21
Day 17 : Shingeki no Kyojin
Theme: Shingeki no Kyojin/Attack on Titan
Akashi: 18 tuổi. Học trò và là người kế nhiệm. Nổi trội trong mọi kĩ năng chiến đấu và trí thông minh tuyệt đỉnh và có uy tín, anh được xem là thiên tài. Thủ lĩnh của Lực lượng đặc biệt.
Kuroko: 17 tuổi. Học trò và là con nuôi của Mikasa. Chuyên sử dụng đánh lạc hướng. Nổi trội trong với khả năng ẩn mình và khéo léo, nhưng tấn công thì khá yếu. Vì khả năng tiếp cận Titans mà không bị phát hiện, cậu được cho là vũ khí bí mật của nhân loại. Cậu được gọi là 'Phantom'.
________________________________________
Hạ sỹ Seijuurou Akashi xoa bóp vai đau nhứt của mình và bật ra tiếng thở dài khi lê bước xuống hành lang. Đội của anh vừa mới quay trở về từ nhiệm vụ, tuy vậy anh bị triệt tập bởi cấp trên của mình trước khi có thời gian để thở.
Bây giờ nhân loại cuối cùng cũng chiếm lại thành Maria, đã có vô số các cuộc thám hiểm bên ngoài thành. Tuy nhiên, nó được cho là quyết định vội vàng; và nhiều mạng sống đã hi sinh hơn hơn bất kì ai có thể ước đoán.
Như vậy cho đến nhau, chỉ có một đội chưa mất bất kì thành viên nào và hoàn thành nhiệm vụ được giao và chưa bao giờ thất bại. Đội đó là Đơn vị Hoạt đông đặc biệt hay gọi tắt là Lực lượng đặc nhiệm. Nó được bắt đầu là một nhóm nhỏ được dẫn dắt bởi cựu hạ sỹ Rivaille, người được gọi là vũ khí bí mật của nhân loại, và giờ đây nó là một đội chính thức đầy đủ tám thiên tài dưới sự dẫn dắt của học trò của vị cựu thủ lĩnh.
Well, cho dù họ là ai hay thuộc về đơn vị nào, chỉ cần họ còn sống, họ sẽ tiếp tục chiến đấu. Ít ra, cho đến khi tên Titan cuối cùng bị loài trừ ra khỏi bề mặt trái đất .
Akashi đến cánh cửa văn phòng của cấp trên của mình và hai lần gõ cửa vào cánh cửa gỗ cứng trước khi bước vào .
"Ngài gọi tôi, Trung sỹ Rivaille?"
"Cậu nên gọi là Thượng sỹ. Ngồi đi."
Chàng trai trẻ cúi đầu lịch sự với cấp trên của mình và làm những gì vừa được bảo. "Tôi có thể hỏi vì sao ngài lại triệu tập tôi không?"
Rivaille, với vẻ chán nản thường ngày của mình, đặt khuỷu tay lên bàn để chống đầu của mình.
"Trước khi bắt đầu, tôi phải thừa nhận rằng tôi sẽ không xin lỗi rằng tôi đã triệu tập cậu một cách vội vàng khi cậu quay trở lại mà không có thời gian để nghỉ ngơi. Hi vọng cậu sẽ dùng nó để chống lại tôi."
"Không sao đâu, Trung sỹ. Giờ tôi đã quen rồi."
"Bây giờ?" Đó là một lời nói, không phải là một câu hỏi. "Dù sao, tôi có tin tốt cho cậu. Cậu sẽ có thành viên mới vào đội của cậu."
"Uh huh..."
"Đừng có đưa tôi cái vẻ mặt đó. Vui lên đ chứ."
"Thật khó để làm việc đó khi ngài ra lệnh với vẻ mặt thiếu sức sống, trung sỹ."
"Hoàn toàn đúng. Do đó. Về thành viên mới, cậu có thể xem rằng cậu ta giống với cậu. Tuy nhiên, vì khả năng đặc biệt của mình, cậu ta được huấn luyện riêng biệt so với những người khác."
"Cậu ta có đáng tin cậy không? Tôi sẽ không sử dụng một binh lính không thể hợp tác với những người khác."
"Yên tâm. Cậu ta sẽ sớm trả thành thành phần quan trọng trong nhóm. Về làm việc theo nhóm, kĩ năng chiến đấu của cậu ta rất hữu ích khi là thành phần của đội. Sức mạnh của cậu ta, tuy nhiên, là một vấn đề .."
"Tôi hiểu. Vậy khi nào tôi sẽ gặp cậu ta?"
"Ý cậu là sao?"
"Xin lỗi?"
"Cậu ta đang ở đây."
Rivaille chỉ ngón trỏ về phía bên phải, và ánh nhìn của Akashi nhìn theo hướng đó và thấy một chàng trai trẻ tuổi với mái tóc màu xanh nhạt và đôi mắt cùng màu. Cậu thiếu niên đó, nhận ra mình được nhắc tới, chào họ.
Akashi, ngược lại, khá ngạc nhiên khi không nhận ra sự hiện diện của cậu ta.
"Cậu ta đã ở đây bao lâu rồi?"
"Kể từ năm phút trước khi cậu bước vào. Tôi chắc cậu không nhận ra cậu ta?"
"Vâng... đúng vậy."
"Well, quen với việc đó đi. Dù vậy, hãy học cách nhận ra cậu ta. Dù sao, hai cậu được giải tán. Các cậu có thể thự giới thiệu bản thân ở bên ngoài. Giờ rời khỏi phòng tôi. . Và không để lại vết bẩn trên thảm
"Rõ." Cả Akashi lẫn thành viên mới giơ tay chào và cuối đầu trước khi rời khỏi văn phòng.
"Đi thôi, giờ tôi sẽ dẫn cậu trụ sở của Lực lượng đặc nhiệm." Akashi hỏi cậu một khi họ ra. "Tên cậu là gì?"
"Là Tetsuya Kuroko, thưa ngài."
"Như cậu đã biết, tôi tên là Seijuurou Akashi, người đứng đầu Lực lượng đặc nhiệm. Xét về họ của cậu và vẻ bề ngoài của cậu, tôi chắc cậu mang nửa dòng máu Phương đông?
"
"Một phần tư dòng máu phương đông, tôi được cha mẹ tôi nói vậy, thưa ngài. Cha tôi là ngườ mang nửa dòng máu phương đông và gia đình của mẹ tôi xuất thân từ vùng đất băng giá."
"Phải, tôi có thể suy ra từ màu tóc của cậu. Cậu muốn được gọi bằng tên hay họ của cậu? Tôi cũng mang nửa dòng máu phương Đông, nhưng tôi thích được gọi bằng họ của mình."
"Sao cũng được, thưa ngài."
"Vậy tôi sẽ gọi cậu là Tetsuya. Và làm ơn đừng gọi tôi một cách trang trọng nhưa vậy. Akashi là được rồi."
"Nhưng..."
"Cậu không cần phải khách sáo. Chúng ta đều là đồng đội; cách hành xử của tôi là mọi người trong nhóm của tôi phải được đối xử bình đẳng ."
" 'Akashi-kun' sẽ ổn chứ?"
"Khá ổn. Cậu từ đơn vị nào trước khi cậu được chuyển đến đây?"
"Tôi đến từ đội riêng của Trung sỹ Sergeant Mikasa Ackerman."
"Trung sỹ Mikasa... Chẳng phải đó là đơn vị ưu tú sao?"
"Well... Vâng, tôi cho là vậy."
"Và Trung sỹ Rivaille đã nói rằng cậu được huấn luyện riêng so với những người khác?"
"Vâng. Tôi được nuôi dạy và huấn luyện bởi Trung sỹ Mikasa. Ngài ấy có thể nhận nuôi tôi, nhưng đối với tôi, ngài ấy giống mẹ ruột của tôi."
"Tôi hiểu... Vậy cậu giống tôi..."
"Xin lỗi?"
"Tôi, cũng được nuôi dạy và huấn luyện từ nhỏ. Cậu có thể không tin, nhưng trung sỹ Rivaille là một người giám hộ rất tốt. Mặc dù ngài ấy không xem tôi như con trai."
"Tôi hiểu..."
"Và chúng ta đến nơi rồi. Hãy để tôi giới thiệu cậu."
Cánh cửa bật mở ra, và mọi người bên trong căn phòng náo nhiệt trở nên im lặng.
"Cậu đã quay trở lại, Akashi." Một người thanh niên cao lớn với mái tóc màu lục là người đầu tiên lên tiếng, dùng hai tay đẩy gọng kính lên.
"Trung sỹ muốn gì ở cậu?" Một người đeo mắt kính khác, lần này là mái tóc màu đỏ và giọng nói kì lạ, mỉm cười.
"Aka-chin, tôi đói."
"Akashicchi! Taigacchi và Daikicchi bắt nạt tôi!"
"Tất cả các cậu bình tĩnh; và tập hợp lại. Tôi có vài điều để thông báo."
"Oh?" Một người tóc đen khác, lần này với tóc mái xẻ ngang, nhìn về phía Tetsuya. "Có phải nó liên quan đến người bé nhỏ dễ thương kế bên cậu không, Hạ sỹ?"
"EHH?!" Hầu như ai cũng ngạc nhiên khi họ cuối cùng cũng nhìn thấy người đứng kế thủ lĩn của mình.
Ngay cả Kuroko trông có vẻ ngạc nhiên. "Cậu có thể nhìn thấy tôi sao?"
"Phải. Dù sao thì tôi sinh ra với thị lực khá tốt."
"Cậu có thể im lặng và để tôi nói không, Kazunari?"
"X-Xin lỗi."
"Như các cậu đã thấy, chúng ta có một thành viên mới trong đơn vị của chúng ta. Tên cậu ta là Tetsuya Kuroko; Và tôi muốn tất cả các cậu hợp tác với cậu ta."
"Tôi tên là Tetsuya Kuroko. Rất vui được gặp mọi người. Xin hãy chăm sóc tôi."
"Giới thiệu bản thân mình, từng người một. Bắt đầu từ Taiga."
"Tên Taiga Kagami. Rất vui được gặp cậu."
"Daiki Aomine."
"I'm Ryouta Kise!"
"Shintarou Midorima."
"Kazunari Takao! Tôi rất mong đợi sẽ làm việc cùng với cậu!"
"Atsushi... Murasakibara..."
"Shouichi Imayoshi."
"Chào mừng đến Lực lượng đặc nhiệm, Tetsuya. Hãy cùng làm việc cùng nhau kể từ bây giờ."
Akashi giơ cánh tay ra với một nụ cười, Kuroko bắt tay.
"Tôi sẽ cố hết sức."
Sau một thời gian, Kuroko cuối cùng cũng hòa nhập với đơn vị, điều mà Kise, người tóc vàng trong đơn vị, nói giống như một gia đình.
Những cuộc cãi vã giữa Kagami và Aomine trở nên thường xuyên hơn, và cũng như lời nói đùa của Imayoshi được xem là tính cách kì lạ của bất kì ai trong đơn vị. Cậu cũng đã quen với thói quen mang những tín vật kì lạ của Midorima và học cách làm ngơ những lời nói phiền phức của Kise. Cậu cũng biết cách làm thể nào để nhận ra lời nói đùa của Takao, những cũng tham gia những cuộc trò chuyện khôn ngoan với hạ sỹ theo từng thời điểm.
Tuy nhiên, có một điều có vẻ như là hiềm khích giữa cậu và những người khác, một số người trong đơn vị của cậu.
"Hiyah!"
Với một cú bật nhảy nhanh chóng, cậu vung lưỡi kiếm của mình, tạo ra hai vết rạch trên khối đá cong. Tuy nhiên nó không đủ để cắt một mảng từ chỗ đó.
"Không đủ, huh," Kuroko nghiến răng khi hạ xuống đất.
"Oi, oi. Cậu không thể nghiêm túc, Tetchin." Murasakibara gầm lên, nắm lấy đầu cậu như thể muốn nghiền nát nó. "Làm thế nào mà cậu mong đợi sẽ hạ thứ thật sự với trình độ như thế, huh? Với một người được huấn luyện bởi trung sỹ Mikasa, cậu thật thảm hại. Tôi đoán cậu vào đây vì hối lộ và những lời nói ngon ngọt, eh?"
"Tôi đã giết Titans trước đây."
"Phải. Và tôi cá rằng chỉ cắt một chút và ai đó là làm phần còn lại, huh."
"Oi, Atsushi; im đi! Đừng chế nhạo Tetsu! Cậu ta có thể không mạnh như tất cả chúng ta, nhưng cậu có thể nhìn thấy khả năng của cậu ta!"
"Tên ngốc Daiki lần này nói đúng! Tự bản thân cậu thấy cậu ta nhanh như thế nào!"
"Oi, Ryouta!" Người thanh niên da rám nắng lờ Kagami và quay về phía cậu bạn tóc vàng của mình, người vừa nhíu mày khi nghe đến tên của mình. "Nói gì đi chứ!"
"Thật ra, tôi đồng ý với Atsushicchi lần này. Chúng ta chuyên tấn công nhanh và hiệu quả; ai đó không thể làm được chừng ấy thật vô dụng."
"Ryouta, cậu..." Aomine nghiến rằng trước người tóc vàng, nắm lấy áo sơ mi của cậu.
"Muốn ăn đấm à?"
"Yeah. Đến đây."
"Dừng lại đi, tất cả các cậu."
"Hạ sỹ..." Mọi người quay về phía thủ lĩnh của mình, với vẻ mặt gần như hối hận trên khuôn mặt họ.
Akashi liếc hai người đang cãi nhau, và sau đó nhìn xuống Kuroko, người không nhìn vào mình.
"Tập trung vào hội trường, mọi người. Chúng ta vừa được giao nhiệm vụ."
Kuroko cảm thấy hơi bồn chồn và sợ hãi nhói lên trong ngực khi đi theo đồng đội của mình. Đây sẽ là nhiệm vụ đầu tiên của cậu như là một thành viên của Lực lượng đặc nhiệm ... cậu mong đợi có thể chứng minh giá trị của mình, cậu cũng lo lắng về nhiệm vụ.
Dù sao, trong cái thế giới họ sinh ra, bạn không biết khi nào mình sẽ chết.
Nhưng Kuroko tự tin vào khả năng của mình; trực giác của cậu mách bảo rằng nhiệm vụ này sẽ thành công.
"Nghe này, mọi người." Giọng nói Akashi vang trong không gian kín. "Chúng ta phải nhanh chóng đến các pháo đài nhỏ bên ngoài thành Maria ở phía Nam. Có báo cáo rằng một lượng lớn Titan ở gần đó; và không đủ người để xử lý chúng. Chúng ta đến và tiêu diệt nhiều Titan nhất có thể. Chúng ta sẽ cầm chân chúng cho đến khi đội của trung sỹ Jean đến với ba mươi người trong đội ngài ấy. Tôi không biết khi nào họ sẽ đến nhưng họ sẽ đến pháo đài vào hoàng hôn. Chúng ta sẽ cầm chân titan cho đến lúc đó ."
"Vậy, tóm lại, đây là nhiệm vụ giết và hỗ trợ?"
"Cậu có cần phải nói không, Kazunari? Tất nhiên. Khi chúng ta đang nói chuyện, những con ngựa đã được chuẩn bị. Tuy nhiên, từ thành Maria chúng ta sẽ đi bộ. Tôi sẽ phân ra thành hai nhóm: Nhóm tiên phong và nhóm hậu tập. Shouichi, anh sẽ trong nhóm tiên phong. Đưa Atsushi, Shintarou và Kazunari cùng với anh."
"Rõ."
"Ehh... Nhưng tôi muốn đi cùng với Sei-chin."
"Chúng ta cần lợi thế về chiều cao của cậu trong đội tiên phong. Cậu là người duy nhất có thể tiếp cận những tên titan cao 3 m mà không cần sử dụng 3DMG của mình. Chịu khó lần này đi."
"... Được rồi."
"Vậy có nghĩa là Daiki, Ryouta, Taiga và Tetsuya sẽ đi cùng với tôi. Một khi chúng ta đến pháo đài, các cậu tự do hạ titan mà cậu có thể. Nhưng đừng mất cảnh giác; cẩn thận mọi lúc. Nếu cậu thấy người khác gặp rắc rối, cứu họ nếu cậu có thể. Kể từ bây giờ, các cậu có 15 phút để chuẩn bị thiết bị của mình và di chuyển. Hiểu chứ?"
"Rõ!"
Chuyến đi, hay nói rõ hơn, đi nhanh đến thành Maria mất hai tiếng, và nhanh chóng cả đội nhận thấy mình đang chạy dọc theo vùng đồng bằng và vào trong rừng, vị trí của pháo đài.
"Oi, Akashi. Còn bao lâu nữa chúng ta sẽ đến pháo đài?"
"Nó ở ngay phía trước. Chúng ta sẽ thấy nó ngay thôi. Mọi người rút lưỡi kiếm và sẵn sàng cho cuộc chiến!"
Chưa đến một phút sau, cả đơn vị đến pháo đài, và con mồi của họ, hiện ra.
"Đội tiên phòng, bên trái! Đội hậu tập, bên phải! Giết bất kì tên titan mà cậu gặp! Không khoan nhượng!"
"Rõ!"
Pháo đài ở nơi thoáng đãng, điều đó khó sử dụng 3D-Maneuver Gear. Tuy nhiên nó không ảnh hưởng đến màn tấn công của Lực lượng đặc nhiệm, những người được huấn luyện đặc biệt để xử lý trong tình huống như vậy.
"Đến đây!" Takao hét lên khi nhảy nên, dây của cậy bám vào một tên cao 3m và tấn công một cách điên công. "Shin-chan, cậu tấn công tên này! Đừng đánh rơi tín vật may mắn như lần trước!"
"Tôi biết. Cậu không cần phải nói với tôi. Hôm nay tín vật may mắn là khăn choàng cổ màu cam; không lý nào nó lại đánh rơi khi được buộc quanh cổ tôi."
"Tôi sẽ không thua cậu lần này, Taiga!"
"Tôi cũng vậy, Daiki!"
"Đây là nhiệm vụ chứ không phải cuộc thi." Kise thở dài, tự hỏi tại sao mình lại kẹt với hai tên ngốc này.
Đột nhiên, cậu chợt thấy cái gì đó tại khóe mắt.
"Hạ sỹ! Một bầy titan đang đến từ dòng sông phía đông nam! Tôi nghĩ có một lượng lớn những dạng không bình thường cùng với chúng!"
"Hãy cẩn thận! Đừng mất cảnh giác!"
Không có bất kì thời gian để suy nghĩ; họ phải di chuyển theo trực giác. Bất cứ sự chậm trễ hay do dự có thể là di chuyển sai lầm.
Tuy nhiên, có cái gì đó sâu trong tâm trí anh khiến anh bối rối; và anh không phải là người duy nhất nhận ra điều đó. Rõ rằng, Kagami buộc miệng.
" Tetsuya đâu?"
Akashi nhìn lướt qua. Cậu bé tóc xanh không thấy đâu cả.
"Geez, tệ thật, sự hiện diện của cậu ta thật mờ nhạt," Kise chế nhạo, đu người từ tên titan này đến tên khác. "Cậu ta chạy trốn sao?"
"Tetsu sẽ không bao giờ làm như vậy!"
"Sao cậu có thể chắc như vậy? Đây là nhiệm vụ đầu tiên của cậu ta, phải không? Hoàn toàn hợp lý nếu cậu ta sợ hãi và cong đuôi mà chạy."
"Đủ rồi, Ryouta."
"H-hạ sỹ?"
"Tôi tin tưởng Tetsuya. Cậu ta không và sẽ không bỏ chạy. Giờ tập trung vào nhiệm vụ."
Kise nghiến răng trong sự tức tối khi vung lưỡi kiếm xuống, cắt sâu vào cổ của mục tiêu 7 m của mình trước khi di chuyển về phía tên tiếp theo.
"Daikicchi, Taigacchi... và kể cả hạ sĩ... Tên đó có gì tốt đẹp chứ? Tên đó chỉ là một kẻ yếu ớt bất lực!"
"Ryouta! Cẩn thận!"
"Eh?"
Trong cơn tức giận, Kise không nhận ra tên cao 15m đến gần cậu. Tên titan nắm sợi dây của did 3D-Maneuver Gear của cậu và ném cậu lên phía trên.
"Những kẻ bất thường...!"
Trước khi nhận ra điều đó, cậu ngã xuống. VÀ nếu cậu không làm điều nhanh chóng, cậu sẽ nằm có kết cuộc trong miệng đang chờ mở ra của titan.
Cậu cố di chuyển, ít ra cũng nâng cơ thể lên để thay đổi nơi cậu ngã xuống. Nhưng có vẻ như cơ bắp cậu đã đông cứng lại.
"Mình không thể di chuyển...? Mình... sẽ bị ăn sao?"
"Ryouta! Bình tĩnh lại đi!"
"Ryouta!"
Giọng nói từ đồng đội không chạm đến cậu. Càng muốn cứu cậu, họ lại vướng vào tình trạng hiện tại của mình.
"Chết tiệt!" Aomine nguyền rủa, đâm vào cổ tên titan gần đó trước khi lao về phía đồng đoộ của mình. "Mình phải làm gì đó!"
"Daiki, đừng! Cậu không thể làm được điều đó!"
"RYOUTA!"
Ngay khoảnh khắc đó, thơi gian cứ như thể chậm lại đối với họ. Họ chuẩn bị tinh thần cho hậu quả tồi tệ, tiếng đập từ trái tim họ cảm thấy đau đớn trong ngực họ, sự sự hãi bao lấy cơ thể họ.
Tuy nhiên, trước khi bất kì ai có thể phản ứng, tên titan bật ra tiếng rít lớn và ngã xuống đất. Điều giống vậy nhanh chóng xảy ra với những tên titan còn lại, tất cả nhanh chóng ngã xuống từ tên một. Người giết titan không nhanh như những người khác, xét vào thời gian tiêu diệt mục tiêu của mình, nhưng người đó thì không thấy đâu cả.
Trong lúc hỗn loạn, Aomine bắt được Kise thành công; họ đều ngạc nhiên trước chuyện vừa xảy.
"Chuyện gì... vừa xảy ra?" Vừa biết ơn rằng mình không bị ăn thịt, Kise bối rối trước tình trạng hiện tại. "Chuyện gì đang xảy ra vậy, Daikicchi?"
"Không biết. Đầu tiên hãy hạ xuống mặt đấu."
Bộ đôi hạ xuống mặt đất và cố tìm người vừa cứu họ.
"Tôi không thấy cậu ta," Kise cau mày, nheo mắt. "Thế còn cậu, Daikicchi?"
"Tôi cũng vậy, nhưng đây không phải lúc để quan tâm. Vẫn còn nhiều titan ở đây; tôi nên quay lại để tiêu diệt chúng. Cậu nghỉ ngơi và quay trở lại khi cảm thấy ổn hơn, được chứ?"
"Whoa, chờ đã!"
Trước Kise có thể phản đối, Aomine đã chạy đi và tấn công.
"Tên ngốc Daikicchi... Ai có thể nghỉ ngơi tại một nơi như vậy chứ?" Cậu dừng một lúc để hít sau và thay thế lưỡi kiếm của mình. "Hãy tay vào việc, được chứ-!"
Khi cậu đinh bắt đầu chạy thì có cái gì đó vụt qua. Tuy nhiên, không tên titan nào gần đó có vẻ nhận ra điều đó.
"Chẳng phải đó là... tên yếu ớt đó sao?" Kise chỉ có thể đứng tại nơi của mình và há miệng trước người thiếu niên nhỏ bé hơn. "Cậu ta thật khác so với buổi tập! Và tại sao những tên titan không nhận ra sự hiện diện của cậu ta?"
Điều đó khiến cậu bối rối. Kuroko có thể nhanh, nhưng cậu ta không nhanh hơn bất cứ ai trong số họ. Nhưng tại sao không ai, con người hay titan, nhận ra cậu ta?
"Kise-kun, đừng đứng đó. Cậu sẽ bị ăn lần nữa."
"Ah... Vâng!"
Trong khi đó, Akashi nhếch miệng cười.
Anh không mong đợii từ người được đồn đại 'Phantom' của binh đoàn trinh sát - binh sỹ bí ẩn được cho là vũ khí bí mật của nhân loại.
Anh thừa nhận anh khá ngạc nhiên, nhưng kĩ năng của cậu ta không còn có thể hơn cách giải quyết thật sự. Có thể tiếp cận titan mà không bị phát hiện là khả năng gần như không thể đạt được- tuy nhiên cậu có thể làm điều đó. Có lẽ nó liên quan đến hiện diện mờ nhạt của cậu, nhưng ai quan tâm chỉ cần nó mang lợi thế cho cậu?
Suy nghĩ của việc hợp tác với cậu lấp trong anh với cảm giác thú vị và mong đợi hiếm hoi. Anh không thể phủ nhận sự thật rằng anh cảm giác khác biệt về Tetsuya so với những người khác. Nhưng cảm giác này là gì, anh cũng không chắc.
"Hạ sỹ! Quân tiếp viện đang đến!" Takao la lên từ phía trên, báo hiệu rằng nhiệm vụ của họ sẽ kết thúc sớm hơn dự kiến.
"Tốt! Cho đến khi tất cả bọn họ vào pháo đài, đừng ngừng lại!"
"Rõ!"
Năm tiếng kéo dài sau đó và đơn vị quay trở về trụ sở của mình, an toàn, và tất cả bọn họ đều mệt mỏi.
"Ahh, nhiệm vụ này quá ngắn." Takao phàn nàn khi đáp xuống chỗ ngồi thường ngày của mình trong phòng sinh hoạt. "Tôi muốn thả lỏng một chút."
"Đừng phàn nàn. Cậu là người duy nhất nhảy lên và hét như thằng khùng."
"Ác quá, Shin-chan! Tôi chỉ quá phấn khích, tôi không thể kiểm soát bản thân mình! Đã quá lâu kể từ khi chúng ta nhận một nhiệm vụ dễ dàng ."
"Dễ dàng? Bất kì một sai lầm nào đều thể đánh đổi bằng sinh mạng của chúng ta. Cậu đã nhìn thấy chuyện xảy ra khi nãy, phải không?"
"Đừng có liếc tớ như vậy, Shintaroucchi. Akashicchi đã mắng tôi và tôi thật sự hối hận ."
"Akashi, khi nào chúng tôi mới có thể quay trở về phòng của mình? Chúng tôi mệt rồi."
Akashi nhướng mày với Aomine.
"Tôi không nói cậu không thể."
"Huh?"
"Tôi không có gì để nói về nhiệm vụ này, ngoài trừ những gì tôi đã nói trên đường trở về. Tôi không có gì để nói với các cậu về nó. Ah, ngoại trừ r Tetsuya; tôi cần nói chuyện với cậu một chút. Những người khác có thể quay trở về phòng về nghỉ ngôi. Chúng ta sẽ gặp nhau vào ngày mai."
"Rõ!"
Chỉ có vậy, mọi người bắt đầu rời khỏi. Sau đó, chỉ còn Akashi và Kuroko ở lại. Họ đứng đối diện nhau, không có gì ngoại trừ sự im lặng vụng về bao trùm lấy họ.
"Cậu muốn về điều gì, Akashi-kun?"
"Về màn trình diễn của cậu hôm nay."
Ngay lúc đó, Kuroko cảm thấy khó chịu. Cậu đan tay vào nhau và đặt chúng lên bàn gỗ, và nhìn xuống để tránh đi ánh nhìn của thủ lĩnh của mình.
"Có phải tôi... không thể như mong đợi của cậu?"
"Không thể...? Cậu hiểu nhầm rồi, Tetsuya. Thay vào đó; cậu vượt qua nó. Cậu hoàn thành công việc của mình tốt hơn tôi có thể dự đoán."
"Thật sao?"
"Phải." Akashi giơ tay ra, đặt chúng lên tay của Kuroko. "Hôm nay cậu thật tuyệt. Những người còn lại có thể không để ý đến cậu, nhưng tôi đã theo dõi cậu mọi lúc."
"Cậu đã làm sao...?"
"Phải. Tôi phải thừa nhận rằng thật khó để thấy cậu mọi lúc, đặc biệt khi tất cả chúng ta di chuyển đến một nơi. Tuy vậy, tôi không thể phủ nhận rằng tôi ngạc nhiện thế nào khi nhận ra khả năng đặc biệt của cậu. Chỉ là làm thế nào mà cả con người lẫn titan đều không thấy cậu?"
"Well, tôi có sự hiện diện mờ nhạt khi tôi còn nhỏ ... Trung sỹ Mikasa nói với tôi sử dụng nó và tôi phát triển kĩ năng chiến đấu của."
"Tôi hiểu. Nhưng đó là một điều tốt rằng cậu sở hữu nó."
"Nhưng dù gì nó không hữu dụng... tôi chỉ có thể sử dụng nó khi người khác xao nhãng titan."
"Sao cậu có thể nói rằng cậu không hữu dụng? Ai cũng có thứ mà họ không giỏi, đó là lý do tại sao chúng ta làm việc trong đội để bù đắp khuyết điểm lẫn nhau. Cậu nên tự tin vào năng lực của mình."
"Vâng... tôi hiểu."
"Tốt."
Kuroko, không ngước đầu lên, nhìn lên Akashi người vừa mỉm cười với cậu. Điều đó khiến cậu cảm thấy không thoải mái; và khi ánh mắt họ gặp nhau, tim cậu bắt đầu đập nhanh hơn.
"T-tôi có thể được rời khỏi đây được không? Tôi muốn đi tắm và quay trở lại giường, nếu có thể ..."
"Chỉ còn một điều mà tôi phải nói."
"Đó là...?"
Akashi không nói bất kì điều gì để trả lời. Thay vào đó, anh nâng một tay của mình để khum má của Kuroko, và nâng đầu cậu lên để đối mặt với anh.
Kuroko, nhìn chằm chằm vào mắt anh, có thể nói chuyện gì sẽ diễn ra tiếp theo. Tuy vậy, cậu vẫn cứng đơ khi Hạ sỹ nghiêng người về phía trước để khóa môi của cậu theo cách của mình.
Cậu không cưỡng lại, cũng không hôn đáp trả lại; cậu chỉ có thể cứng đờ người cho đến khi tóc đỏ phá vỡ nụ hôn. Ngay cả sau đó cơ thể cậu vẫn từ chối di chuyển..
Akashi cười nhếch miệng trước vẻ biểu cảm kinh ngạc của Kuroko, trước phản ứng mà anh phát hiện ra từ cấp dưới của mình.
"Cậu thu hút sự chú ý của tôi, Phantom yêu quý; kể từ lúc chúng ta gặp nhau, cậu không biết rằng cậu quyến rũ tôi như thế. Tôi sẽ khiến cậu là của tôi; cậu chờ xem."
Với điều này, Kuroko chỉ có thể chớp mắt, vẫn còn bối rối.
"E-Eh?"
"Nhưng tôi không ép cậu yêu tôi; điều đó không thích đáng. Thay vào đó, tôi sẽ khiến cậu yêu tôi. Cậu chờ xem. Tôi sẽ rời khỏi đây. Hẹn gặp cậu vào sáng mai."
Một lần nữa, Kuroko không nói gì cả; cậu chỉ nhìn Akashi rời khỏi phòng mà không nói lời nào.
Khi cánh cửa đóng lại, cậu nhanh chóng cảm thấy cơ bắp mình lần nữa. Cậu hạ vai xuống, nghiêng về phía trước, do vậy cằm của cậu được đỡ bởi đôi tay của mình.
Cậu bật ra tiếng thở dài lớn; đặt bàn tay lên má nóng bừng của mình
"Tất cả... chuyện này là gì vậy?"
-END-
__________________
thay đổi nội dung bởi: miko_kitty, 25-08-2013 lúc 16:13
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro