12. Today (03)
Note: Tình tiết khác với nguyên gốc The last game. Tôi cũng không quá chuyên sâu về bóng rổ nên có thể có tình tiết không hợp lý, vui lòng bỏ qua.
Mặc dù là người gắn bó và đi cùng Thế hệ Kì tích suốt cả chặng đường, nhưng thực ra Momoi cũng không quá rõ ràng chuyện gì đã xảy ra giữa sáu chàng trai hay lời hứa những người bạn từng là đồng đội ấy. Mặc cho cô đã vài lần dò hỏi, Aomine Daichan, người bạn từ bé vốn dĩ chẳng thể nói dối Momoi nửa lời, chỉ riêng chuyện này, tuyệt đối không hé răng nửa lời. Cho tới tận sau này, sau trận thua trước Seirin, Momoi chứng kiến chàng trai vốn khô khan cục cằn quen thuộc cố gắng lau đi giọt nước mắt lấp lánh, lần đầu tiên nói về ước hẹn giữa Thế hệ Kì tích ngày ấy.
Mặc dù người đưa ra lời đề nghị là Akashi, nhưng khi mọi chuyện thực sự đang diễn ra như lời hứa, Momoi lại cảm thấy sao mọi việc lại quá nghiệt ngã. Bóng lưng gầy gò của Akashi trong trận chung kết và khi tiến vào trong đường hầm lưu lại âm ỉ nơi trái tim Momoi rất lâu, tới mức, đôi khi cô đã nghĩ mình sẽ gọi cho Tetsu để hỏi rằng:"Tại sao lại như vậy?" Nhưng Momoi đã không làm gì cả, bởi cô biết, mình không có lập trường hay tư cách để lên tiếng. Suy cho cùng, dù trưởng thành và luôn xuất hiện bên họ, nhưng từ những ngày những tài năng ấy chưa nở rộ tới khi mỗi người đã trở nên toả sáng rực rỡ với thế mạnh của mình, thì Momoi, vẫn luôn chỉ là một trợ lý, một cánh tay hỗ trợ đắc lực mà thôi. Có những chuyện, chỉ có người trong cuộc mới có thể giải quyết được.
Tới khi trận thách đấu với Jabberwork được đưa ra, một lần nữa, Momoi lại được trở về như ngày xưa, đứng nhìn những chàng trai quen thuọc trên cùng sân tập, lại trở về làm nhà thu thập dữ liệu tài năng cho đội trưởng thiên tài của họ, một lần nữa cùng Akashi vạch ra chiến lược đưa tất cả tới chiến thắng.
Nhưng có gì đó không đúng đang diễn ra.
Từ trực giác ban đầu tới những biểu hiện không thèm che giấu, nói cho Momoi biết rằng mọi chuyện không hề bình yên như ảo tưởng họ đang cho là thật.
Có lẽ là sự im lặng một cách bất thường của Akashi trong mỗi buổi huấn luyện. Dù trước kia cậu ấy cũng luôn đứng bên quan sát và hỗ trợ mọi người luyện tập, ghi chép và tờ thông tin của từng người, nhưng lần này, người ghi chép lại thành Aida senpai, Akashi gần như chỉ ở bên, thi thoảng lên tiếng lúc cần thiết. Sau khi mỗi buổi huấn luyện kết thúc, Akashi sẽ cầm lấy những ghi chép ấy, lẳng lặng khoanh tròn hoặc bổ sung thêm vài thông tin, sau đó trả lại cho Aida và biến mất.
Cũng có thể là sự chần chừ một cách khó hiểu của Akashi khi nhận đồng phục thi đấu. Ban đầu, vì trận đấu được quyết định một cách bất ngờ và vội vã, nên họ không có đồng phục thi đấu chính thức. Nhưng huấn luyện viên đã nói, đây là một trận đấu hoàn chỉnh, họ chính là đại diện cho bóng rổ Nhật Bản nên càng không thể qua loa, vì vậy, rất nhanh, tên đội bóng và đồng phục đã được quyết định. Khi Momoi phát đồng phục thi đấu cho mọi người, Akashi nhìn chiếc áo với sô 4 được in rõ ràng mặt sau lưng, chậm chạp không đưa tay ra nhận lấy. Điều ấy làm tất cả chú ý và ngạc nhiên, dù sao, trong mắt họ, việc Akashi là đội trưởng là chuyện đương nhiên.
"Ở đây có Hyuga senpai và Wakamatsu-senpai" Akashi sau một hồi im lặng ngần ngại lên tiếng.
"Akashi" Midorin đẩy kính, bước lên nhìn thẳng người đồng đội mình quen thuộc,"Cậu luôn là đội trưởng của chúng tôi."
Mukkun sau khi nhận lấy chiếc áo số 9 ưa thích cũng lên tiếng"Đúng vậy, Akachin chính là đội trưởng"
"Yo, còn điều gì cần nghi ngờ sao Akashi?" Daichan một lần nữa cảm thấy khó hiểu.
Ngay kể cả những tiền bối cũng lên tiếng"Cậu thực sự thích hợp là đội trưởng hơn tụi này"
Không còn đường lui, Akashi thở dài, chấp nhận đưa tay cầm lấy chiếc áo số 4 trước mặt.
Và bây giờ, trên sân thi đấu, chàng trai tóc đỏ mặc chiếc áo đội trưởng, như mọi khi đứng trước mọi người sắp xếp đội hình.
"Aomine và Kise, hãy tấn công ghi điểm nhiều nhất có thể. Midorima, tận dụng tối đa cơ hội ba điểm ngay từ những phút đầu. Murasakibara, cậu phụ trách toàn bộ khu vực dưới rổ, còn PG, Takao, cậu chịu trách nhiệm điều phối và chuyền bóng cho mọi người."
Sự ngỡ ngàng không thể che giấu, Takao, người được nhắc tên choáng váng, tự chỉ tay vào chính mình muốn xác nhận lại những gì mình vừa nghe được,"Tôi? Hậu vệ là tôi?"
Akashi chỉ đơn giản gật đầu, tựa như đội hình vừa sắp xếp chẳng có gì bất ngờ. Tất cả nhìn nhau Midorin không nhịn được hỏi thẳng." Cậu không ra sân sao?"
Trước khi Akashi trả lời, huấn luyện viên Kagetora từ sau bước tới, "Akashi sẽ ở ngoài quan sát thời gian đầu để thăm dò thông tin đối thủ và xây dựng chiến thuật phù hợp."
Akashi im lặng, ngầm thừa nhận điều ấy. Nhưng tất cả vẫn nhìn chằm chằm vào cậu, chờ đợi một lời giải thích.
"Họ là đối thủ mạnh, Nash có một sô kĩ năng có thể hạn chế được tớ." Akashi không thể không lên tiếng,"Nhưng dù vậy, chúng ta có thể giải quyết được. Nhất định chúng ta sẽ giành chiến thắng"
Akashi đưa tay ra trước, mọi người hiều ý cùng úp tay lên, hô lớn"Quyết tâm".
Vừa lúc ấy, tiếng coi khai trận vang lên.
Momoi có chút xúc động, hình ảnh Teiko nhiều năm trước như ẩn như hiện chậm rãi xuất hiện trước mắt cô.
Trận đấu bắt đầu với nhịp độ rất nhanh. Daichan và Kichan phối hợp cùng nhau giành từng điểm và Takao tranh thủ mọi cơ hội cướp bóng về cho đội. Khi bị chặn bởi số 5 bên đối phương, Takao nhanh chóng lách mình, nghiêng sang trái đồng thời đảo bóng, đổi tay dắt bóng, xuyên qua khe hở của đối phương, bóng đi thẳng tới tay Midorin chờ sẵn, cú 3 điểm gọn gàng. Kĩ thuật chuyền và đổi tay dắt bóng do chính Akashi dành cả buổi hướng dẫn Takao luyện tập thành thục đã phát huy sức mạnh.
Tỉ số rượt đuổi liên tục, khi tiếng còi hết hiệp đầu tiên vang lên, tỉ số tạm dừng là 20 - 18 nghiên về Vorpal, một khởi đầu thuận lợi.
Momoi vui vẻ quay sang nhìn Akashi, nhưng gương mặt đội trưởng trở nên nghiêm túc. Khi các cầu thủ trở lại khi dự bị, Momoi đưa khăn và nước cho mọi người, nhận ra, lần đầu tiên họ thi đấu mất sức ngay từ hiệp một như vậy, mồ hôi ướt đẫm khiến cô lo lắng.
"Midorima, hiệp hai cậu ở ngoài. Hyuga-senpai, anh sẽ thay cậu ấy. Kagami, cậu thay cho Aomine."Akashi bước tới nói," Kise, tiếp tục kèm chặt Nash còn Murasakibara, hãy tận dụng bóng bật bảng. Takao, cậu tiếp tục chuyền bóng, chú ý tới số 5."
Daichan không muốn ra sân, cậu ấy đang rất hưng phấn khi được đấu với đối thủ mạnh, nhưng Midorin nhanh hơn bước tới, đặt tay lên vai Daichan đang định đứng dậy phản đối, nói được thôi. Daichan nhìn Midorin, lại nhìn Akashi cuối cùng im lặng chấp nhận. Rõ ràng, dù đã tách ra mỗi người một nơi, nhưng họ vẫn in sâu vào tiềm thức và hiểu rõ rằng, không nên chống đối Akashi, đặc biệt ở trên sân, vì sự thật đã chứng minh, sự sắp xếp và chiến thuật của cậu ấy trong trận đấu luôn chính xác.
Hiệp 2 là khoảng nhịp chậm rãi hơn của trận đấu. Không còn cuộc đua so kè từng điểm số cho mục đích đánh phủ đầu, hai bên thận trọng thăm dò đối phương.
Sau cú ném Meteor Jam của Kagami, Jabberwork xông lên, số 5 và số 7 kèm chặt Hyuga-senpai ý đồ ngăn cú ném 3 điểm gia tăng cách biệt. Sau vài giây loay hoay, Hyuga làm động tác giả chuyền bóng sau đó nhảy lên, đối phương đã đoán được, bật nhảy cùng lúc nhưng Hyuga bất ngờ nghiêng người, đổi sang phải trong khi vẫn đang nhảy lên, bóng thành công rơi vào rổ. Cả khán đài vỡ oà với cú ném quá bất ngờ. Đây chính là kĩ thuật ném mới của Hyuga-senpai, lừa đổi góc bóng trên không, đòi hỏi kĩ năng rất cao để thành công. Đối diện với ánh mắt ngỡ ngàng không thể tin từ đối thủ, Hyuga đẩy kính, sau đó theo phản xạ nhìn về phía Akashi. Họ biết, kĩ thuật này chính Akashi đã chủ động giúp Hyuga hoàn thiện.
Sau cú ném 3 điểm đầy cảm hứng, không khí trận đấu nóng trở lại, Jabberwork thu lại vẻ bỡn cợt mà nghiêm túc thi đấu. Ngay lúc này, Akashi bất ngờ đứng dậy, ra dấu thay người.
Tetsu đã vào sân.
Takao cầm lấy khăn ngồi xuống cạnh Momoi, quay sang nói với Midorin:"Akashi thực sự là tên quái vật." Midorin không trả lời, chỉ quay sang nhìn Akashi đang đứng cạnh huấn luyện viên và Aida-senpai.
Những đường chuyền bất ngờ từ Tetsu đã khiến đối phương bối rối và bắt buộc phải giảm tốc độ tán công. Cùng với sự hợp tác ăn ý quen thuộc giữa Kagami, Hyuga-senpai và Tetsu, rất nhanh, bóng liên tiếp chuẩn xác rơi vào tay họ.
Nửa đầu trận đấu kết thúc với tỉ số hoà 41-41.
"Momoi, tớ cần phân tích chỉ số của Nash trong các trận đấu tại NCAA hai năm trở lại đây," Akashi quay sang nói với Momoi. Cô vội vàng lọc một số dữ liệu và đưa máy tính bảng cho Akashi, đội trưởng nhìn các con số trầm ngâm trước khi quay sang nói với toàn đội." Nash chưa sử dụng sức mạnh, hẳn sẽ là trong nửa sau trận đấu. Nếu tớ không nhầm, hắn cũng có khả năng gần giống tớ."
"Ý cậu là đôi mắt?"
Akashi gật đầu,"Tuy nhiên cần thêm chút thời gian để xác định. Hiệp sau, Aomine, Kagami, hãy hợp lực cùng Kuroko. Kise, cậu lui về phòng thủ cùng Murasakibara."
Đội hình nhanh chóng được quyết định, giống như tại Teiko ngày đó, trong phòng nghĩ giữa trận đấu, luôn là Akashi điều chỉnh đội hình, huấn luyện viên đứng sau gật gù im lặng. Momoi đưa mát nhìn ông Kategora sau lưng Akashi, ánh mắt không giấu được sự hài lòng, nhưng thi thoảng, sự lo lắng rõ ràng trên mặt ông khiến trái tim Momoi trở nên hồi hộp.
Hiệp đấu thứ 3 đúng như Akashi dự đoán, Nash ngăn chặn hầu hết các đường tấn công của Kagami và Daichan, nhanh chóng phản công.
Khoảnh khắc Mukkun bị đẩy ngã xuống sàn, trái tim Momoi run lên hoảng hốt. Y tế can thiệp rất nhanh, cánh tay Mukkun được bó lại sơ bộ ngăn chặn chấn thương nghiêm trọng hơn.
"Akachin, tớ vẫn có thể thi đấu." Mukkun mặc kệ cánh tay đau, cất giọng lười biếng như mọi khi nhưng ánh mắt nghiêm túc đầy quyết tâm.
Akashi đang quan sát cánh tay của Mukkun khựng lại, ngay lập tức lắc đầu, vỗ vai Mukkun như dỗ dành,"Cậu nên dưỡng thương. Midorima, hãy vào sân. Wakamatsu-senpai, anh phụ trách dưới rổ. Kuroko, Aomine, cậu ở ngoài."
Nhưng dù có cú ném 3 điểm từ Midorin cùng sự phòng thủ vững vàng của Wakamatsu-senpai rút ngắn khoảng cách, sức mạnh của đội bóng được đánh giá có trình độ ngang NBA là không thể coi thường, Vorpal bị bỏ lại phía sau khi kết thúc hiệp 3 với cách biệt 15 điểm.
Mười phút cuối cùng đầy kịch tính. Nhưng khi hiệp 4 vừa bắt đầu 2 phút, Kichan bất ngờ ngã xuống. Momoi biết, đây là biểu hiện quá sức, dẫu sao Kise đã thi đấu liên tục suốt ba hiệp đấu. Akashi dìu Kichan về khu dự bị, đồng thời ra tín hiệu xin hội ý.
Khoảng cách thực lực và áp lực chiến thắng đè nặng lên mọi người, tất cả chỉ im lặng tranh thủ lấy lại nhịp thở, tiếp nước, và mọi ánh mắt, đều đổ dồn về phía đội trưởng của họ, người vẫn đang cúi đầu, không rõ biểu cảm, chờ đợi chị thị từ vị đế vương trong trận chiến.
"Tôi sẽ thay Ryouta", Akashi sau khi im lặng, giống như vừa trải qua cuộc đấu tranh dữ dội, hít một hơi sâu, mái tóc đỏ từ từ ngẩng lên, giọng nói và cách xưng hô ấy, khiến tất cả rùng mình. Đôi mắt lệch màu họ từng đối diện lại lần nữa xuất hiện trước mặt mọi người,"Daiki, Taiga, tấn công hết sức có thể. Shintaro, sẵn sàng cho cú ném vòng ngoài bất cứ lúc nào, tôi và Tetsuya sẽ chịu trách nhiệm đưa bóng cho các cậu tối đa." Sự biến đổi quá nỗi đột ngột khiến mọi người có chút không kịp thích ứng.
"Đừng lo lắng, chúng ta nhất định sẽ không thua." Akashi nhìn tất cả một lượt, nở nụ cười tự tin, khiến Momoi trong khoảnh khắc đã nghĩ rằng sẽ lại nghe thấy những điều quen thuộc như cũ, nhưng lời tiếp theo của Akashi khiến cô bất ngờ"Có các cậu, chúng ta sẽ chiến thắng."
Thời gian hội ý kết thúc, Momoi nhìn bóng lưng năm người bước vào sân, dần dần, hình ảnh hiện tại cùng hình ảnh trong kí ức Teiko trở nên trùng khớp, khiến cô muốn khóc. Chiếc khăn được đưa ra trước mặt Momoi, Kichan mỉm cười:" Có Akashichi, chúng ta sẽ thắng."
"Vừa rồi cậu ấy.."Hyuga-senpai lên tiếng, đôi mắt dị sắc và khí chất khác biệt ấy quá nổi bật. Mukkun dựa vào lưng ghế, ngắt lời:" Đó vẫn là Akachin mà thôi."
"Đúng vậy, ở trên sân đấu, Akashichi luôn là đồng đội đáng tin nhất."
Momoi nhìn theo bóng lưng số 4 đứng trước đội trưởng tóc vàng đối phương, Momoi tán đồng gật đầu. Có Akashi, họ sẽ chiến thắng.
Rất nhanh, Akashi cướp bóng từ Nash, xuyên thẳng qua hàng phòng ngự của đội bạn, bóng tới tay Daichan, kết thúc trong cú úp rổ. Nash choáng váng trước mọi chuyện vừa diễn ra, khi hắn cho kịp hoàn hồn, tỉ số đã được rút ngắn còn 7 điểm.
"You have the Emperor Eye too?" Lời của Nash khiến tất cả ngỡ ngàng"Cũng?".
Câu trả lời tới rất nhanh, Nash thay đổi trạng thái, vượt qua Akashi và tự mình ghi điểm.
"But my Belial Eye and yours are on the completely different levels. You can't beat me."
Thời gian còn 3 phút và khoảng cách là 9 điểm. Akashi vẫn duy trì sự bình tĩnh, đối diện với Nash, một cú rê bóng và đảo chiều bất ngờ, ngay khi Nash sử dụng đôi măt ác quỷ chặn trước, Akashi đột ngột đổi chân trong một tích tắc trước đó, bóng xuyên qua góc chêt, tới tay Midorin chờ sẵn. Bộp, khoảng cách còn 6 điểm.
"Belial eye? But I can even do more. I can see even father into the future. Also my team's future. With my team, we will never be defeated."
Minh chứng cho câu nói ấy, 2 cú ghi bàn liên tiếp từ Daichan và Kagami sau đường chuyển của Akashi, chưa đầy 1 phút và khoảng cách chỉ còn 1 điểm.
Jabberwork thể hiện rõ ý đồ câu giờ khi bóng liên tục được chuyền ngắn phía sân nhà, nhưng Midorin bất ngờ xuất hiện khiến đường bóng bị chệch, Akashi cất bóng thành công.
15 giây
Cả ba lao tới vây chặt Akashi. Momoi lo lắng nắm chặt tay Aida, vô thức khiến người bên cạnh phải kêu lên vì đau.
11 giây
Akashi mỉm cười, cầm bóng ngả về phía sau như muốn ném, số 6 nhảy lên còn Nash chồm về phía trước ý đồ cướp bóng, nhưng bất ngờ, bóng được Akashi ném về sau. Trái tim Momoi đập nhanh khủng khiếp, cố biết một điều kì diệu sắp diễn ra.
Tetsukun đã ở phía sau Akashi.
7 giây
Bóng xuyên thẳng qua nửa sân đấu, rơi thẳng về Kagami. Ngay lập tức, cậu nhảy lên ném bóng, đồng thời center da đên đối phương cũng nhảy lên chặn bóng.
3 giây
Bóng gần tới rổ, C đối phương sắp chạm vào bóng.
Daichan ở đó, cú úp rổ mạnh mẽ không thể cản phá.
Trận đấu kết thúc.
Vorpal Sword giành chiến thắng. Họ đã thắng.
Niêm vui vỡ oà khiến tất cả không thể thốt nên lời ngoài những tiếng hét vang lên sung sướng.
Momoi để nước mắt chảy tự do khỏi khoé mắt, nhìn những chàng trai đang lao đến bên nhau, ôm nhau trong niềm hạnh phúc, nhìn Kagami và Daichan cùng ôm chặt Tetsu, nhìn Takao và Hyua-senpai cùng choàng vai Midorin, nhìn Kichan và Mukkun tuy tới sau nhưng kịp gia nhập cái ôm ăn mừng. Momoi nhìn từng người, tìm mái tóc đỏ, nụ cười trên môi cô khựng lại khi nhìn thấy Akashi chỉ im lặng đứng đơn độc phía cuối sân nhà, nhìn đồng đội của mình đang ăn mừng chiến thắng, nhìn Nash đối diện với ánh mắt phức tạp khó giải thích.
Cảm giác kì lạ bị lãng quen suốt trận đấu trỗi dậy mạnh mẽ. Trực giác nói với Momoi, trở ngại của họ, không phải ở trận đấu này.
Một điều gì đó, nó đang tới.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro