Chapter 2
Porsche tỉnh dậy với bàn tay ôm sát cổ họng.
"Mày tỉnh rồi," một giọng nói nhẹ nhàng cất lên. Cậu nhìn thấy Pete đi qua bên cạnh chiếc ghế sofa từ khóe mắt của mình nhưng cũng chẳng có tâm trạng nhìn sang. Cậu ấn nhẹ vào cổ mình. Rất đau, nhưng đó cũng là điều mà cậu đã lường trước, sau khi bị siết cổ. Sự đụng chạm ấy cũng truyền đến một luồng hơi ấm, một tia ấm áp mà cậu chưa bao giờ trải qua nhưng chắc chắn là đã nghe qua về nó.
"Thằng chó đẻ đó," Porsche đứng dậy. Pete chạy sang chắn trước mặt và giữ cậu lại.
"Bình tĩnh. Cậu Kinn đã cứu mạng mày. Nếu cậu Kinn không làm như vậy, gia tộc phụ đã đòi vặt đầu mày rồi!" Porsche trừng mắt nhưng Pete vẫn không lùi bước. "Cậu Kinn đã cứu mạng mày," Pete lặp lại. "Cậu Kinn có thể bắn mày cho xong chuyện nhưng cậu ấy đã không làm vậy."
Porsche lắc đầu và quay đi chỗ khác. Thật không may, hành động này khiến cậu phải đối diện trực tiếp với tấm gương treo trên tường. Nỗ lực chối bỏ sự thật của cậu đã tan biến khi nhìn thấy những vết hằn đậm và rực rỡ trên cổ và má. Cậu kéo mạnh cổ áo sơ mi ra cho đến khi nhìn rõ toàn bộ dấu tay. Dấu bàn tay trên cổ họng có màu xanh rực rỡ chuyển sang màu tím và cuối cùng là dấu vân tay màu đỏ tươi khi chúng quấn quanh hai bên cổ họng.
Nó bao phủ toàn bộ phía trước cổ và phần dưới cằm của cậu. Và như thể vẫn chưa đủ, còn có một vệt dài trên má trông hơi giống một ngôi sao chổi với một vệt đỏ sẫm trên xương gò má nhanh chóng chuyển thành màu tím rồi sang màu xanh. Porsche đoán đó là dấu vết từ cái tát.
Pete giữ im lặng khi cậu tiến lại gần gương và xem xét dấu ấn bằng mọi góc độ. "Tao nghĩ là không có ai khác đã nắm cổ hoặc chạm vào mặt tao bằng tay không khi tao đang bất tỉnh nhỉ?" Pete không buồn trả lời, Porsche cũng không thực sự cần câu trả lời. Cậu đã cảm nhận được dấu ấn xuất hiện khi Kinn nắm lấy cổ mình.
"Chết tiệt," cậu khẽ chửi thề. "Chết tiệt," cậu lặp lại, lần này thì lớn hơn.
"Porsche..."
"Ai đã biết?" Porsche chặn ngang câu nói của Pete.
"Người biết rõ? Tao và Ken. Tụi tao là người đã đưa mày trở lại đây".
Porsche nhắm mắt lại. "Vậy là mọi người đều biết cả rồi," cậu kết luận. Ken ghét cậu. Không đời nào hắn ta sẽ giữ kín một chuyện như thế này cho riêng mình.
"Có thể," Pete đồng ý.
"Chết tiệt," Porsche lặp lại. Một ý nghĩ bất chợt nảy ra trong đầu và cậu quay sang Pete.
"Vậy thằng Kinn có-"
"Không," Pete nhanh chóng trấn an cậu. "Chưa có ai trong gia tộc ghé qua cả."
Porsche thở ra một cách nặng nhọc. Cậu không biết mình sẽ làm gì về chuyện này nhưng cậu thực sự không muốn phải đối phó với bất cứ ai từ gia tộc Theerapanyakun trong lúc cậu tìm kiếm giải pháp. Nếu không bị ràng buộc vĩnh viễn với họ như trước lúc sự việc này xảy ra thì cậu chỉ muốn có một vài giây phút-
Tiếng gõ cửa lớn và đều đặn vang lên.
Porsche và Pete nhìn nhau. "Tao không có ở đây," Porsche rít lên. Pete nhìn cậu hỏi ý kiến.
Cộc! Cộc!
"Trả lời đi!" Porsche xua Pete ra cửa rồi chui vào phòng tắm và khép hờ cánh cửa.
Pete đứng tại chỗ thêm một lúc trước khi chạy nhanh ra cửa. "Ngài Chan," Pete chào và tim Porsche hẫng một nhịp. Không có gì tốt đẹp có thể đến từ việc vệ sĩ riêng của ông Korn đến phòng của họ.
"Ngài Korn yêu cầu sự hiện diện của Porsche," giọng nói trầm ấm của Chan khiến dạ dày của Porsche nặng nề hơn. Cậu đang cật lực cân nhắc đến việc nôn mửa. "Đưa cậu ta ra đây."
"Porsche? Ờm, cậu ấy, ừm..." Pete lắp bắp cho đến khi Porsche không thể chịu đựng được nữa.
Không ai được phép làm trái lời ngài Korn và Chan là người trợ giúp đắc lực của ông ấy. Sẽ không công bằng nếu để Pete gặp rắc rối vì chuyện này. Cậu mở vòi nước và làm ướt tay trước khi vốc một ít lên mặt.
Khi cậu tắt vòi và quay lại thì thấy Chan ở ngưỡng cửa phía sau. "Ngài Chan," cậu chào.
Chan không thèm nói gì cả; ông ấy quay lại và bước ra ngoài, hoàn toàn tin tưởng rằng Porsche sẽ theo sát mình. Porsche bắt đầu đuổi theo sau khi trao đổi ánh mắt đau buồn với Pete. Cuộc đời cậu sắp thay đổi vĩnh viễn. Một lần nữa.
"Porsche!" Pete gọi trước khi cánh cửa đóng lại.
Porsche chìa tay ra để giữ cửa mở và thò đầu vào phòng. "Ừ?"
"Ừ thì," Pete ra hiệu với cậu. "Mày nên... cài cúc áo sơ mi vào? Đại loại là nó hơi..."
Porsche liếc xuống ngực thì thấy ba cúc áo sơ mi trên cùng của cậu đang hoàn toàn bị cởi ra. Không thể che được dấu ấn.
"Porsche!" Chan gọi và Porsche phải chạy nhanh đến để bắt kịp, cài cúc áo hết mức có thể. Chan lắc đầu khi thấy những gì cậu đang làm nhưng không bình luận gì.
-
Chan dẫn cậu đến một phòng họp trong một phần của tòa nhà mà Porsche chưa từng đặt chân đến trước đó, gõ cửa trước khi mở nó và để Porsche vào. Cậu do dự một lúc lâu trước khi chầm chậm bước vào.
Chan đóng cánh cửa sau lưng rồi di chuyển sang đứng ở phía bên kia.
Porsche cẩn thận bước sâu hơn vào phòng cho đến khi cậu có thể nhìn thấy toàn bộ chiếc bàn và bốn thành viên gia tộc Theerapanyakun đang ngồi xung quanh nó. Porsche chưa bao giờ thực sự gặp em trai của Kinn nhưng số lần được cho xem ảnh của cậu ta đã đủ để cậu có thể nhận ra chàng trẻ hơn trong tầm mắt. Cậu chỉ có một chút thời gian để nhận ra rằng Kim đã thực sự được triệu tập đến nhà cho cuộc họp này trước khi ánh mắt bắt gặp tay Kinn. Đây mới chỉ là lần thứ hai Porsche nhìn thấy anh với tay không nhưng cậu biết đó sẽ không phải là lần cuối cùng. Không phải là lần cuối nhìn thấy những màu sắc rực rỡ trên lòng bàn tay của anh phản chiếu hoàn hảo những màu sắc trên cổ của Porsche. Cậu không chắc chúng thể hiện điều gì về họ, rằng những màu sắc này không bị tắt đi như nhiều dấu hiệu mà cậu đã thấy nhưng cậu cũng không để tâm lắm đến việc tìm hiểu.
Bốn người đàn ông ngước nhìn khi cậu bước vào. "Cuối cùng cũng đến," Tankhun cáu kỉnh. "Không thể tin rằng chúng ta đã phải chờ đợi một vệ sĩ."
Tay của Kinn, bên mà không được đánh dấu - Porsche để ý thấy, vươn tới và đập vào ngực anh trai mình.
"Này!" Tankhun hét lên. "Tao không hài lòng đâu nhé!"
Kinn phớt lờ anh trai mình, nhanh chóng đứng dậy khiến chiếc ghế của anh gần như lật nhào. Porsche quan sát khi anh đi tới chỗ cậu và trong phút chốc, anh đã giật tung chiếc áo sơ mi của cậu ra. Những chiếc nút mà cậu vừa mới cài lại cẩn thận bị văng ra ngoài và rơi xuống sàn nhà.
Porsche lùi lại nhưng Kinn đã nắm chặt áo sơ mi và giữ cậu lại. "Yên nào," anh ra lệnh.
Giọng anh nhẹ nhàng, thấp hơn tông giọng bình thường của mình, nhưng vẫn phảng phất sự kiên định trong đó. Anh lướt một ngón tay lên ngực Porsche cho đến khi chạm tới cổ và sau đó anh cẩn thận đặt bàn tay của mình trực tiếp lên chỗ đánh dấu.
"Và con nghĩ rằng con có thể giả vờ cậu ấy không phải là của con," Khun Korn lẩm bẩm vừa đủ để Porsche nghe thấy.
Kinn sững người trước những lời nói trước khi từ từ hạ tay xuống. "Ngồi đi."
Họ ngồi xuống. Động tác buông nhẹ của Kinn đủ để Porsche vội vã chạy sang phía bên kia bàn và cách xa những người khác một vài chỗ ngồi. Kinn chậm rãi trở lại chỗ ngồi bên cạnh cha mình.
"Bây giờ," Ông Korn bắt đầu, "đây rõ ràng là một bước phát triển quan trọng đối với gia đình chúng ta." Kim cáu kỉnh và Tankhun bĩu môi. Chàng trai lớn tuổi hơn rõ ràng đã không quên được sự dính líu Porsche đối với cái chết của con cá yêu quý của mình. "Porsche sẽ không còn đóng vai trò là một vệ sĩ nữa. Cậu ấy sẽ cần một có một đội vệ sĩ chuyên biệt- "
Porsche không thể kìm được âm thanh phản đối nhỏ mà mình phát ra. Cả bốn người đàn ông đều nhìn chằm chằm vào cậu, lông mày của Kim nhướng lên, như ám chỉ đến sự táo bạo của cậu vì đã cắt ngang lời cha mình.
"Tôi không cần vệ sĩ," cậu phản đối.
Ông Korn nhìn cậu chằm chằm. "Cậu là tri kỷ của con trai ta-" cả Kinn và Porsche đều bồn chồn vì điều đó "và chính vì thế nên đây là một điểm yếu rõ ràng của gia đình ta. Dấu ấn của cậu rất dễ bị nhìn thấy và sự kết nối của cậu là không thể chối bỏ, ta không thể để cậu một mình mà không có bảo vệ nghiêm ngặt. Cậu sẽ ở bên cạnh Kinn khi nó cảm thấy phù hợp nhưng bất cứ khi nào rời khỏi khu nhà này, cậu sẽ phải đi cùng với ít nhất một người vệ sĩ. Ta sẽ giao việc đó cho nhóm của Kinn để sắp xếp các chi tiết cụ thể. Hiện nay. Chúng ta," ông nhìn các con trai của mình, "ủng hộ và im lặng về vấn đề này."
Tankhun trừng mắt nhìn Porsche qua bàn.
"Nhưng điều này sẽ không tiếp tục được giữ yên lặng mãi được. Nếu có ai nhắc đến chủ đề này, chúng ta sẽ không phủ nhận nhưng cũng không bàn luận về nó. Đó là một vấn đề riêng tư của Kinn. Ta không muốn một lời nào khác được nói ra, các con có hiểu không?" Ông nhìn chằm chằm những người con của mình cho đến khi họ gật đầu ưng thuận. "Tốt. Bây giờ, Porsche, em trai của cậu đang được tìm đến đây khi chúng ta nói chuyện-"
"Gì?!" Porsche nghiêng người về phía trước, cơ thể của cậu lúc này đang nằm phần lớn trên bàn.
"Các người không nên đến gần em ấy. Em ấy phải ở lại-" Cậu bị cắt ngang khi gặp ánh mắt của ông Korn.
"Mọi thứ đã thay đổi," người đàn ông nói một cách đơn giản. Giọng điệu của ông như thể không có gì phải bàn cãi. "Cậu ấy sẽ được bố trí phòng riêng gần phòng của Kinn. Vì bố mẹ của cậu đã qua đời nên ta không cần phải làm gì thêm vào thời điểm này." Ông đứng dậy và cài cúc áo khoác.
Những người khác cũng đứng dậy theo. "Ta tin rằng con sẽ giải quyết ổn thỏa mọi việc khác," ông đặt tay lên vai Kinn và chờ đợi cái gật đầu của anh. Khi nhận được sự đảm bảo, ông rời đi mà không nói thêm một lời nào.
"Chỉ vậy thôi," Kim lần thứ hai kéo cánh cửa đóng lại rời đi theo sau lưng cha mình.
"Không hề," Kinn cáu kỉnh, cắt lời Kim. Anh bắn cho Porsche một cái nhìn trước khi bỏ đi. Porsche nhắm mắt trong giây lát trước khi đi theo.
"Ôi nhìn kìa. Cuối cùng thì cậu ta cũng biết vị trí của mình". Ngay cả Tankhun cũng tham gia vào.
Porsche đi theo, cách sau một bước và ở phía bên phải Kinn, cả hai người đều hoàn toàn im lặng.
Mỗi một người đi ngang qua trên hành lang đều nhìn chằm chằm vào cổ Porsche; sau đó hầu hết bọn họ đều nhìn vào bàn tay không đeo găng của Kinn, sự thấu hiểu hiện rõ trên khuôn mặt của họ. Khi cả hai bước vào phòng riêng của Kinn, Porsche đã sẵn sàng hét lên. Cậu luôn là một người kín đáo và cái thực tế mới này khiến cậu cảm thấy mình thật buồn nôn.
Ở bên trong căn phòng, Porsche không buồn nhìn ngó xung quanh. Cậu nghĩ rằng mình sẽ có đủ thời gian để khám phá nó trong tương lai. Thay vào đó, cậu đi thẳng đến cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn cho thấy Bangkok trong ánh hào quang của nó cho đến khi cậu tựa mình vào kính. Có cả một thế giới ngoài kia, mặc dù thực tế là cậu vừa bị gói gọn vào tòa nhà này. Sau lưng mình, cậu nghe thấy tiếng Kinn đang di chuyển xung quanh. Tiếng sột soạt của vải vóc cho thấy Kinn đã cởi áo khoác. Tiếng ly và tiếng đá lạnh va chạm vào thủy tinh cho Porsche biết rằng anh đang chuẩn bị đồ uống. Cậu không quay lại. Cậu không thể.
Một tiếng thình thịch nhẹ nhàng phía sau khiến cậu ngạc nhiên. Cậu không nghe thấy tiếng Kinn đi qua phòng nhưng khi quay lại, cậu nhìn thấy đồ uống trên bàn bên cạnh, Kinn đang đứng cách đó tầm vài bước cùng với ly rượu trên tay.
Kinn nhấp một ngụm thật lâu, mắt lại dán vào cổ Porsche. "Vậy thì..."
Porsche chộp lấy ly rượu dành cho mình và nốc cạn trong một lần. Cậu không biết nó là gì và cậu cũng không quan tâm. "Vậy thì..."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro