Trực đêm (Extra)
Một ca trực đêm dịu dàng và ấm áp
Đêm nay, bầu trời phủ kín bởi những tầng mây xám, ánh trăng mờ nhạt chỉ đủ soi sáng lờ mờ khu vực trại huấn luyện. Gió thổi qua, mang theo cái lạnh của đồng cỏ hoang vu. Bertholdt và Klaus được phân công trực ca đêm.
Klaus, như thường lệ, cười toe toét khi nghe nhiệm vụ. "Cùng trực với cậu thì còn gì bằng, Bertholdt," cậu đùa, tay huých nhẹ vào người anh.
Bertholdt chỉ cười mỉm, ánh mắt dõi theo Klaus. Anh không nói gì nhiều, nhưng cái cách Klaus luôn tràn đầy năng lượng - ngay cả khi trời tối muộn - luôn khiến anh thấy ấm lòng.
Trong khu vực canh gác, hai người ngồi bên nhau bên đống lửa nhỏ. Klaus đã quấn mình trong chiếc áo khoác dày, nhưng đôi mắt cậu vẫn ánh lên sự tỉnh táo lạ thường.
"Bertholdt, sao cậu lúc nào cũng ngồi im vậy?" Klaus nghiêng đầu hỏi, đôi mắt tò mò. "Cậu không lạnh à? Không buồn ngủ à?"
Bertholdt bật cười khẽ. "Không, tớ ổn. Và có cậu ở đây, tớ chẳng thấy buồn ngủ chút nào."
Klaus tròn mắt nhìn anh. "Ơ? Cậu nói gì cơ? Nghe ngọt quá đấy!"
Bertholdt khẽ quay mặt đi, nhưng Klaus vẫn thấy đôi tai anh ửng đỏ. "Tớ chỉ nói thật thôi mà."
Klaus cười khúc khích, rồi đột nhiên tựa đầu vào vai Bertholdt. "Nếu thế, để tớ dựa một lúc. Chỉ một lúc thôi nhé."
Bertholdt cứng người trong vài giây, nhưng rồi anh từ từ thả lỏng. Anh cẩn thận chỉnh lại tư thế để Klaus thoải mái hơn, lo rằng cậu sẽ mỏi cổ nếu dựa quá lâu.
"Cậu ấm thật đấy, Bertholdt," Klaus lẩm bẩm, giọng cậu đã nhỏ dần như đang dần chìm vào giấc ngủ.
Bertholdt nhìn Klaus, ánh mắt dịu dàng như ánh lửa trước mặt. "Nếu cậu muốn... cậu có thể ngủ một chút. Tớ sẽ canh gác."
"Không đâu," Klaus lắc đầu, dù mắt vẫn nhắm. "Cậu cũng mệt mà. Tớ sẽ ngủ... nếu cậu hứa ngủ cùng tớ sau khi ca trực kết thúc."
Bertholdt bật cười, một âm thanh nhẹ nhàng vang lên giữa đêm tĩnh lặng. "Được rồi, tớ hứa."
Ca trực kết thúc, Klaus thực hiện đúng lời mình nói. Khi cả hai về đến chỗ nghỉ, Klaus kéo tay Bertholdt, chẳng buồn che giấu sự nghịch ngợm trong đôi mắt.
"Nào, hứa là hứa đấy nhé. Lên đây," cậu chỉ vào chiếc giường đơn của mình, nơi vừa đủ chỗ cho hai người.
Bertholdt đỏ mặt, nhưng không có cách nào từ chối. Anh miễn cưỡng trèo lên, nhưng ngay khi nằm xuống, Klaus đã nhanh chóng chui vào vòng tay anh như thể đó là nơi tự nhiên nhất trên đời.
"Cậu đúng là phiền thật đấy," Bertholdt lẩm bẩm, nhưng tay anh lại vòng lấy cậu một cách vô thức.
Klaus chỉ cười khẽ, giọng cậu vang lên trong bóng tối. "Nhưng cậu chẳng bao giờ đẩy tớ ra, phải không?"
Bertholdt khẽ thở dài, nhưng nụ cười trên môi anh lại không hề tắt. "Phải rồi, tớ sẽ không bao giờ đẩy cậu ra đâu, Klaus."
Và đêm đó, trong vòng tay của nhau, họ ngủ ngon lành, mặc kệ gió lạnh ngoài kia.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro