Cha và con trai
Tại Trường trung học tư thục Rakuzan.
Đây là một trong những trường dự bị đại học hàng đầu ở Kyoto, đồng thời cũng nổi tiếng là ngôi trường xuất sắc về văn hóa và thể thao, thu hút rất nhiều học sinh tài năng từ khắp mọi miền đất nước.
Trong số đó, câu lạc bộ bóng rổ nam là câu lạc bộ truyền thống có kết quả đặc biệt xuất sắc, liên tục tham dự Cúp mùa đông và Liên trường từ ngày đầu thành lập cho đến nay và giành được nhiều chức vô địch nhất so với bất kỳ trường nào khác.
Và việc luyện tập cho một đội bóng rổ trứ danh ấy sắp bắt đầu ngay hôm nay.
Khi các thành viên của câu lạc bộ bóng rổ lần lượt tập trung lại trong phòng tập thể dục dành riêng cho câu lạc bộ bóng rổ, ba cầu thủ được gọi là 'Ngũ Tướng Không Ngai' xuất hiện.
Họ là Mibuchi, Hayama và Nebutani học ở năm thứ 2.
"Chào." Mibuchi cất tiếng chào người mới vào.
"Chào buổi sáng!" Hayama vui vẻ chào lại trước khi nhìn xung quanh rồi nghiêng đầu bối rối, "... Ủa?"
Sự thắc mắc của Hayama ngay khi bước vào nhà thi đấu xảy ra là do một người. Một nhân vật tóc đỏ nổi bật luôn ở đây trước bất kỳ ai khác, giờ lại không có ở đây.
"Reo-nee, Akashi đâu?"
"Hôm qua cậu không nghe à? Sei-chan có việc nhà ở Tokyo nên đã về nhà rồi!"
"Vậy à?" Hayama nhận ra trước khi ríu rít xin lỗi, "Xin lỗi, xin lỗi."
Trước thái độ vô tư của Hayama, Mibuchi không thể không nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm qua.
''Mibuchi. Thành thật xin lỗi, nhưng cha tôi yêu cầu tôi quay về nhà gấp. Thế nên tôi có thể nhờ anh quản lý hoạt động câu lạc bộ ngày mai được không?" Akashi lên tiếng hỏi, đôi mắt đỏ rực nhìn xanh lá của Mibuchi, "Huấn luyện viên cũng đã cho phép rồi." Cậu nói thêm.
"Đương nhiên là không sao rồi." Mibuchi cười đồng ý trước khi tò mò lên tiếng, "Nhân tiện, tôi có thể hỏi đó là chuyện gì không?"
"Tôi cũng không rõ nữa." Akashi lắc đầu, giọng hơi do dự, nói, "Hiện tại thì cha chỉ bảo tôi sáng mai về nhà thôi... Tôi vẫn chưa trực tiếp nói với ông ấy về giải Cúp mùa đông... Tuy nhiên, tôi không biết liệu đây có phải là về việc đó không."
Trong giải Cúp mùa đông gần đây, trường trung học Rakuzan, do Akashi dẫn đầu, đã thua trường trung học Seirin, nơi câu lạc bộ bóng rổ chỉ mới hoạt động cách đây hai năm.
Đó là một trận chung kết ngoạn mục, tất cả mọi người đều công nhận điều đó. Chắc chắn là trong trận đấu có một số sự cố xảy ra nhưng cuối cùng, mọi người đều cố gắng và thi đấu hết mình. Tuy nhiên, họ đã thua.
Tất nhiên là trải nghiệm đó vẫn rất cay đắng. Nhưng Mibuchi tin rằng toàn đội đã học được rất nhiều kinh nghiệm từ trận đấu đó. Rốt cuộc thì sau lần đó, bầu không khí trong câu lạc bộ không hề xấu đi mà thậm chí còn đi lên, tất cả các thành viên đều chăm chỉ luyện tập để tiến bộ.
Tuy nhiên, Mibuchi nghe rằng đó là trận thua đầu tiên của cuộc đời của vị đội trưởng tóc đỏ của họ. Và trong khi không biết rõ chi tiết nhưng anh mơ hồ biết rằng cha của Akashi là một người rất nghiêm khắc.
Đó là lý do anh cảm thấy lo lắng, nhưng mỗi thứ đều có giới hạn của nó, anh không thể can thiệp vào vấn đề gia đình của người khác. Thế nên tất cả những gì mà Mibuchi có thể làm là tiễn đàn em của mình.
Anh hy vọng rằng ít nhất Sei-chan có thể quay lại mà không gặp vấn đề gì.
Lắc đầu, thoát khỏi suy nghĩ của mình, Mibuchi tiến về phía phòng tập và vỗ tay để thu hút sự chú ý của mọi người.
"Chúng ta bắt đầu luyện tập nào!" Giọng của Mibuchi vang vọng khắp phòng tập thể dục.
3. Cha và con trai
"Xin lỗi vì đã làm phiền ngài, thưa ông chủ." Người quản gia hơi cúi đầu, giọng trang nghiêm thông báo, "Cậu chủ đã về rồi ạ."
Với sự xuất hiện của người quản gia thì bầu không khí choáng váng và cứng nhắc tan biến cùng lúc đó.
Bây giờ, tạm thời gạt tâm lý của người giàu sang một bên, điều mà Conan dường như không hiểu chút nào, họ quyết định đợi viên đá quý quan trọng và người con trai tự nhận là chủ nhân của nó xuất hiện.
Cuối cùng, cánh cửa từ từ mở ra.
"Con xin phép."
Và người xuất hiện là một thiếu niên có khí chất không kém gì cha mình. Mái tóc đỏ rực và đôi mắt đỏ thẫm như hồng ngọc càng làm nổi bật vẻ ngoài mạnh mẽ của cậu ấy.
Cậu ấy đang mặc một chiếc áo blazer, có lẽ là đồng phục trung học.
"Thưa cha, con về rồi."
"Tốt lắm. Đã nắm về tình hình chưa?" Vị gia chủ hiện tại hỏi, khuôn mặt không lộ một chút cảm xúc.
"...Vâng, con đã nghe khi đi xe trên đường tới đây."
"Vậy thì tốt." Người đứng đầu gia tộc gật đầu với con trai mình trước khi hướng về những người khác trong phòng, "Đây là các vị sẽ giúp chúng ta lần này. Gửi lời chào hỏi họ đi."
Một loạt các câu đối thoại được trao đổi qua lại, không hề mang cảm giác một cuộc trò chuyện giữa cha mẹ và con ruột của họ làm bầu không khí trở nên căng thẳng đến khó chịu. Nhưng đúng như dự đoán, không ai đủ can đảm để nói lên điều gì về nó cả.
Khi họ đứng cứng nhắc, quan sát mà không nói gì, cậu thiếu niên đang nói chuyện với cha mình đột nhiên quay người về phía Conan và những người khác.
"Rất hân hạnh được gặp mọi người. Tôi là Seijuro Akashi, trưởng nam của gia tộc Akashi. Cảm ơn mọi người đã dành thời gian đến đây."
Mặc dù chỉ là một lời chào hỏi đơn giản nhưng nó lại có tư thái đẹp đẽ đến nỗi khiến người ta có cảm giác như đang xem một cảnh trong phim. Không khí xung quanh không hiểu sao cũng có phần căng thẳng lắng lại.
Có vẻ như cậu ấy đã chiếm lĩnh nơi này ngay lập tức.
Tuy nhiên, ngay sau đó, Jirokichi đã phá vỡ bầu không khí đó. Nó có thể là vì cả hai đều giàu có, đều có những suy nghĩ thâm sâu trong tình huống này dù đó là tốt hay xấu, hoặc cũng có thể chỉ vì tính cách của họ.
"Ta là Jirokichi Suzuki. Trước đây ta đã từng gặp cháu một lần rồi, giờ lớn thế này rồi nhỉ!" Cố vấn của gia tộc Suzuki cười lớn nói trước khi chỉ về cháu gái của mình, giới thiệu, "Ồ, đây là cháu gái của ta, Sonoko. Cả hai bằng tuổi nhau đó."
Sonoko hơi giật mình trước sự chú ý đột ngột trước khi bắt đầu chào hỏi, giọng hơi lắp bắp lúc đầu, "H-Hân hạnh được gặp cậu. Mình là Sonoko Suzuki. Mình đang học năm hai trung học."
"Rất hân hạnh được làm quen. Em là học sinh trung học năm thứ nhất nên em sẽ nhỏ hơn chị một tuổi."
Akashi nói chuyện trang trọng đến mức khó có thể tin rằng cậu ấy trẻ hơn mọi người. Sonoko, người thường gây ồn ào về vẻ đẹp trai của người khác, nay lại im lặng một cách đáng ngạc nhiên.
"Uh, mình là bạn thân của cậu ấy, Ran Mouri." Ran cũng vội vàng giới thiệu bản thân và những người khác, "Đây bố mình là thám tử Kogoro Mouri. Còn cậu nhóc này là Conan Edogawa, người đang ở nhờ nhà mình."
Trước lời giới thiệu, Akashi nhìn Conan bằng đôi mắt đỏ rực. Ánh mắt của cậu ấy sắc bén đến mức trong một khoảnh khắc, cậu thám tử nhỏ cảm thấy như thể mình đang bị một con sư tử nhắm tới.
Đúng là cha nào con nấy mà.
Tuy nhiên, Conan không hề bị đe dọa bởi ánh mắt sắc bén đó. Thay vào đó, cậu nhìn thẳng vào đôi mắt đó và chào hỏi.
"Em là Conan Edogawa. Rất mong được anh giúp đỡ." Cậu cười toe toét nói.
"Anh cũng vậy, rất mong nhận được sự giúp đỡ của em."
Akashi chào hỏi người kia một cách lịch sự, mặc dù cậu bé chỉ là một học sinh tiểu học, nhỏ tuổi hơn cậu ấy nhiều. Nó cứ như thể cả hai ngang hàng với nhau vậy.
"Vậy thì, ông Mouri, Cố vấn Suzuki. Tôi, hiện tại, còn có việc phải làm nên tôi sẽ giao phần còn lại cho con trai tôi."
"Huh?"
Nói xong, Akashi, người đứng đầu gia tộc, đứng dậy trước khi Kogoro và những người khác kịp xen vào. Nó như thể ông ấy muốn rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt vậy.
Tuy nhiên, ngay trước khi ra khỏi cửa, ông ấy bất ngờ quay lưng lại gọi con trai.
"...Seijuro. Nghĩ lại thì, ta nghe nói con đã thua ở giải đấu trước."
Và trước sự bất ngờ của Conan, nếu cậu không nhìn nhầm, thì cậu nhận thấy vai của cậu thiếu niên tóc đỏ đã khẽ run lên.
"Vâng, con xin lỗi."
Conan và những người khác đổ mồ hôi lạnh khi cảm thấy bầu không khí bất thường. Nhưng, như không chú ý, người cha và cậu con trai vẫn tiếp tục nói chuyện mà không nhìn lại nhau.
"Lần sau nhất định con sẽ thắng." Akashi nói, giọng đầy quyết tâm nhưng xen lẫn là một chút tuyệt vọng bị che giấu.
"...Ta kì vọng vào con." Được nói lên với cảm giác như có quá nhiều thứ được dồn vào trong câu nói đó.
Cánh cửa đóng lại với một âm thanh nặng nề, và một bầu không khí khó chịu tràn ngập khắp nơi.
"Ừm... đó là giải đấu gì vậy ạ?" Conan hỏi một cách trẻ con, cố gắng phá vỡ không khí.
Mặt khác, Akashi có vẻ mặt hơi cứng đờ, nhưng cậu ấy hít một hơi nhỏ khó hiểu và trả lời câu hỏi.
''Anh thuộc câu lạc bộ bóng rổ ở trường... Có một giải đấu ở cuối năm nhưng trường anh thua và đứng thứ hai.''
"Nhưng không phải đạt giải á quân đã là rất tuyệt vời rồi sao?" Ran bối rối hỏi, "Giải đấu cấp thành phố, um, nếu là Kyoto, thì phải giải đấu cấp tỉnh nhỉ?"
Ran cũng không biết nhiều về bóng rổ, nhưng bầu không khí hồi nãy khiến cô nghĩ rằng đó không phải là vòng loại khu vực. Tuy nhiên, cậu thiếu niên trước mặt họ còn vượt trội hơn đẳng cấp đó.
"Không... về cơ bản nó là một giải đấu quốc gia." Akashi giải thích.
"Á quân trong giải đấu quốc gia!?" Sonoko thốt lên, không tin, "Vậy mà vẫn là chưa tuyệt vời á?"
Sonoko bày tỏ sự ngạc nhiên nhưng Akashi vẫn vô cảm.
"Cuối cùng thì thua vẫn là thua. Cha luôn bảo tôi phải đứng đầu trong mọi lĩnh vực."
(Vậy là nếu bạn là người thừa kế của một gia tộc nổi tiếng, thì bạn vẫn sẽ bị mắng vì giành được vị trí á quân trong giải quốc gia à? Nghe khổ vậy.)
Shinichi chưa bao giờ kể cho Yusaku hay Yukiko về các hoạt động ở trường hay câu lạc bộ. Trên thực tế, đôi khi cậu cảm thấy như mình không có cha mẹ và hơi quá tự do so với các bạn đồng trang lứa.
Nhưng điều đó không có nghĩa là cha mẹ cậu thờ ơ với đứa con trai duy nhất của mình và cậu biết rằng cũng được yêu thương như bao người khác.
Mặc dù là Shinichi sẽ không bao giờ nói điều đó trước mặt họ vì sau đó họ sẽ làm cậu thấy xấu hổ về nó.
Chính vì vậy, khi nhìn thấy cậu thiếu niên tóc đỏ trước mặt nói chuyện một cách thờ ơ và với vẻ mặt có phần buồn bã, cậu có cảm giác như mối quan hệ giữa cha và con của gia tộc không được suôn sẻ cho lắm.
Và có lẽ mọi người cũng có cảm giác như vậy. Một bầu không khí khó xử lơ lửng.
Akashi dường như nhận thấy bầu không khí này và mỉm cười xin lỗi, "Thành thật xin lỗi, có vẻ như tôi đã lạc đề rồi. Dù sao thì chúng ta có thể đi thẳng vào vấn đề được không?"
"Trước đó thì," Kogoro thở hắt ra, nói, "Cha của cháu không còn ở đây nữa, vậy nên chúng ta có thể nói chuyện như bình thường được không? Nghe có vẻ hơi cứng nhắc."
Kogoro cố ý nói bởi vì chính ông cũng không thể tin được rằng đây là cuộc trò chuyện với một cậu bé trạc tuổi con gái mình. Có lẽ là do ảnh hưởng của cha mình, vị thám tử ngủ gật không thể không cảm thấy khó chịu trước giọng điệu trịnh trọng, lịch sự quá mức của cậu thiếu niên.
Nếu bình thường nó chỉ hướng vào những người lớn thì nó không quá tệ, nhưng ở đây, sự trịnh trọng, lịch sự đó được sử dụng ngay cả với Ran và những người cùng tuổi, thậm chí là cả với Conan, một học sinh tiểu học.
"Ừm, chúng ta cũng không cần phải được gọi bằng kính ngữ đâu," Ran gật đầu đồng ý trước khi quay sang bạn mình, "...đúng không, Sonoko?"
"Ừ, đúng rồi. Dù sao thì cũng nhỏ hơn có một tuổi thôi mà!!"
Sonoko vui vẻ phụ họa theo Ran, cố gắng tạo ra một bầu không khí dễ dàng để nói chuyện.
"Vậy ạ? Thế thì nghe theo mọi người vây."
Cảm giác tỏa ra xung quanh cậu thiếu niên trở nên nhẹ nhàng hơn một chút. Chỉ điều đó thôi cũng khiến họ cảm thấy tốt hơn rất nhiều.
"Vậy," Kogoro lên tiếng hỏi, "chúng tôi có thể xem mặt dây chuyền của cháu được không?"
Akashi lấy một chiếc hộp màu trắng từ cặp sách của mình ra. Nằm gọn bên trong là một dây chuyền mề đay bạc có kích thước không lớn lắm.
Một viên kim cương màu đỏ rực hình bầu dục được đính ở giữa dây chuyền. Ánh sáng đỏ lấp lánh dường như mô phỏng lại đôi mắt đẹp đẽ của thiếu niên trước mặt.
"Đẹp quá..."
Đó là một mặt dây chuyền trang trọng và mĩ miều đến nỗi Ran không khỏi thốt lên.
Thiết kế đơn giản nhưng lại đầy cao quý. Thật đáng sợ khi nghĩ nó sẽ có giá bao nhiêu.
"Có ảnh bên trong không ạ?" Conan tò mò hỏi, không có ý nghĩa gì sâu xa.
Xét cho cùng, dây chuyền mề đay vốn được dùng để đựng một bức ảnh mà.
"...Đây là thứ mẹ anh đã cho anh trước khi bà mất. Anh không thể mở nó cho đến khi thực hiện được lời hứa lúc đó." Akashi trả y, giọng càng nhỏ về cuối.
Conan bối rối lặp lại, "Lời hứa?"
"...Anh không muốn nói điều đó."
"Ồ, em xin lỗi." Conan thành thật xin lỗi, cảm giác như mình đã tọc mạch vào quá nhiều.
"Vậy, Akashi-kun. Tới ngày thông báo, chúng ta sẽ cho lực lượng canh gác cháu từ sáng sớm. Cháu không phiền chứ?"
"Vâng. Cháu không sao ạ." Akashi trả lời trong khi cẩn thận đặt mặt dây chuyền vào hộp và cất nó vào trong cặp một lần nữa.
Conan nhìn mà không thể không sửng sốt, cậu chưa bao giờ nghĩ rằng thứ quý giá như vậy mà có thể bỏ vào cặp mang đi học được.
"Nhân tiện, tất nhiên là cháu biết giá trị của viên ngọc đó rồi phải không?" Kogoro ngập ngừng hỏi, và nhận được cái gật đầu từ Akashi.
"Vâng, nhưng đối với cháu chiếc dây chuyền này chỉ là vật kỷ niệm của mẹ thôi. Chỉ là như thôi ạ."
Nói xong, cậu ấy tránh ánh mắt mọi người đi, như thể câu chuyện đến đây là kết thúc.
Kogoro cũng quyết định rằng ông không nên hỏi thêm về chiếc mặt dây chuyền nữa, và sau đó, họ chuyển sang thảo luận chi tiết về ngày diễn ra vụ trộm. Sau đó thì mọi người rời khỏi nhà Akashi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro