Chương 5

Ngày đầu tiên khi Lumine rời đi, khi di chuyển đến nơi dịch chuyển cô không đi ngay. Cô nhìn sang một nửa giáo đoàn vực sâu cô để lại đây và nhắn nhủ đôi lời, cô nói: " Đứa trẻ đó, hừm, dù sao thì nó cũng được ta nhìn và quan sát suốt thời gian qua. Ta không muốn nó chết, chỉ cần giữ khoảng cách và theo dõi, nếu có gì thật sự nguy hiểm mới ra tay nhưng hãy tránh tai mắt của Hoả thần." Dặn dò xong xuôi thì Lumine cũng yên tâm hẳn, khi đi qua cổng dịch chuyển không hiểu sao cô lại không tự chủ mà nhìn phía bên kia núi, những ngón núi cao làm che khuất đi tầm nhìn, cô hơi nheo mắt lại rồi cũng thôi. Lumine đi vào cánh cổng đen dịch chuyển chưa được bao lâu có một bóng người ở phía xa theo dõi, sau đó bóng đen biến mất và không còn thấy dấu vết nữa.

Ngày đầu tiên, Kinich nhìn khoảng không trống trải cảm giác không thật cho lắm. Cậu đã quen mỗi khi thức dậy, người ngồi bên cạnh nhìn cậu mỗi khi cậu mở mắt sẽ nhìn thấy cô ấy, cô sẽ chỉ mỉm cười nhẹ nhàng rồi nói: " Chào buổi sáng, dậy đi vẫn còn nhiều việc phải làm đấy." Kinich sẽ vô cùng vui vẻ mà không để lộ ra mặt, vui vẻ và đầy sức sống của một đứa trẻ mà đi làm việc cho đến hết ngày. Khi trở về sẽ cùng cô nấu ăn, trò chuyện về những chuyện đã xảy ra trong ngày hôm nay, đôi khi chỉ là những câu chuyện kể khi cô đi đây đi đó, cậu sẽ dùng ánh mắt như phát ra ngôi sao sáng mà lắng nghe cô. Kinich từng mơ tưởng rằng trong tương lai cậu cũng sẽ đi cùng với cô ra khỏi vùng đất Natlan và đi đây đi đó.

Nhưng khi tỉnh dậy từ giấc ngủ, tỉnh dậy và mơ màng không còn nghe giọng nói ấm áp quen thuộc. Không còn nhìn thấy ánh mắt chăm chú nhìn cậu ngủ nữa, sẽ không còn thấy nụ cười dịu dàng và những món ăn nóng hổi khi cùng nhau làm. Sau cái ngày cô rời đi, Kinich đã chính thức mất ngủ, đứa trẻ vừa mới sáu tuổi trở nên trằn trọc vào ban đêm, đôi mắt mở to và thâm đen vào ban ngày khiến mọi người nhìn vào vô cùng lo lắng. Chỉ sau hai ngày cô rời đi, đứa trẻ mà cô tin tưởng có thể tự chăm sóc bản thân khi cô không ở đó lại dở chứng biến ăn, không ăn vào buổi sáng và buổi chưa, ăn nhồi nhét hết tất cả vào buổi tối đến mức Kinich lầm tưởng bản thân có thể sẽ làm hỏng chính dạ dày của mình.

Lumine lắng nghe báo cáo thì cũng trầm ngâm, cô đang ở một không gian không phải ở đây và đang bị mắc cạn, sẽ rất lâu lắm mới có thể về và không thể về ngay được, cô cũng chỉ đành ra tay là viết một lá thư sau hai ngày rời đi. Lá thư nhanh chóng được đưa đến tay Kinich, khi đó cậu vừa mới tỉnh dậy vào buổi sáng, chuẩn bị bắt đầu công việc tưởng chừng như quen thuộc lại xa lạ, cậu bỏ đi buổi sáng cho đến khi một lá thư được đặt ngay ngắn trên dụng cụ của cậu, đôi mắt vốn âm u hai ngày nay lại phát sáng như sao, không hiểu sao cậu lại cùng tay cùng chân đi lại gần tảng đá và cẩn thận cầm lá thư trên tay.

Như bị bỏng không hiểu sao cậu cực kỳ luống cuống tay chân, Kinich đã mong ngóng tin tức của cô mặc dù cô rời đi chưa bao lâu chỉ mới hai ngày mà cậu đã không thể chịu đựng được mà nhớ đến cô, mong cô mau chóng trở về lành lặn, không một vết thương và mọi việc suôn sẻ. Kinich thật cẩn thận mở lá thư như thể sợ nó sẽ rách mất, trong lá thư có một tờ giấy được gập làm đôi gọn gàng nằm trong phong thư. Kinich lấy nó ra và cẩn thận mở ra và xem, thật may mắn là cậu đã chịu học chữ, ít ra Lumine dạy cậu mà không tốn chút sức lực hay tiền bạc gì, cậu cũng viết và nhận biết được mặt chữ một ít, mayy ra không bị mù chữ đã là tốt lắm rồi.

"Kinich thân mến,..." Vừa dòng đầu cậu không thể ngừng nghĩ đến gương mặt chăm chú của cô đang tập trung viết thư cho cậu, giống như mỗi lần cậu tập viết và ngủ cô đều nhìn cậu trong một thời gian nhất định rồi quay đầu đi xem như chưa có chuyện gì. Khi nhìn đến dòng thứ hai, tim cậu như có gì đó sắp nhảy ra khỏi lòng ngực.

"Kinich thân mến, đứa trẻ của cô. Mong cậu vẫn khỏe mạnh, tôi rất mong trong hai ngày tôi rời đi cậu vẫn ăn uống đầy đủ..." Nhìn xuống và đọc cẩn thận, cậu không hiểu sao lại chột dạ. Kinich chỉ mới hai ngày đã nhanh chóng ốm đi và xanh xao trông thấy, đợi đến khi cô quay về có khi sẽ bất ngờ mà thốt lên rằng: " Cậu đang giảm cân đấy à?" Kinich lúng túng, cậu không dám đọc tiếp sợ rằng khi cô biết sẽ rất thất vọng về cậu. Kinich định đọc tiếp thì nghe thấy trong hang có tiếng đập đồ, Kinich có hơi lo lắng nên cẩn thận cất thư định trưa sẽ đọc tiếp, cậu mau chóng chạy vào hang để xem tình hình.

"Cha, cha có sao không?" Kinich vừa bước vào bên trong đã hét lên lo lắng.

Khi cậu bước vào bên trong hang không thấy một chút ánh sáng ấm áp nào, chỉ có bóng tối bên trong đang không ngừng kêu gào thét và một tiếng vọng chói tai làm cậu phải nhíu mày.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro