274. Phiên ngoại (Toàn văn hoàn)

Vài năm sau, nhà cũ của Tần gia đã được xây sửa hoàn tất.

Các cụ già sống ven cầu Khúc Thủy đều biết, nhà Tần gia trước kia không đồ sộ như vậy, nhưng sau khi trùng kiến xong thì tráng lệ hơn rất nhiều, lại còn được xây thêm hồ nước.

Một tòa nhà lớn như vậy nhưng không có ai ở, chỉ thi thoảng nghe thấy tiếng động vào ban đêm, cho biết có người về.

Mùa xuân năm nọ, Tần lão thái gia đã quay về, được một người có dáng vẻ thư sinh, tao nhã tuấn mỹ đưa tới.

Người trong vùng đều đoán thư sinh ấy là nam nhân của Tần Cốc.

Lão thái thái có thể liệt vào hàng cao thọ vùng này, nhưng đầu óc bà đã hơi lẫn, đi đường hễ thấy thanh niên nào trẻ đẹp tuấn tú thì đều gọi Quyên Ca Nhi.

Bà luôn miệng hỏi nam tử thư sinh kia, Quyên Ca Nhi của bà bao giờ mới về.

Sau đó, có một cặp tỷ đệ chừng 13-14 tuổi chăm sóc bà lão, còn nam tử thư sinh kia vội vàng ngồi xe ngựa rời đi.

Không lâu sau thì Tần Cốc cũng tới, bế bé con trên tay.

Hóa ra nàng đã thành thân ở phủ Lâm An. Người ta hỏi nàng mấy năm nay sống ở phủ Lâm An thế nào.

Nàng nói không có gì đặc biệt, chỉ là may mắn gặp được ba vị ca ca.

Hai người trong số đó, thế nhân ai cũng biết. Người còn lại chính là ca ca ruột mà nàng luôn nhung nhớ, tìm kiếm suốt cả đời, thậm chí suýt nữa đã tính kế vào tận hoàng cung....

Tuy giọng nàng nhẹ bẫng nhưng trong lòng dâng lên nỗi xót xa khôn cùng.

Không ai hiểu được nàng đã sống thế nào trước khi tìm thấy ca ca. Ở phủ Tuyền Châu, nếu chịu khó hỏi thăm xem ca của Tần Cốc là ai, có người nói Dự vương nhận nàng làm nghĩa muội, có người lại nói Kinh Bắc vương Triệu Hoài Chi nhận nàng làm nghĩa muội. Triệu Hoài Chi thậm chí còn xin danh hiệu quận chúa và đất phong cho nàng.

Nhưng Tần Cốc từ chối.

Lúc trước, nàng cảm thấy ý của Triệu Hoài Chi là : Giao ca ngươi cho ta, ngươi muốn cái gì cũng được, dù có là tước quận chúa hay là đất phong.

Nhưng sau này gặp nhau nhiều, nàng mới dần hiểu ra, Triệu Hoài Chi đối xử tốt với nàng từ tận đáy lòng, bởi nàng là muội muội của Tần Quyên.

Ngoài ra không vì bất cứ lý do nào khác.

Phu quân nàng có được thành tựu như ngày hôm nay, báo được đại thù, thẳng tiến trời xanh, cũng nhờ vị quý nhân Triệu Hoài Chi ấy.

Tần Cốc ôm con, nghĩ : Có ca ca thật tuyệt. Nhóc con à, rồi mẫu thân sẽ sinh cho con một muội muội.

Nhóc con :......

Nhóc con chắc đang nghĩ, chứ sao không sinh cho con một ca ca?

Tần Cốc bắt đầu tìm ca ca từ năm 4 tuổi, tìm suốt nửa đời người.

Nàng không còn nhớ những năm tháng hai huynh muội ở bên nhau như thế nào nữa, chỉ biết khi ấy hạnh phúc vô cùng.

Giờ ca ca đã về đây. Ca ca thương con của nàng, nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, đối xử với nàng cũng tốt, nhưng chẳng hiểu sao vẫn cứ có chút khác xưa.

Tần Cốc chỉ hận không thể biến lại về dáng vẻ năm mình 4 tuổi....

Cho nên chỉ đành sinh thêm một đứa nữa thôi.

Tần nhóc : Thế là ta có muội muội.

Tần nhóc : Thế là cha mẹ ta, đại cữu (Triệu Hoài Chi), tiểu cữu (Tần Quyên) đều bị muội muội cướp mất.

Tần nhóc : Thậm chí muội muội ta vừa mới chào đời đã là quận chúa, còn ta chỉ là thảo dân.

Tần nhóc : Rồi một ngày nọ, mẫu thân cho ta hay, cha ta cũng mang huyết mạch hoàng thất, chẳng qua chưa nhận tổ tông.

Tần nhóc : Nhưng có liên quan gì đâu, ta chỉ muốn biết có thể nhét muội muội lại vào bụng mẹ không thôi.

Tần Cốc nghĩ mãi không hiểu, năm 4 tuổi, nàng và ca ca bị chia cắt. Để tìm ca ca, nàng liều mình sống sót, lấy đó là tín ngưỡng để tranh đấu với đời, khi gặp lại nhau thì vui mừng khôn xiết. Ấy vậy mà sao con trai và con gái của nàng lại chí chóe như chó với mèo suốt cả ngày....

Tần Cốc cảm thấy không phải mình sinh được một cặp huynh muội mà là một cặp huynh đệ.

Đó, vừa nói khỏi mồm, hai đứa nó đã đánh nhau rồi.

Lúc này, Ngọc bé con đang làm khách ở đó bỗng đi tới, giật lấy kẹo bông gòn trong tay đứa bé gái.

Tần nhóc nhìn sang, thấy muội muội bị giành mất kẹo, dù nó còn đang mặc quần hở đũng cũng vác cái thân lũn cũn chạy tới, đá cho Ngọc bé con một cái.

Tuy không đau không ngứa nhưng Ngọc bé con vẫn rất ngạc nhiên, "Ban nãy ngươi cũng gành kẹo với nó cơ mà? Sao ta không được lấy...."

Chưa dứt lời, Tần nhóc đã đá thêm cho nó một cái.

"....." Ngọc bé con cau mày giận dữ, "Chẳng đau gì cả, nhưng ngươi không được phép đá ta."

"Đưa cho muội muội." Tần nhóc nói vanh vách từng chữ, mặt mũi nghiêm túc. Muội muội nó chỉ nó được phép bắt nạt, chứ người khác thì đừng hòng.

Ngọc bé con nhìn nó, rồi trả kẹo bông cho Tần gia muội muội.

"Trả thì trả. Ta thèm vào." Ngọc bé con bảy tuổi khoanh tay trước ngực.

Gương mặt Tần nhóc rất giống cữu cữu Tần Quyên, cho nên Ngọc bé con có muốn giận cũng không giận nổi.

Ba đứa chơi trong phòng, còn đám người lớn thì ngồi ngoài tiền viện, không rõ bàn chuyện gì.

Đến lúc phát chán, Ngọc bé con mới đột nhiên nói, "Tần muội muội, sau này lớn lên gả cho ta được không?"

Dù ngoài miệng nói thế như trong lòng nó không muốn chút nào. Dù sao Tần gia muội muội mới chỉ là đứa bé nửa tuổi, ngoài cái mặt trắng trẻo mũm mĩm, đôi mắt to tròn ra thì....chẳng thấy đẹp chỗ nào cả.

Tần nhóc nghe không hiểu gì, nhưng vẫn hung ác trừng Ngọc bé con một cái.

Nó bỗng nhiên nhìn khóm hoa thu bên ngoài, nghĩ không biết có phải các cữu cữu đang trên đường về không.

Nó nhớ cữu cữu lắm rồi.

***

Lâm Trầm An không ngờ, nam nhân này sẽ giao lại quân doanh cho Tề Lâm rồi cùng y về Tống quốc.

Mấy tháng trước, họ đến được Thành Đô. Nam nhân đã thay trang phục người Tống, vấn tóc, đội mũ, ăn mặc như một nho sinh nhưng khó lòng che giấu được sát khí hừng hực quanh thân.

Lâm Trầm An vẫn còn rất bàng hoàng. Ninh Bách thật sự đã về Tống quốc cùng y.

Từ trước đến nay, Lâm Trầm An chưa từng hiểu Ninh Bách nghĩ gì. Có lẽ sau khi Ninh Bách mất đi tất cả, y là lựa chọn duy nhất của hắn.

Tại Liên Hoa đường trên đất Thục, hai người quấn quýt bên nhau.

Xuân sắc vô biên, tiếng thở dốc vang vọng không ngừng.

Có khi y muốn hỏi, vì sao Ninh Bách lại đến tìm y.

Nhưng lời đến miệng rồi vẫn không nói ra được.

Lâm Trầm An nhắm mắt. Thôi vậy.

Y thiếp đi trong vòng tay của nam nhân, gương mặt thanh tú vẫn thoáng vẻ u sầu.

Lúc này, nam nhân lại mở mắt ra, hơi cúi đầu nhìn Lâm Trầm An đang nép vào ngực mình.

Hắn đã từng nghĩ đến rất nhiều kết cục, tỷ như thả tự do cho Lâm Trầm An, giống hắn từng làm với Phi Đàn, hay bán y đi như đám sủng nô trước kia, hoặc đưa y lên chiến trường, hoặc vứt bỏ.

Nhưng cuối cùng, hắn phát hiện ra, mình không thể làm được.

Mỗi lúc muốn thả Lâm Trầm An, hắn sẽ lại đuổi theo y, đưa y về.

Cứ thế vài lần, hắn quyết định giữ y luôn bên cạnh.

Định đến một ngày hắn chán ghét thì đuổi y đi, nhưng giờ ngẫm lại, dù có chán ghét, hắn cũng không bỏ y được.

Đời này đã định, họ phải gắn với nhau.

Chẳng phải Lâm Trầm An muốn về Tống quốc hay sao? Được rồi, hắn sẽ đưa y về.

Cho nên hắn giao lại quân doanh cho Tề Lâm. Tề Lâm mắng hắn, đánh hắn. Tề Lâm trung thành tận tâm với hắn như thế, nhưng hắn đã để gã phải thất vọng....Vậy nên gã không kìm lòng được, bất chấp quan hệ chủ tớ mà ra tay.

Bản thân Ninh Bách cũng không ngờ, một sủng nô bị hắn chơi đùa mấy năm nay, ấy vậy mà giờ hắn bị sủng nô ấy bắt ngược lại, thậm chí còn khiến hắn sẵn sàng từ bỏ thứ hắn từng khao khát nhất.

Đúng, hắn chán ghét những ngày truy đuổi chém giết không ngừng trong gió tanh mưa máu này rồi.

Chắc đến tuổi trung niên, tâm hồn người ta trầm lắng lại, suy nghĩ cũng tỉnh táo hơn.

Nghĩ vậy, hắn cúi đầu hôn lên môi người trong lòng.

*

Lâm Trầm An càng bất ngờ hơn khi Ninh Bách cùng y đi dạo chợ phố, cùng y du sơn ngoạn thủy.

Họ cứ thế tiến về phía đông, sau đó y nói muốn tới núi Sở.

Ninh Bách đồng ý đưa y đi, nhưng hắn sẽ không vào trong núi.

Lâm Trầm An hiểu, cho nên lúc Ninh Bách nói có thể đi cùng y, y đã rất vui vẻ.

Họ đi chợ mua yên ngựa mới, giày mới, chuẩn bị thức ăn nước uống lên đường.

Lâm Trầm An dạy Ninh Bách nói tiếng Hán, đôi khi dạy hắn viết chữ, có lúc hứng lên sẽ dạy hắn vài ba câu thơ từ.

"Nửa đêm tới, bình minh tan, tựa như một giấc mộng xuân."

"Tựa mây chiều trôi lãng đãng."

Đó là đã từng là mối quan hệ giữa Lâm Trầm An và Ninh Bách trước kia, họ chỉ gặp nhau vào ban đêm, ở trên giường.

"Lâm Trầm An."

Đột nhiên, nam nhân quay đầu nhìn y.

Lâm Trầm Anh cũng kinh ngạc nhìn lại hắn.

"Nếu ta chết, ngươi cứ cưới vợ sinh con." Ninh Bách nói.

Lâm Trầm An sững sờ, nhưng không nói gì cả.

"Nhưng chừng nào ta còn sống, ngươi phải theo ta. Ta sẽ cố chết sau ngươi một chút."

Một lời tuyên bố quá mức bá đáo.

Không hiểu sao lại khiến Lâm Trầm An bật cười.

Cảm giác căng thẳng bấy lâu cuối cùng cũng được thả lỏng.

Không ai rõ hơn Lâm Trầm An, Ninh Bách là người vô cùng tuân thủ lời hứa.

Năm xưa Ninh Bách nói, đao của hắn sẽ không hại Tần Quyên, cho nên trời cao để Tần Quyên đền cho hắn một cữu cữu....

Ninh Bách nói, Bá Nha Ngột Hồ Hồ cứu Tần Quyên, Tần Quyên dùng cả đời đền đáp ân tình....

Hóa ra đây là nhân quả.

Lâm Trầm An cười, không phải cười Ninh Bách, mà vì Ninh Bách đã chịu nhắc lại với y về chuyện năm xưa.

Khi một nam nhân nguyện cùng ngươi nói về quá khứ, tức là hắn muốn bên ngươi thật lòng.

"Còn nữa. Xin lỗi...."

Trầm mặc hồi lâu, cuối cùng Ninh Bách nhìn về phía Lâm Trầm An, thốt ra lời ấy.

Lâm Trầm An sững sờ.

Y chưa bao giờ nghĩ Ninh Bách lại nói xin lỗi với mình.

Y mím môi đáp, "Không tha."

Lần này tới lượt Ninh Bách kinh ngạc. Nhưng rồi hắn cũng bật cười. Hắn xin lỗi đâu phải vì muốn Lâm Trầm An tha thứ.

"Ừ." Ninh Bách gật đầu, không hiểu sao tâm trạng còn tốt hơn trước rất nhiều.

Lâm Trầm An nhìn sang nơi khác. Y biết sau khi mình nói "Không tha", khúc mắc của bọn họ cũng được hóa giải.

Chỉ cần gặp lại Tần Quyên, đời y coi như viên mãn.

*

Ngày 15 tháng 8, trong ánh trăng núi Sở sáng vằng vặc, Lâm Trầm An băng băng tìm đến.

Đêm ấy, cuối cùng y đã gặp lại Tần Quyên sau nhiều năm xa cách.

"Cữu cữu, người gạt con, bắt con đợi tận 2 năm."

Từ lúc hắn nhận được thư Lâm Trầm An nói sẽ đến Tống quốc tìm hắn, đã hai ba năm trôi qua rồi.

Lâm Trầm An ôm lấy hắn, nghẹn ngào nói, "Vì nửa đường phải tìm lang trung chị bệnh nên đến trễ."

Nếu không phải Ninh Bách trọng thương, hai người hoạn nạn sinh tình cảm, thì nay đã chẳng thẳng thắn bộc bạch lòng mình như thế.

Tuy chậm trễ hội ngộ với thân nhân, nhưng cũng thu hoạch được rất nhiều.

"Cữu cữu, con tìm được muội muội rồi."

Nghe Tần Quyên nói thế, Lâm Trầm An lặng lẽ rơi lệ.

Viên mãn làm sao.

-------------------

Lời editor :

Tuy không có nhắc gì đến câu chuyện của Tần Cốc, mấy năm đó nàng bôn ba thế nào, phu quân hiện giờ của nàng là ai. Tuy nhiên, qua chi tiết "Dự vương nhận nàng làm nghĩa muội", "Phu quân nàng nhờ Triệu Hoài Chi mà báo được thù xưa, công danh thẳng tiến", "Cha của Tần nhóc xuất thân hoàng tộc nhưng chưa quy tông", "Tần muội muội sinh ra đã là quận chúa", có thể khẳng định, phu quân Tần Cốc chính là đứa con thất lạc của lão Dự vương. Để bảo toàn vương vị, Dự vương không thể để phu quân nàng quy tông nhận tổ, nhưng đền bù bằng cách nhận Tần Cốc làm nghĩa muội, để con của nàng được phong quận chúa. Cụ thể danh tính người này là ai, mình mạnh dạn đoán là Tử Hiến quân.

Về đôi Ninh Bách – Lâm Trầm An, lý do Ninh Bách thích Lâm Trầm An thì chắc do hoạn nạn sinh tình, ngoài ra chắc cũng có một phần do Lâm Trầm An có nét giống Tần Quyên nữa. Còn vì sao Lâm Trầm An thích Ninh Bách, một kẻ đã giam cầm lạm dụng mình bấy lâu ấy hả? Chỉ có một lý do thôi : MÊ TRAI ĐẸP.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #dammy