Kính ngắm

MỘT người đàn ông cụt bàn tay đến tận cửa bán cho tôi một bức ảnh căn nhà của tôi. Trừ hai cái móc bằng crôm, gã là một người trông bình thường trạc khoảng năm mươi tuổi.

"Ông làm sao mà bị mất tay thế?" tôi hỏi sau khi gã nói muốn gì.

"Đó là chuyện khác," gã nói. "Ông có muốn bức ảnh này hay không?"

"Vào đi", tôi nói. "Tôi vừa pha cà phê."

Tôi cũng vừa làm một ít Jell-O. Nhưng tôi không nói với gã tôi đã làm.

"Tôi dùng toilet của ông được chứ," người đàn ông cụt tay nói.

Tôi muốn nhìn xem gã cầm tách thế nào.

Tôi biết cách gã cầm máy ảnh. Đó là một cái Polaroid cũ, to và đen. Gã buộc chặt nó vào những cái đai da thắt lại thành vòng qua vai rồi chạy khắp lưng, và chính nhờ thế đã siết chặt cái máy ảnh vào ngực gã. Gã sẽ đứng trên vỉa hè trước nhà bạn, định vị căn nhà trong kính ngắm, đẩy cần kéo xuống bằng một trong hai cái móc của gã và bụp, tấm ảnh của bạn xuất hiện.

Tôi đã đứng ở cửa sổ quan sát, bạn thấy đấy.

"ÔNG bảo cái toilet ở đâu ấy nhỉ?"

"Ở dưới kia, rẽ phải."

Cúi, gập cong người, gã tự tháo mình ra khỏi mấy cái đai. Gã đặt máy ảnh lên sofa và vuốt thẳng áo khoác.

"Ông có thể xem khi tôi đi."

Tôi cầm lấy bức ảnh từ gã.

Có một bãi cỏ hình chữ nhật nhỏ, lối xe vào, nhà để xe, thềm trước, cửa sổ lồi ra ngoài, và cửa sổ chỗ tôi đứng quan sát từ trong bếp.

Vậy tại sao tôi lại muốn có một bức ảnh thảm kịch này?

Tôi nhìn gần hơn và thấy đầu tôi, đầu tôi, ở đó, bên trong cửa sổ bếp.

Nó khiến tôi suy nghĩ, nhìn thấy chính mình như thế. Tôi nói với bạn, điều đó khiến một con người suy nghĩ.

Tôi nghe tiếng giật nước toilet. Gã tiến tới trên hành lang, vừa kéo khóa vừa mỉm cười, một cái móc giữ thắt lưng của gã, cái kia ẩn trong áo sơ mi.

"Ông nghĩ sao?" gã nói. "Được không? Cá nhân tôi thì thấy nó ra hình ổn. Chẳng lẽ tôi lại không biết mình đang làm gì ư? Chấp nhận đi, phải là một tay chuyên nghiệp đấy."

Gã giật mạnh đũng quần.

"Cà phê đây," tôi nói.

Gã nói, "Ông ở một mình, phải không?"

Gã nhìn vào phòng khách. Gã lắc đầu.

"Vất vả, vất vả," gã nói.

Gã ngồi cạnh máy ảnh, ngả người ra sau thở dài, và mỉm cười như thể biết một điều gì đó mà sẽ không nói cho tôi.

"Uống cà phê đi," tôi nói.

TÔI đang cố nghĩ ra điều gì đó để nói.

"Có ba đứa nhỏ đến đây muốn sơn địa chỉ nhà tôi lên lề đường. Bọn nó muốn một dollar cho việc đó. Ông không biết tí gì về chuyện đó sao?"

Đây là một câu thăm dò. Nhưng tôi quan sát thấy gã không hề biến sắc.

Gã khệnh khạng vươn người tới trước, cái tách thăng bằng giữa hai cái móc. Gã đặt xuống bàn.

"Tôi làm việc một mình," gã nói. "Trước đây luôn thế, sau này luôn vậy. Ý ông là gì?" gã nói.

"Tôi chỉ liên hệ sự việc thôi," tôi nói.

Tôi bị đau đầu. Tôi biết cà phê không tốt, nhưng thỉnh thoảng Jell-O có tác dụng. Tôi cầm bức ảnh lên.

"Lúc đó tôi ở trong bếp," tôi nói. "Thường tôi ở sau nhà."

"Chuyện thường ấy mà," gã nói. "Bọn nó lớn rồi bỏ ông đi, phải không? Giờ ông thấy rồi đấy, tôi làm việc một mình. Vậy ông thấy sao? Ông muốn bức ảnh chứ?"

"Tôi sẽ lấy", tôi nói.

Tôi đứng dậy và cầm hai cái tách lên.

"Biết mà," gã nói. "Tôi, tôi có một phòng ở khu buôn bán. Ổn thôi. Tôi lấy xe buýt đi, và sau khi làm việc ở những khu lân cận, tôi đến khu buôn bán khác. Ông hiểu tôi đang nói gì chứ? Này, tôi cũng từng có con. Cũng như ông," gã nói.

Tôi đợi, tay vẫn cầm hai cái tách và nhìn gã vật lộn đứng lên từ cái sofa.

Gã nói, "Chúng là thứ đã cho tôi cái này."

Tôi chăm chú nhìn những cái móc.

"Cám ơn vì đã cho uống cà phê và dùng nhờ toilet. Tôi rất đồng cảm."

Gã giơ lên hạ xuống những cái móc.

"Thế nào," tôi nói. "Chứng minh ông đồng cảm thế nào đi! Chụp thêm hình tôi và nhà tôi đi."

"Chẳng ích gì," người đàn ông nói. "Bọn nó không về lại đâu."

Nhưng tôi giúp gã đeo mớ quai ấy vào.

"Tôi cho ông một cái giá," gã nói. "Ba cái một dollar." Gã nói, "Nếu lấy thấp hơn, tôi khó sống."

CHÚNG tôi ra ngoài. Gã điều chỉnh lá chắn sáng. Gã chỉ chỗ đứng cho tôi, và chúng tôi đến chỗ đó.

Chúng tôi đi vòng quanh ngôi nhà. Theo trình tự. Lúc tôi chụp nghiêng. Lúc tôi chụp thẳng.

"Đẹp," gã nói. "Đẹp lắm," gã liên tục nói, cho đến khi chúng tôi đi một vòng quanh nhà và lại quay về mặt trước. "Hai mươi tấm. Đủ rồi."

"Không," tôi nói. "Trên mái nhà", tôi nói.

"Chúa ơi," gã nói. Gã nhìn căn nhà hết lượt trên dưới. "Được rồi," gã nói. "Ông nói đấy nhé."

Tôi nói, "Tất tần tật. Chúng mang đi hết rồi."

"Nhìn đây!" người đàn ông nói, và một lần nữa giơ những cái móc của mình lên.

TÔI vào trong lấy một cái ghế. Tôi đặt nó lên trên nóc nhà để xe. Nhưng vẫn không tới. Vì vậy tôi lấy một cái sọt và đặt cái sọt trên cái ghế.

Chẳng có gì không ổn khi ở đó trên mái nhà.

Tôi đứng thẳng lên và nhìn xung quanh. Tôi vẫy tay, và người đàn ông cụt tay vẫy lại bằng những cái móc của gã.

Chính lúc đó tôi thấy chúng, những hòn đá. Như thể có một tổ đá nhỏ trên tấm lưới chắn ngang ống khói. Bạn biết bọn nhỏ rồi đấy. Bạn biết bọn nó ném đá lên thế nào, nghĩ sẽ làm một hòn rơi xuống ống khói nhà bạn.

"Sẵn sàng chưa?" tôi la lên, và nhặt một hòn đá. Rồi tôi đợi cho đến khi gã đưa được tôi vào kính ngắm.

"Được rồi" gã la lại.

Tôi đưa tay ra sau và hét, "Bắt đầu!" tôi ném viên đá chết tiệt ấy đi xa hết mức có thể.

"Tôi không biết," tôi nghe gã hét. "Tôi không chụp ảnh động."

"Lại đi," tôi gào, và nhặt một hòn đá khác.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro