18

Day 14: Werewolves

Theme: Werewolf AU

Akashi: Alpha của bầy (bao dồm Kise, Aomine, Midorima, Murasakibara and Momoi). Muốn Kuroko trở thành mate của mình và quay trở lại bầy.

Kuroko: Omega. Sau sự cố với bầy vào nửa năm trước, rời khỏi.

________________________________________

Linh dương có thể không phải là lựa chọn tốt nhất cho bữa ăn, Kuroko Tetsuya suy nghĩ một cách dứt khoắc khi cắm răng vào con vật để kết thúc nó, nhưng chúng luôn là con mồi béo bở.

Một khi cậu chắc con vật đó đã chết, người sói biến trở lại hình dạng con người do đó cậu có thể vác nó quay trở về nơi trú ẩn. Cậu chỉ cần kéo nó lại nhưng cậu không muốn hàm của mình đau quá nhiều. Bên cạnh đó, mặc dù với vóc người nhỏ bé, nhưng cậu có thể mang một con vật với kích cỡ ít nhất 200m.

Có lẽ bây giờ là mùa hạ; thời tiết không có gì tốt hơn ngoại trừ nóng nực không thể chịu đựng nổi trong ngày. Trong suốt thời gian này, hầu hết người sói sẽ ở trong hình dạng con người; nếu không họ sẽ chịu đựng cơn say nắng tất nhiên.

"Nếu thời tiết trở nên mát mẻ hơn vào ngày mai, mình sẽ đi tìm một vài con hươu.." Cậu lẩm bẩm một mình khi đi vào hang động nhỏ bé của. "Thịt của chúng chắc chắn ngon hơn. Nhưng vì không thể chọn được, mình sẽ ăn cái này. Mình nên đặt nó vào đây."
Cậu biến trở lại thành dạng sói và cắn vào thịt của động vật ăn cỏ. Kéo đầu qua một bên, cậu tách ra một phần và bắt đi nhai.

Well, ít ra nó có vị không tệ so với lần đầu cậu thử nó.

Tiếng bước chân dần dần vọng đến tai cậu. Và chúng lớn dần theo từng phút. Cậu di chuyển khỏi miếng thịt còn đang ăn dở, để lộ ra hàm răng dính máu và gầm gừ cảnh báo.
Cậu nhận ra những tiếng bước chân từ nơi đâu.

Một người thanh niên tóc đỏ và đôi mắt dị sắc hiện ra; và rõ rằng cậu khó chịu với sự hiện diện của người đó.

"Tetsuya. Bình tĩnh." Người thanh niên đứng trước lối vào, với tay giơ lên đầu. "Tớ đến để nói chuyển với cậu."

Sói xanh trắng gầm lên lớn hơn, hú lên lần nữa. Là cách để nói người đó rời đi.

"Tetsuya, tớ xin cậu," từ đôi mắt của anh là bằng chứng rằng cậu ta đang cầu. "Tớ muốn nói với cậu vài chuyện.

Kuroko bật ra cái gì đó giống như tiếng thở dài.

"Lần này là gì?" Cậu biến trở lại thành dạng con người, tay khoanh trước ngực trần khi liếc vào cựu (?) Alpha và bạn của mình. "Nếu về chuyện đó, tớ đã nói với cậu nhiều lần rồi. Tớ sẽ không quay trở lại bầy."

"Tetsuya, mọi người thật sự xin lỗi về việc họ đã làm."

"Xin lỗi?" Cậu mỉa mai. "Họ cố ăn tớ. Và những gì họ làm là xin lỗi ?"

Akashi nhìn vào những vết cắn trên cơ thể của Kuroko, nhưng không nói gì.

"Là lỗi của tớ. Nếu không phải vì tớ, sự cố đó sẽ không bao giờ xảy ra, và bên đó... cậu vẫn thuộc về chúng ta."

"Từ bỏ đi, Akashi-kun. Tớ không quan tâm nếu tớ phải trở thành một Omega suốt đời, độc lập và tách biệt những người khác. Tớ sẽ không quay lại và quyết định của tớ là cuối cùng. Kể cả đó là cậu, là một Alpha, không thể thay đổi suy nghĩ của tớ."

"... Tớ hiểu."

"Giờ chúng ta đã chấm dứt, tớ muốn cậu rời khỏi đây. Bầy của cậu cần cậu, vậy đến lúc cậu quay trở về với họ."

"Khoan đã. Có một chuyện tớ cần phải nói với cậu."

Mí mắt Kuroko co giật trong sự tức giận.

"Gì nữa đây?"

"Đây là thứ mà đã ở trong đầu tớ trong rất, rất lâu rồi; trước khi cậu rời khỏi bọn tớ." Akashi tránh nhìn vào ánh mắt của Kuroko, vẻ mặt của cậu không thể đọc được. "Tớ... có thể vào không? Có chuyện tớ muốn nói riêng với cậu."

Kuroko muốn từ chối, nhưng không hiểu sao cậu cảm thấy mình không nên làm vậy. "Cứ tự nhiên."

"Cảm ơn."

Akashi chậm rãi bước vào trong, từng bước nhỏ về phía người ở trong hang cho đến khoảng cách của họ chỉ còn một cánh tay. Cái xác của con linh dương bị bỏ quên một góc.

"Nói. Không tớ sẽ đá cậu ra ngoài."

"... Đó là chuyện không dễ dàng nói, nhưng tớ sẽ cố nói một cách rõ ràng và đơn giản. Nó có khiến cậu kinh ngạc, nhưng hứa với tớ cậu sẽ cho tớ cơ hội giải thích trước khi đá tớ ra ngoài."

"... Tớ hứa."

"Well vậy..." Akashi đặt tay lên hông và hít sâu. "Tetsuya, tớ muốn cậu trở thành mate của tớ."

"... Hah? Cậu đùa à. Đầu tiên, trong trường hợp cậu không nhận ra, tớ là con trai."
"Phải, tớ nhận ra điều đó. Có vấn đề gì sao?"

"Có. Cậu là Alpha. Cậu được cho sẽ trở thành mate với phụ nữ và sinh ra thế hệ tiếp theo đã tiếp nối dòng máu Alpha của cậu."

"Tớ không quan tâm đến điều đó. Tớ có thể tìm người thừa kế."

"Và hơn nữa, đó là trò lừa gạt khác của cậu để khiến tớ quay trở lại? Nếu phải, tớ không bị mắc lừa đâu. Tớ từ chối trở thành mate người không yêu tớ."

"Ai nói tớ không yêu cậu?"

"Cái gì?"

"Tớ yêu cậu, Tetsuya. Tớ chỉ nhận ra sau khi cậu rời khỏi bọn tớ nửa năm trước. Nhưng tớ không dám hỏi cậu sớm vì tớ chắc rằng cậu sẽ hiểu nhầm lời tỏ tình của tớ như là một cố gắng tuyệt vọng để đưa cậu quay trở lại bầy."

"Chẳng phải sao?"

"Không, không phải. Tớ yêu cậu, và chỉ mình cậu, Tetsuya. Không có có ai phù hợp trở thành mate của tớ ngoại trừ cậu. Cậu biết rõ hơn bất kì ai rằng chúng ta đối với nhau như thế nào. Tớ không biết khi nào và như thế nào, nhưng tớ hoàn toàn bị cậu quyến rũ. VÀ tớ chắc cậu cũng cảm thấy giống như tớ."

"Tại sao cậu lại tự tin về chuyện đó?"

"Vì lúc nãy cậu nói cậu từ chối trở thành mate với người không yêu."

"Chuyện đó thì sao?"

"Nếu cậu không yêu tớ, vậy lời nói đó thay vào đó sẽ là cậu từ chối trở thành mate với người cậu không yêu."

"Cái đó...!"

"Cậu cậu là người ngay thẳng, người mà không bao nói một cách lập lời. Nếu cậu xem thường tớ, cậu sẽ nói thẳng vào mặt tớ. Nếu cậu từ chối tớ, cậu chỉ cần đơn giản nói 'không' và không bận tâm sự thật cậu là con trai và vân vân. Hơn nữa, cậu sẽ không cho phép tớ nói nhưng sẽ đuổi tớ đi mà không cho bất kì cơ hội nào; tuy vậy hơn nửa năm cậu đưa cho tớ quá nhiều. Tớ nghĩ đó là lý do để xác định sự thật rằng cậu yêu tớ nhiều như tớ yêu cậu. Chọn tớ đi , Tetsuya; và tớ hứa rằng tớ sẽ bảo vệ cậu và yêu cậu đến cuối đời."

"..."

"Vậy, cậu nói gì? Cậu sẽ trở thành mate của tớ chứ?"

"Tớ... sẽ nghĩ về chuyện đó. Tớ vẫn chưa quyết định về những chuyện liên quan đến bầy... và cậu. Tớ không thể đưa cho cậu câu trả lời ngay bây giờ."

"Tớ hiểu." Vẻ mặt chán nản củaAkashi khiến tim cậu nhói đau một chút. "Tớ đi đây."

Kuroko im lặng nhìn theo khi Akashi quay lưng, khi anh chạy ra khỏi hang và chạy đi khá xa.

Thay vì tiếp tục bữa ăn của mình, cậu dựa vào bức tường và ngồi xuống trên sàn đá.
Cậu... nên làm gì đây?

Điều gì là nên phải làm trong hoàn cảnh như thế này? Cậu có thể ở bất kì đâu và vẫn là một Omega; hay cậu quay trở lại nơi của ... những kẻ ăn thịt người.

Kuroko lắc đầu mạnh mẽ, để tóc rơi xuống khuôn mặt mình.

Thật không giống cậu tí nào.

"Ah, chết tiệt." Cậu nguyền rủa khi đứng dậy và chạy đi, biến trở lại dạng sói so đó cậu có thể di chuyển nhanh hơn và xa hơn.

Cậu hi vọng rằng mình đủ nhanh để đuổi kịp người đó trước khi cậu quay trở lại bầy cùa mình; và cậu gặp may. Không giảm tốc độ của mình, cậu đuổi kịp sói đỏ nâu. Việc đó khiến cho người đó ngạc nhiên; và vẻ kinh ngạc hiện trên khuôn mặt anh khi nhận ra sói trắng ở phía trên mình.

Khi cả hai biến trở lại, , Kuroko không hiểu. Không phải nó quan trọng.

Cậu ngồi xuống, tựa đầu lên ngực rắn chắc, ấm áp của người đó khi cậu vòng tay quanh nó. Cậu nhắm mắt lại và thở ra, cảm nhận lấy khoảnh khắc quen thuộc mà cậu yêu thích rất nhiều.

"Tetsuya?"

"... Tớ không thấy tại sao lại không."

"Xin lỗi?"

"Cậu nói cậu sẽ bảo vệ và yêu tớ, phải không? Vì cậu luôn giữ lời... vậy tớ không thấy tại sao tớ không có lý do trở thành mate của cậu."

"Vậy có nghĩa là cậu sẽ trở về cùng với tớ?"

"Nhưng đừng hiểu nhầm. Nếu bất kì chuyện gì xảy ra lần nữa, tớ sẽ rời khỏi. Và lần sau, nó sẽ là mãi mãi. Vậy nên cậu tốt hơn nên tìm cách để khiến tớ ở lại."

"Tetsuya..." Akashi ôm cậu thật chặc. "Cảm ơn. Tớ thề tớ sẽ không bao giờ để bất kì ai tổn thương cậu lần nữa."

Kuroko gật đầu với một nụ cười.

"Giờ, về nhà thôi, được không? Về với mọi người."

"Cậu tốt hơn nên chắc rằng họ không cố cắn tớ lần nữa. Tớ không cần thêm vết sẹo nào khác."

"Cậu không cần phải lo điều đó. Nếu họ dám để mắt đến cậu, tớ sẽ cắn từng phần của họ đến chết."

"Tớ không nghĩ họ đủ can đảm để thử. Dù gì, họ nên biết rõ hơn là chống lại Alpha của mình hay chạm vào mate của cậu ta."

"Hoàn toàn đúng. Giờ, hãy thi chạy về bầy, được không?"

"Eh?"

"Đi!" Sói đỏ nâu phóng về phía trước, bật ra tiếng hú ngắn (cách anh cười) khi chạy qua cánh đồng.

"Đó là ăn gian! Chờ tớ!" Sói xanh trắng chạy theo sau, và khẽ cười khúc khích.

Dù sao thì mọi thứ có vẻ trở nên tốt đẹp.

-END-

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro