KÍNH VỊ VÔ GIAN- PHIÊN NGOẠI





Kính Vị Vô Gian.

Quyển 4: Nhất Tâm Đồng Quy. ( Tâm cùng hướng về một chỗ )


Phiên Ngoại.


Thời gian luân chuyển, từ biệt nhiều năm.

Lạc Bắc hiện giờ, thảo nguyên và thành trì cùng tồn tại, một số con dân còn sót lại của Kính quốc và dân chúng Vị quốc sau khi di chuyển tới đã cùng nhau an cư lạc nghiệp trên mảnh đất này.

Không biết năm đó Nam Cung Nhượng có tưởng tượng qua một màn này hay không?

Cũng không biết tất cả những thứ này, có giống như nữ đế tưởng tượng ra hay không?

Lúc đầu thì không.

Dân chúng Kính Quốc và Vị Quốc, đều đã trải qua quá nhiều đau thương.

Bắc An Hầu cùng tân nhiệm Bắc Cửu Châu tiết độ sứ từng phí không biết bao nhiêu tâm tư, ban hành bao nhiêu chính sách, bình ổn bao nhiêu lần loạn cục, cuối cùng mới đạt tới cục diện như hôm nay.

Mà Bắc An Hầu Khởi Nhan A Cổ Nạp cùng Bắc Cửu Châu tiết độ sứ Na Cổ Tư Cát Nhã, cũng không phải ngay từ đầu đã chung sống hòa bình như vậy.

Bắc An Hầu cùng Bắc Cửu Châu tiết độ sứ, đến tột cùng ai mới là người cầm quyền chân chính ở Lạc Bắc ?

Triều đình cũng chưa bao giờ đưa ra một lý giải rõ ràng.

Trong tay Cát Nhã nắm giữ điều hành binh quyền Bắc Cửu Châu, quan cư tam phẩm.

Mà Khởi Nhan A Cổ Nạp thân hệ huyết mạch tôn quý nhất Kính quốc , đứng hàng hầu tước, hơn nữa ngày xưa thân phận đó .....tựa hồ triều đình cũng đứng về phía nàng.

Từ hoàng tử Kính quốc đến phò mã Vị quốc, thuận thế mà tiến vào triều đình, trở thành hoàng phu ở thâm cung, rồi tới Bắc An Hầu hiện giờ, A Cổ Nạp cảm giác như chính mình trải qua mấy đời người, nàng biết rõ nhất bị cừu hận làm cho tâm trí mê muội sẽ có kết cục như thế nào, nàng vốn không muốn cùng Cát Nhã tranh đấu cái gì, chỉ là ....Mỗi khi nhìn thấy Cát Nhã thao luyện tướng sĩ sẵn sàng ra trận, A Cổ Nạp đều phát ra một tiếng thở dài thật sâu.

Dưới chiến hỏa, đứng mũi chịu sào chính là bách tính, A Cổ Nạp đã quyết định buông xuống cừu hận, trả lại cho thiên hạ một cuộc sống thái bình, vì thế đem toàn bộ chiến hỏa có thể dấy lên bóp chết từ trong trứng nước, Bắc An Hầu không thể không đấu một trận với tiết độ sứ Bắc Cửu Châu.

Ngay từ đầu cục diện đã thập phần bất lợi, dù sao Cát Nhã tay cầm binh phù, khống chế quyền sinh sát ở Bắc Cửu Châu. Nhiều năm qua, A Cổ Nạp đã hao tổn quá nhiều tâm trí, khi hai bên đối đầu, phía của nàng liên tục gặp thất bại.

Nếu không phải còn cố kỵ tước vị Bắc An Hầu cùng thân phận hoàng phu hiện tại, nói không chừng Cát Nhã đã sớm tính toán đối với nàng hạ thủ.

Nhưng Cát Nhã đã xem nhẹ một vấn đề rất quan trọng: " Lòng dân ".

Có lẽ, cừu hận trong lúc đó vẫn thiêu đốt trong tâm trí một số người, nhưng bách tính thiên hạ này đã sớm không chịu nổi gánh nặng nên luôn mong muốn khát vọng một cuộc sống yên bình.

Và rồi một cảnh tượng mỉa mai đã xảy ra.

Khởi Nhan A Cổ Nạp thân mang huyết mạch tôn quý nhất Kính quốc, bị thảo nguyên vứt bỏ nhưng lại chiếm được sự ủng hộ rộng lớn của dân chúng Vị quốc sinh hoạt ở Bắc Cửu Châu.

Sau khi đấu không biết mấy năm, Bắc An Hầu rốt cục cũng có đủ thực lực để ngang hàng với tiết độ sứ Bắc Cửu Châu, dân chúng mới thực sự được nghênh đón yên bình chân chính.

Cô nhi thảo nguyên Khởi Nhan Kim Châu Ba Lạp cũng đã lớn lên, trở thành một thiếu niên nho nhỏ.

Thỉnh thoảng A Cổ Nạp cũng nhận được thư của Khởi Nhan Nặc Mẫn, có lúc trên thư viết những điều mắt thấy tai nghe trong những chuyến du hành, có lúc viết một ít chuyện vặt vãnh trong cuộc sống, có lúc sẽ báo cáo tình hình gần đây của Tề Ngọc Tiêu cho A Cổ Nạp, cũng có lúc......sẽ nói về chuyện của Nữ Đế.

Mỗi lần A Cổ Nạp hồi âm cho Khởi Nhan Nặc Mẫn thì đều dặn dò nàng sống thật tốt, vui vẻ mà ngắm nhìn núi sông tươi đẹp.

Đối với người muội muội này, trong lòng A Cổ Nạp tràn đầy áy náy, cũng từng có ý niệm đến việc đón nàng trở về Lạc Bắc , suy nghĩ nhiều lần sau vẫn là từ bỏ.

Bất kể nói như thế nào, trong mắt người ngoài, Khởi Nhan Nặc Mẫn là con tin mà Bắc An Hầu lưu lại Vị quốc, chỉ cần Bắc An Hầu nàng còn có giá trị, muội muội của nàng liền nhất định an toàn.

Vả lại, nàng cũng lo lắng Khởi Nhan Nặc Mẫn sau khi trở lại Lạc Bắc, tức cảnh sinh tình sẽ nhớ tới những ký ức không tốt đẹp, phần đời còn lại của muội muội thật vất vả lắm mới trở nên rực rỡ một lần nữa, vì lẽ đó A Cổ Nạp càng không muốn để nàng bị thêm một chút thương tổn nào.

Năm đó khi rời khỏi thảo nguyên, Nặc Mẫn còn là một cục sữa nhỏ rúc vào trong lòng nàng, đối với thảo nguyên, Nặc Mẫn cũng không có ký ức và tình cảm quá sâu sắc.

A Cổ Nạp cũng thường xuyên giục ngựa chạy như điên, giống như muốn chạy tới chỗ giao nhau ngày đó, giữa cỏ xanh và trời xanh, nghe gió gào thét qua tai,người bên ngoài nhìn thấy đều là ngưỡng mộ dáng vẻ oai hùng hiên ngang.

Thế nhân đều nói rằng Bắc An Hầu tiêu dao tự tại nhưng chỉ có nàng mới chân chính hiểu được, nơi đó............... là rốt cuộc không thể trở về.

------

Kinh thành Vị quốc.

Nữ đế từ ngự thư phòng đi ra, khuôn mặt có chút mệt mỏi đi trên cung đạo của Tín Trường cung, bên người đi theo Thu Cúc và Trần Truyền Tự, cũng không có nghi trượng xa hoa, từ sau khi nàng đăng cơ lại cần chính yêu dân, cho phép dân chúng nghỉ ngơi lấy lại sức, Vị quốc đã bắt đầu phát triển thịnh thế.

Hai người lão nhân bên cạnh Nữ Đế, nghe nói lúc Nữ Đế còn là hoàng nữ đã đi theo bên cạnh, Thu Cúc cô cô cùng Trần tổng quản còn từng xuất cung thay Nữ Đế đến chùa mang tóc tu hành vài năm, vì Nữ Đế cầu phúc.

Một trận gió lạnh thổi qua, Thu Cúc liên tục nhẹ nhàng di chuyển, hướng nữ đế bên người kề sát, thấp giọng nói:

-"Bệ hạ, trời lạnh sương nặng, xin hãy dùng liễn đi ạ ?"

Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của Nữ Đế vang lên:

-"Trẫm mệt mỏi, muốn đi một chút.!"

Mệt mỏi không phải càng nên truyền liễn sao?

Nhưng Thu Cúc cũng không hỏi, chỉ yên lặng trở lại vị trí ban đầu, cầm đèn lồng chiếu sáng con đường dưới chân nàng.

Không biết đi bao lâu, bước chân Nữ Đế đột nhiên dừng lại, gian cung điện trước mắt đen sì, rõ ràng cách trục trung tâm hoàng cung không xa, lại thập phần quạnh quẽ.

Nàng cứ như vậy đón gió, lặng lẽ đứng tại chỗ, gió thổi đến đèn lồng trong tay Trần Truyền Tự cùng Thu Cúc đều lắc lư, tòa cung điện trước mắt này vốn là Đông cung của Thái tử, sau được tiên đế ban cho nàng khi ấy đang còn là một công chúa, lúc trước từng được gọi là Vị Minh Cung, sau trải qua một hồi hỏa hoạn liền biến thành gạch ngói vụn, trải qua mấy năm trùng kiến, sau khôi phục nguyên trạng, đổi tên thành Thừa Triều cung, giờ đây...Đã bỏ trống nhiều năm.

Nữ đế kinh ngạc nhìn cung điện tối đen, tựa hồ đang tìm cái gì, thật lâu sau mới mở miệng nói:

- "Thu Cúc a."

-" Có nô tỳ.!"

-"Thừa Triều cung, trống trải bao lâu rồi?"

-"Bẩm bệ hạ, bảy năm rồi. "

Thu Cúc không cần nghĩ ngợi trả lời.

Nữ Đế giật mình, một vệt khói trắng từ trong miệng nàng bay ra lại bị gió thổi xa, chỉ nghe một tiếng rất nhẹ, nỉ non nói:

-"Đã lâu như vậy rồi sao ?"

Lần này, không ai trả lời câu hỏi của nàng.

Chỉ nghe tiếng gió lạnh xuyên qua cung đạo tạo thành những âm thanh  "Ô ô".

Từ sau khi người kia đi, Nữ Đế liền phong tỏa nơi này, bỏ đi tất cả cung nhân, lại không cho bất luận kẻ nào đi vào quét dọn.

Có lẽ cỏ dại trong Thừa Triều cung đã mọc rất cao rồi?

Nữ Đế muốn đi vào xem một chút, lại bị giấy niêm phong loang lổ trên cửa chói mắt ngăn cản lối đi, cái này chính là nàng bảy năm trước tự tay viết, mơ hồ còn có thể nhìn ra bút phong bên trong có chút non nớt.

" Vĩnh phong cung này, người vào phải chết "

Nữ đế nhận ra chữ trên phong giấy, thấp giọng đọc ra, sau đó kéo kéo miệng.

Nàng còn mơ hồ nhớ rõ, nhớ rõ tâm tình lúc ấy khi viết tám chữ này, nhưng có nhiều thứ tựa như dải niêm phong đó, đã dần phai nhạt.

-------

-"Hồi Cam Tuyền cung. "

Thanh âm Nữ Đế vang lên, vẫn thanh lệ như cũ.

-"Vâng."

Bảy năm này, nàng trôi qua cũng không thoải mái, nữ tử làm vua, dễ dàng cỡ nào?

Nàng cần nỗ lực nhiều hơn so với đế vương bình thường, mới có thể được các triều thần tán thành, huống hồ lúc đó triều đình cũng không an ổn.

Nữ đế một bên lo liệu những chính sách không tốt mà phụ hoàng lưu lại, một bên còn muốn nhổ ra thế lực tiền triều chiếm cứ trong bóng tối, càng phải ứng phó các triều thần lúc nào cũng khuyên can, khuyên nàng lập hoàng phu khác.

Thẳng đến mấy năm trước, nữ đế đem nhi tử của trưởng tỷ Quỳnh Hoa công chúa sách lập làm thái tử, tiếng khuyên can của các triều thần mới dừng lại.

Phụ mẫu Thượng Quan Phúc đều qua đời, hắn vẫn được xem như huyết mạch hoàng thất, đã đổi tên thành Nam Cung Phù, ngồi vững vàng ở vị trí Đông cung.

Kỳ thật Nữ Đế biết các triều thần đang lo lắng cái gì, bọn họ có thể ủng hộ vị Nữ Đế biểu hiện khá tốt này của mình nhưng cũng không có nghĩa bọn họ hy vọng các hoàng đế sau này của vương triều Đại Vị , đều là nữ tử, về phần huyết mạch.........Chỉ cần hợp lễ pháp là được.

Nữ đế trở lại Cam Tuyền cung, nàng đã mệt mỏi đến cực điểm, rất nhanh liền ngủ thiếp đi, nhưng mới ngủ được một canh giờ liền đột nhiên mở mắt, vén màn che màu vàng, chân trần xuống giường, đánh thức Thu Cúc vẫn đang canh đêm.

-" Bệ hạ?"

Nữ Đế không nói một lời, trực tiếp đi tới một gian trong điện, đẩy cửa mà vào.

Thu Cúc đứng khựng lại ở cửa, thấy Nữ Đế tự mình đốt nến, đóng cửa điện lại. Nàng đành canh giữ ở ngoài.

Nơi này, là cấm địa khác của nàng mà bảy năm qua không ai có thể đặt chân vào nửa bước.

Trong điện bày biện rất đơn giản, thậm chí có thể nói có chút trống trải, ngoại trừ một bàn một ghế, bất quá trên giá gỗ còn bày vài món đồ.

Mấy cái hộp dài, bên trong chứa đại khái là những đồ vật như mấy loại quyển trục, một hộp gỗ bằng đàn hương, còn có một cái hộp lớn bằng bàn tay, cùng với hai cái rương một lớn một nhỏ.

Nữ Đế tiện tay cầm lấy hộp lớn bằng bàn tay cách nàng gần nhất, mở ra......

Bên trong là một khối mực cũ đã dùng qua một ít, hẳn là đã trải qua nhiều năm, sớm đã mất đi mùi thơm vốn có.

Nữ đế nhìn chằm chằm thỏi mực cũ một lát, đóng hộp lại thả về chỗ cũ.

Nàng lại mở hộp làm bằng gỗ đàn hương ra, một cây bạch ngọc động tiêu lẳng lặng nằm bên trong .

Nữ đế lại mở ra hai cái hộp gỗ một lớn một nhỏ , trong đó một cái bên trong đặt đủ
những bức tượng heo con được điêu khắc với đủ loại dáng vẻ ngộ nghĩnh đáng yêu.

Một trong số chúng còn có một tượng gỗ bên ngoài còn thô ráp, mắt heo con cũng chưa được vẽ, hiển nhiên là chưa hoàn thành.

Mà trong hộp gỗ nhỏ kia, đều là những bức thư và quyển trục.

Nàng cầm hộp ngồi vào sau án, mở ra giấy Tuyên Thành hơi ố vàng, những bức thư bên trong có phần mở đầu và kết thúc không giống nhau.

Phần lớn là bắt đầu bằng "Điện hạ", kết thúc bằng "Thần".

Còn có bảy bức thư khác bắt đầu bằng chữ "Bệ hạ" và "Thần" để kết thúc.

Và ....một phong "Tĩnh nữ" mở đầu, "Duyên quân" làm kết thúc.

-------

Từ sau khi Nữ đế đăng cơ, vì thuận tiện cho bách tính thiên hạ, sau khi đem hai chữ "Tĩnh Nữ" vốn tương đối thông thường của mình thành  "Trăn Trăn", liền không còn ai gọi qua cái tên này của nàng nữa.

-----
"**Trăn Trăn**" (蓁蓁) là một từ Hán Việt, có nghĩa là : sum suê, tươi tốt, xanh mướt, Từ này thường được dùng để miêu tả cây cối, cỏ lá xanh tươi, phát triển mạnh mẽ. Trong văn học hoặc tên gọi, nó mang ý nghĩa tượng trưng cho sự : phồn thịnh, sinh sôi, và sức sống mãnh liệt.
-----

"Tằng kinh thương hải nan vi thủy. ( Biển xưa đã thấy, nước nào bằng).
Trừ khứ Vu Sơn bất thị vân.              ( Mây Vu sơn ấy, mây nào hơn).
Thứ thứ hoa tùng lãn hồi cố.             ( Rừng hoa bước tới, lòng chẳng ngoảnh).
Bán duyên tu đạo bán duyên quân."( Nửa vì tu đạo, nửa vì thương ).

*Đây là một bài thơ nổi tiếng trong văn học Trung Quốc, được cho là của : Nguyên Chẩn (元稹), một nhà thơ đời Đường.

Năm Thừa Khải thứ 12.

Mùa đông.

Tuyết rơi dày.

Bên ngoài trướng lớn của Bắc An Hầu Khởi Nhan A Cổ Nạp.

Bắc An Hầu vén rèm lên, nói với thị vệ canh giữ ở cửa:

-"Hôm nay gió tuyết quá lớn, các ngươi cũng không cần đứng gác, tìm một chỗ ấm áp nghỉ ngơi đi, có việc ta sẽ gọi các ngươi."

Hai gã thị vệ kiên trì nói:

-"Thuộc hạ không dám, an nguy của Hầu gia, chính là đại sự."

Bắc An Hầu khẽ cười nói:

-"Bản hầu chính là nhất phẩm văn hầu do triều đình thân phong , cho dù là Cát Nhã đến, cũng phải ở bên ngoài đại trướng của ta xuống ngựa cách một tầm mũi tên. Tuyết đọng dày như thế, đi bộ rất khó, các ngươi chỉ cần tìm một lều trại ấm áp có thể nhìn thấy doanh trướng của ta, nếu là nghe thấy tiếng vó ngựa, hoặc là thấy có người cưỡi ngựa xông tới, hãy quay lại đây !"

Hai gã thị vệ suy tư thật lâu, thấy Bắc An Hầu thái độ kiên quyết, mới tạ ơn, rời đi.

Không biết qua bao lâu, ngoài trướng gió tuyết dần ngừng, trong trướng Bắc An Hầu bọc áo khoác, ngồi bên lò sưởi, dần đi vào giấc ngủ.

Đột nhiên, một tiếng ngựa vang lên, xua tan tất cả buồn ngủ của nàng.!

Ngoài đại trướng Bắc An Hầu, người nào dám không xuống ngựa?

Nàng bước nhanh đứng dậy, vội vàng ra khỏi trướng lớn.

Xa xa, một đội binh mã thấy đầu không thấy đuôi dừng lại.

Trước mắt là một người cưỡi ngựa.

Là tĩnh lặng.

Là mòn mỏi mong chờ.

Bắc An Hầu đột nhiên kéo lên khóe miệng, cong cánh tay quy củ thi lễ, nói:

-"Thần, Khởi Nhan A Cổ Nạp, tham kiến bệ hạ.!"


(Hoàn).

2025/3/1

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro