Thành Hạo, "Xin đừng làm như vậy, em thực sự không thể nào ghét nổi ngài."

"Xin em... Đừng nói nữa", Dương Đông Thực bối rối lấy tay lau nước mắt cho y, "Xin em..."

Cao Thành Hạo bật cười giữa làn nước mắt, "Em nghĩ là em thích ngài mất rồi"

"Đừng nói nữa...", Dương Đông Thực nghiến răng.

"Em thực sự thích ngài mất rồi", Cao Thành Hạo vươn người về phía trước, hôn lên má Dương Đông Thực, sau đó ghé vào tai hắn thầm thì, "Em phải làm sao bây giờ?"

"Tôi đã bảo em đừng nói nữa", Dương Đông Thực lại nghiến răng, đè y nằm xuống giường.

Cao Thành Hạo nhìn hắn bằng đôi mắt ngập tràn nước mắt, nở một nụ cười. Nụ cười giống như lần đầu tiên y hát cho hắn nghe, buồn bã, tuyệt vọng, châm chọc. Y vươn tay chạm vào má Dương Đông Thực, sau đó chậm rãi gật đầu.

Dương Đông Thực khẽ gầm nhẹ một tiếng, rồi cúi xuống ngậm lấy môi y.

Trong đêm tối, dưới ánh đèn mờ ảo, cả hai trút bỏ lớp quần áo nặng nề, sau đó quấn quýt lấy nhau không rời.

.

Sáng hôm sau, vì còn công việc phải giải quyết, cho nên Dương Đông Thực dậy từ rất sớm. Hắn nhìn người đang ngủ ngoan ngoãn trong lòng, hôn phớt lên trán y, khẽ nói một câu xin lỗi, rồi ngồi dậy, nhặt những mảnh quần áo vương vãi dưới đất mặc lên người rồi rời đi.

Một giọt nước mắt lăn trên gò má Cao Thành Hạo, rơi xuống gối.

Từ sau ngày hôm đó, Dương Đông Thực bận đến nỗi gần như không ra khỏi phòng làm việc, cũng không thể đến Xích Môn Yến gặp Cao Thành Hạo. Mà hắn nghe Thẩm Ánh Tuấn nói, Cao Thành Hạo và Phác Hữu Thành khoảng thời gian này rất bận, hình như Cao Thành Hạo định mở một buổi hát cho lính Pháp và "chính quyền bù nhìn" ở Vân Nam nghe. Trong lòng Dương Đông Thực dấy lên sự ghen tị, nhưng hắn cũng không thể nào làm gì khác.

Thời gian thấm thoắt trôi qua, cuối cùng cũng tới ngày mà Cao Thành Hạo tổ chức hát không bán vé. Dương Đông Thực đi cùng Thẩm Ánh Tuấn, cả hai ngồi ở chiếc bàn quen thuộc. Hắn ngước nhìn lên sân diễn, chỉ thấy một Cao Thành Hạo thật xa lạ.

Ngày hôm nay, y trông đẹp và lộng lẫy hơn ngày thường gấp vạn lần. Y mặc bộ hỷ phục màu đỏ rực, đầu đội tóc giả được tạo kiểu cầu kì, cài thật nhiều trâm vàng sáng lấp lánh, tay cầm chiếc tẩu ngọc dài. Đứng bên cạnh y là một chàng trai trẻ khác mặc đồ màu vàng nhạt. Dương Đông Thực nheo mắt, sau đó nhận ra người đứng bên cạnh Cao Thành Hạo là Phác Hữu Thành, bèn buột miệng nói.

"Không ngờ bình thường Phác Hữu Thành lấm lem như vậy, thế mà trang điểm và mặc đồ diễn trông cũng thật đẹp."

Không hiểu sao Thẩm Ánh Tuấn nghe vậy lại giật mình, mặt đỏ ửng.

Dương Đông Thực nhìn biểu cảm của Thẩm Ánh Tuấn, nghĩ mình hiểu ra vấn đề rồi.

"Phác Hữu Thành hát cũng rất hay, chẳng qua anh ấy thích nấu bếp hơn là hát thôi", Thẩm Ánh Tuấn nói.

Cao Thành Hạo và Phác Hữu Thành bắt đầu đi đến từng bàn để rót rượu. Nhìn đôi mắt to tròn lúng liếng ấy đong đưa, Dương Đông Thực khẽ nghiến răng, tay nắm chặt gấu áo đến mức nhàu nát hết cả.

"Xin kính ngài tỉnh trưởng một ly", Cao Thành Hạo xa cách nói với Dương Đông Thực, sau đó ghé tai hắn nói nhỏ, "Dù có chuyện gì xảy ra, cũng xin ngài đừng uống một giọt rượu nào hết."

Buổi diễn không có gì khác so với thường ngày, Cao Thành Hạo đứng trên sân diễn, hát rồi múa, múa rồi lại hát, hát lại uống rượu. Binh lính và người Pháp ngồi bên dưới đã bắt đầu ngà ngà say, có người đã nằm la liệt ra bàn, cũng có kẻ nằm luôn dưới đất, còn Thẩm Ánh Tuấn nói đi vệ sinh đến giờ vẫn chưa trở lại.

Khi tất cả hình như đều đã ngủ gục, trừ Dương Đông Thực, hắn bỗng nghe thấy tiếng Phác Hữu Thành hét lớn.

"Châm lửa!"

Lửa bắt đầu bốc lên xung quanh rạp hát, rạp hát cũng đã được rải dầu hỏa từ lúc nào. Lửa bắt dầu, cháy càng ngày càng dữ dội.

Dương Đông Thực chợt hiểu. Thì ra tất cả là kế hoạch của Cao Thành Hạo, y muốn giết hết tất cả những kẻ phản lại đất nước, những kẻ mà y căm thù. Chỉ trừ lại hắn, người mà y không thể nào ghét nổi. Y để lại cho hắn một con đường sống, một con đường thoát thân. Nhưng còn y thì sao?

Dương Đông Thực từ phía dưới rạp hát chạy lên, cố gắng để lửa không bắt vào người mình, vừa chạy vừa hét lớn, "Cao Thành Hạo, mau rời sân diễn!". Thế nhưng y dường như đã say lảo đảo, không còn tỉnh táo nữa, miệng vẫn ngâm nga hát Quý phi say rượu. Dương Đông Thực chợt nhớ có lần Cao Thành Hạo đã nói, một khi đã hát, thì phải hát cho hết bài, đây là quy định tổ tông để lại, không được làm trái.

Hắn lao lên trên sân diễn, bế y chạy khỏi nơi đó, còn y vẫn cứ say mê hát, còn đau thương cười thành tiếng. Dương Đông Thực băng qua biển lửa, Cao Thành Hạo cứ hát.

Cho đến khi hắn chạy đến chiếc cửa đã bị chặn bên ngoài, Cao Thành Hạo cũng đã hát xong.

"Sao ngài lại cứu em?", y vuốt tóc hắn.

"Em có muốn tôi đưa em đi không?", Dương Đông Thực vừa phá cửa vừa hỏi.

"Đi đâu chứ, theo người phương Tây sao? Thế thì em thà bỏ mạng ở đây còn hơn", y cay đắng đáp lại.

"Em sai rồi, tôi vốn là người của Quân giải phóng. Ngày hôm nay suýt nữa thì em đã giết lầm một công dân yêu nước rồi đấy", cánh cửa rung bần bật, Dương Đông Thực sắp thoát được ra rồi.

"À, hóa ra ngài là hai mang, không ngờ nha."

"Vậy em có muốn đi cùng tôi không?", Dương Đông Thực cuối cùng cũng đã húc đổ được cánh cửa.

"Xin hãy mang em đi", Cao Thành Hạo vứt cái tẩu ngọc vào trong biển lửa, hai tay ôm lấy cổ Dương Đông Thực.

Cả hai chạy ra khỏi rạp hát, nhìn thấy Thẩm Ánh Tuấn và Phác Hữu Thành đang núp ở phía quán ăn. Hắn cười khổ rồi nói, "Đến dinh thự của tôi, tôi sẽ giải thích với hai người sau".

Sau đó hắn đặt Cao Thành Hạo vào trong ô tô, cài dây an toàn cho y, rồi lái xe vút vào trong màn đêm, sau lưng là biển lửa hoang tàn.

Tôi nhất định sẽ mang em rời khỏi nơi này. 


_End,

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro