Mục tiêu là kỷ vật
2. Mục tiêu là kỷ vật
"...Ngôi nhà hoành tráng quá."
Trước khi kịp nói bất cứ điều gì, cả ba người đã được đưa lên một chiếc ô tô và chở đến một dinh thự hoành tráng ngang ngửa hoặc thậm chí là còn hơn cả của gia tộc Suzuki.
Vừa bước qua cổng, họ đã được người hầu chào đón và dẫn thẳng vào một phòng khách rộng lớn. Bị choáng ngợp bởi các đồ nội thất trông đắt tiền, lưng ai nấy đều bất giác thẳng lên, cố gắng có một tư thế phù hợp với nơi này.
Một không gian xa hoa, lộng lẫy và đầy tráng lệ.
"Suzuki-sama, Mori-sama. Ngài chủ tịch sẽ sớm đến đây thôi, vì vậy xin hãy đợi ở đây một lát." Người đàn ông lớn tuổi có vẻ là quản gia, người đã dẫn đường từ nãy đến giờ lên tiếng. Sau khi thông báo xong, ông ấy cúi chào rồi nhanh chóng rời đi.
Cánh cửa từ từ đóng lại, một khoảnh khắc im lặng kéo dài, không ai nói gì cả. Một lúc sau, Ran nói với Sonoko bằng giọng thì thầm.
"Nhà của Sonoko thật sự rất tuyệt vời, nhưng nơi này cũng hoành tráng quá nhỉ.''
"Ừ!" Sonoko đồng ý, "Trong khi nhà tớ được xây theo phong cách hiện đại bây giờ. Thì nơi này lại đi theo hướng cổ điển, cùng với đó là vì bản thân tòa nhà ở đây có nhiều tính lịch sử hơn nên chúng mình cảm thấy thế cũng đúng."
"Đúng như mong đợi từ một gia tộc nổi tiếng có lịch sử lâu đời. Đây đúng là một thế giới hoàn toàn xa lạ đối với ta." Kogoro cảm thán nói. Tuy nhiên, cảm giác kinh ngạc ngay lập tức trở thành bực tức bởi câu nói của Conan.
"Cháu nghĩ văn phòng thám tử là nơi tốt nhất với bác Mori rồi."
"Ồn ào!" Vị thám tử ngủ gật đấm vào đầu Conan, rít lên, trên trán có một dấu tích đỏ to tướng.
Trong khi Conan và những người khác đang nói chuyện, họ nghe thấy tiếng gõ cửa và một người đàn ông xuất hiện.
Nhìn bề ngoài, anh ấy trông lịch sự trong bộ vest cao cấp. Người đàn ông liếc quanh phòng và đến gần Jirokichi, tiếng giày da nện đều lên nền nhà.
Chỉ bằng từng đó hành động, Conan cảm thấy đối phương không phải là người bình thường, cậu theo bản năng đứng thẳng lưng, điều chỉnh lại tư thế của mình giống như lần đầu tiên cậu bước vào căn phòng này.
"Xin lỗi đã để ngài phải đợi lâu, ngài cố vấn Suzuki. Hôm nay, cảm ơn ngài đã dành thời gian để đến đây." Người đàn ông nói với một nụ cười không rõ ý vị, bàn tay đưa ra.
"Không, không, đây là yêu cầu Akashi-dono thì ta làm sao từ chối được." Jirokichi cười lớn, nói, bắt tay lại, "Vả lại ta cũng được vị gia chủ tiền nhiệm chiếu cố rất nhiều nên việc này là phải phép thôi."
Người được gọi là Akashi-dono là một người đàn ông khoảng 40 tuổi với vẻ mặt nghiêm nghị. Từ sự tương tác với Jirokichi, không còn nghi ngờ gì nữa, người đàn ông này chính là khách hàng và là người đứng đầu gia tộc này.
"Nhân tiện, các vị đây là?"
"Ồ, lỗi của ta. Đây là cháu gái ta Sonoko và bạn nó, Ran-kun. Bố của cô bé là Kogoro Mori, một thám tử." Jirokichi giới thiệu từng người một.
Khi lời giới thiệu được vang lên, bầu không khí vui tươi, cợt nhả của Kogoro đã biến mất thay vào đó ông thận trọng đưa danh thiếp của mình ra.
"Còn đứa trẻ này chính là Conan Edogawa, nổi tiếng với cái tên Khắc tinh của Kid."
Conan giật mình khi được nhắc tên, lắp bắp chào hỏi, "Cháu... cháu chào chú ạ."
"Rất hân hạnh. Ta là Masaomi Akashi, trưởng gia tộc Akashi."
Bây giờ, không hiểu sao, Conan có cảm giác như mình đang bị mẹ của Ran, Kisaki Eri, nhìn chằm chằm. Không, nếu so với áp lực đáng sợ từ người đàn ông trước mặt thì mẹ Ran còn dễ thương hơn gấp trăm lần.
(Người này là cái quái gì vậy...uy áp thật khủng khiếp.)
Người đứng đầu gia đình, Akashi, dường như không để ý đến sự cứng nhắc của Conan, ngồi xuống đối diện với Kogoro và những người khác. Kogoro, Ran và Conan cũng vội vàng ngồi vào chỗ.
"... Ta đã được nghe rằng ngài cố vấn Suzuki đã gặp và thách thức Kid nhiều lần." Akashi bắt đầu, giọng không rõ cảm xúc, "Nhưng thật không ngờ rằng ngài lại còn dẫn theo cả thám tử lừng danh Mori và cậu bé tới.'' Đôi mắt sắc bén như soi vào linh hồn của người đối diện.
"Họ đáng tin cậy hơn cảnh sát nhiều. Anh không cần lo lắng đâu." Jirokichi, như không bị ảnh hưởng bởi áp lực đó, cười lớn đáp lại.
"Dạ, về chuyện đó, tai sao chú không báo cảnh sát ạ?" Conan lên tiếng hỏi dù sự run rẩy vẫn còn đó.
Tất nhiên, thông thường khi bạn gặp tình huống như thế này thì bạn nên báo cảnh sát và yêu cầu hỗ trợ.
Tuy nhiên, Conan ngay lập tức nhận được câu phản hồi.
"Bởi vì ta không muốn làm to chuyện."
"Dạ, vậy ạ......."
Mặc dù Conan không làm gì sai cả, nhưng không hiểu sao cậu cảm thấy như mình đang bị mắng. Thế nên cậu bé chỉ dám đáp lại bằng một giọng lí nhí, ngày càng nhỏ dần. Tuy nhiên, câu trả lời không thuyết phục được cậu.
(Liệu cái này có phải là vì thể diện không? Tuy nhiên, cũng có nhiều người cho rằng việc bị Kid nhắm đến cũng là một dấu hiệu của địa vị. Vả lại, thông thường nếu bị đánh cắp thì họ thà báo cảnh sát còn hơn. Không lẽ có lý do nào khác?)
Sự nghi ngờ của Conan ngày càng lớn hơn.
"Vậy nội dung của thông báo là gì?" Kogoro lên tiếng hỏi trong khi lấy găng tay ra để kiểm tra thông báo quan trọng.
Sau đó, Akashi, người đứng đầu gia tộc, đưa tay vào túi trong của bộ vest và lấy ra một tờ thông báo.
Đó là một phong bì màu trắng không có địa chỉ.
"Tôi xin phép." Kogoro nói trong khi nhận bức thư.
Khi vị thám tử ngủ gật cẩn thận gỡ phong bì ra, có một bức thông báo được viết theo phong cách quen thuộc.
"Vào đêm trăng tròn, lúc 8 giờ tối. Ta đến lấy mặt dây chuyền mề đay của ngài Akashi. Siêu đạo chích Kid."
"...Đơn giản nhỉ."
"Đơn giản thật."
Đó là một thông báo đơn giản đến nỗi Kogoro và Conan, người đang nhìn từ bên cạnh, không thể không buột miệng nói ra.
Nếu là đêm trăng tròn thì là hai ngày sau, cả mục tiêu cũng đã được viết rất rõ ràng.
"Dây chuyền mề đay là thứ có thể để một bức ảnh vào bên trong, phải không?" Ran thì thầm thắc mắc với Sonoko.
"Đúng rồi. Hầu hết chúng đều đơn giản, nhưng tớ chắc chắn có một số cái có đính đá quý."
Sonoko và Ran đang nói chuyện sôi nổi với nhau. Kogoro hắng giọng và quay lại chủ đề.
"Vậy mặt dây chuyền này có một viên đá quý à?"
"Đúng vậy." Người đứng đầu gia tộc Akashi xác nhận.
"Nếu ngài không phiền, tôi có thể xem qua món đồ đó được không?"
"...Vật thật hiện không có ở đây. Ngay từ đầu nó đã không phải của tôi."
Mọi người đều ngạc nhiên trước những lời đó. Điều đó có nghĩa là gì, chủ nhân của bảo vật không có thứ bảo vật được nhắc đến trong tay?
"Tuy nhiên, ở đây ghi là thuộc sở hữu của ngài Akashi..." Kogoro ngập ngừng nói.
Nhưng bất chấp sự lúng túng của Kogoro, gia chủ hiện đại vẫn hiểu ý của nó.
"Xin lỗi, tôi đoán là tôi không giải thích rõ. Nó chắc chắn là của gia đình chúng tôi, nhưng nó không thuộc về tôi."
"Vậy thì người giữ nó là ai?"
"...Con trai tôi giữ."
"Con trai của ngài?" Kogoro thắc mắc lặp lại.
Một mặt dây chuyền mề đay được nạm đá quý không phải là thứ mà sẽ đưa cho con trai sở hữu. Suy nghĩ đó chắc chắn đã được phản ánh qua biểu cảm của Kogoro, Conan và những người khác.
"Ban đầu nó thuộc về vợ tôi, nhưng cô ấy đã qua đời cách đây vài năm. Bây giờ con trai tôi mang nó như một kỷ vật của vợ tôi." Akashi giải thích.
"Tôi hiểu rồi. Vậy bây giờ con trai ngài không có ở nhà à?"
"Bây giờ nó không có ở đây. Con trai tôi đang học trung học ở Kyoto."
"Kyoto!?... Mà cậu nhà vẫn còn đang là học sinh trung học?" Kogoro hơi cao giọng vì quá bất ngờ. Ông cứ tưởng rằng cậu con trai phải lớn lắm rồi.
"Được biết ngài cố vấn Suzuki sẽ tới thăm vào hôm nay, nên tôi đã liên lạc với con trai mang theo mặt dây chuyền về Tokyo ngay trong hôm nay, chắc cũng sắp tới nơi rồi.''
Mọi người cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe về điều đó. Rốt cuộc thì ở Kyoto thì bảo vệ kiểu gì cơ chứ .
"Vậy trên đó có loại đá quý gì?"
"Nó có một viên kim cương đỏ 2 carat đính bên trong."
(Là Kim cương đỏ?)
Khi Conan nghe thấy loại đá quý, đôi mắt cậu mở to.
Ngồi cạnh Conan, Ran tỏ vẻ bối rối, không để ý tới thái độ kì lạ của cậu bé.
"Này, Sonoko. Không phải là Kid chỉ luôn nhắm đến những viên đá quý lớn thôi sao? 2 carat...không phải nó khá nhỏ à?"
"Ừ ha." Sonoko nhận ra, "Mục tiêu mà bác Jirokichi đã chuẩn bị trước đó cũng phải là một viên thạch anh tím 100 carat lận."
"Ừ." Ran gật đầu, cũng cảm thấy kì lạ trước khi quay sang hỏi cậu bé bên cạnh mình, "Em nghĩ sao, Conan-kun?"
Không nghe thấy tiếng trả lời, cô gọi lại lần nữa, "Conan-kun?"
Vào lúc đó, Ran mới nhận thấy thái độ kì lạ của Conan. Cậu bé cứ nhìn chằm chằm vào người đứng đầu gia tộc, Akashi, với vẻ mặt ngạc nhiên.
"A, Akashi-san. Đó thực sự là một viên kim cương đỏ tự nhiên ạ?" Với một giọng run run, Conan đột ngột lên tiếng hỏi.
Cả ba người họ ngoại trừ Jirokichi đều đồng loạt nhìn xuống Conan một cách tò mò.
"Sao tự nhiên em lại hỏi như vậy, Conan-kun?"
"Tất nhiên là vậy rồi, làm sao mà giả cho được."
Mặc kệ mọi người xung quanh nói ra sao, Conan chỉ quan tâm đến phản ứng của người đứng đầu gia tộc Akashi.
"Đương nhiên, đó là hàng thật."
Đôi mắt của Conan mở to ngạc nhiên trước câu trả lời.
Không thể nào. Đúng hơn là không thể tin được. Với tư cách là Kudo Shinichi, cậu biết rằng mình xuất thân từ một gia đình khá giả, nhưng đến cậu cũng chưa bao giờ trải nghiệm sự giàu sang đến mức này.
"Conan-kun, nãy giờ em có chuyện gì sao? Kim cương không hiếm đến thế mà, phải không?" Ran lên tiếng.
"Đúng là nó khá nhỏ so với những gì Kid nhắm tới, nhưng...giá trị quý hiếm của nó là không thể đo đếm được. Những viên kim cương có màu sắc trong tự nhiên thực sự rất hiếm, và trong số đó, những viên kim cương đỏ hầu như không bao giờ xuất hiện trên thị trường. Và nó nặng 2 carat... nó phải có giá trị ít nhất là 100 triệu yên."
Giờ đến lượt Kogoro và Ran ngạc nhiên trước lời giải thích có phần phấn khích của Conan.
"Ông đang để một học sinh trung học có thứ như thế à?!" Kogoro thốt lên, nhìn người đứng đầu gia tộc Akashi như thể không thể tin được.
"...Vợ tôi đã đưa nó cho con trai tôi như một kỷ vật. Chuyện này không liên quan gì đến tôi."
Kogoro và những người khác không khỏi choáng váng trước cách anh ta dường như không quan tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro