[TEIKO - 06] Rạp chiếu bóng tương lai

Lưu ý: Những tình tiết thuộc nguyên tác gốc được xuất hiện trong fanfic sẽ không theo bất cứ trình tự nào.

Dường như mọi thứ đang diễn ra ở đoạn phim trước mắt họ đều không phải là những điều tốt đẹp, Momoi thầm nghĩ. Mặc dù cô thấy may mắn vì đã có thể giải quyết một số vấn đề, nhưng cô luôn có linh cảm rằng, sẽ có nhiều mối nguy hiểm sâu xa đang chờ đợi họ ở tương lai phía trước.

Cô lặng lẽ nhìn sang bên phải, phía Akashi–kun, người có thể thay đổi tính cách thành lạnh lùng, kiêu ngạo.

Akashi tinh mắt chú ý đến ánh nhìn của Momoi đang hướng về phía mình, nên cậu muốn quay đầu lại đối diện với ánh mắt của cô.

Nhưng vào lúc đó, Momoi tránh cậu và lập tức quay sang hướng Kise – người cũng đang thận trọng và ngập ngừng.

Hai người họ chỉ đơn giản nhìn nhau và giao tiếp mãnh liệt bằng ánh mắt. Tuy không hiểu đối phương muốn truyền đạt điều gì, nhưng cả hai đều ngầm phát hiện một bí mật lớn mà không thể nào nói ra.

Hành động của Momoi lẫn Kise không hề lộ liễu và cũng không hề muốn che giấu.

Akashi đã thôi nhìn họ từ lâu, nhưng vẫn còn một người để cậu lọt vào tầm mắt, với cõi lòng luôn nặng trĩu.

Không sai, người đó chính là Midorima.

Anh là người đầu tiên phát hiện ra Akashi có điểm gì đó bất thường, nhưng bây giờ những người khác cũng dần biết về nó. Anh cũng không biết đây là một điều tốt hay xấu.

Bỗng, tiếng nhạc vang lên cắt ngang mọi suy nghĩ, khiến cho mọi người giật mình đôi chút.

[Khung cảnh bây giờ là lúc hoàng hôn vừa buông xuống. Huấn luyện viên Shirogane đang ngồi trên giường bệnh, trên tay ông cầm một thứ gì đó, rồi sau đó liền mỉm cười nhìn ra bên ngoài cửa sổ.]

"A! Cuối cùng huấn luyện viên cũng xuất hiện rồi!" Kise – người có đôi mắt sắc bén, lớn tiếng thông báo với mọi người.

"Ai cũng có mắt nhìn thấy. Cậu không cần phải phấn khích như thế, Kise." Aomine chán ghét liếc nhìn màn hình rồi sau đó quay sang anh.

"Thầy cũng già đi rồi." Kise lập tức đưa ra kết luận khi thìn thấy màu tóc. Cùng lúc đó, một ánh mắt mỉm cười giận dữ đang hướng về phía anh.

"Đúng vậy, các em còn trẻ sức bền sẽ nhiều hơn thầy. Ngày mai tăng cường luyện tập cho bọn trẻ các em sẽ không có vấn đề gì."

"Thưa huấn luyện viên, Kise–kun nên tự chịu trách nhiệm về lỗi của mình ạ." Kuroko từ chối từ tận đáy lòng. Nếu làm thật cậu sẽ ngừng thở khi tiếp tục luyện tập mất.

Murasakibara điên cuồng gật đầu, anh không muốn trải qua quá trình tập luyện tàn ác của ông: "Đúng ạ. Sức bền của Kise–chin là vô hạn nên cơ thể cậu ấy có thể chịu được bài tập luyện gấp đôi."

"Gì cơ?!" Kise cảm thấy như bị cả thế giới phản bội, "Kurokocchi, Murasakibaracchi nữa, tại sao hai cậu lại đối xử với tớ như thế? Không phải chúng ta là bạn bè thân thiết sao?"

"Tớ không nghĩ thế, Kise–kun."

"Mau tránh xa tớ ra, Kise–chin."

"Này, Tetsu là bạn thân của tôi mới phải." Aomine cũng tham gia vào chủ đề này.

Kuroko nhẹ nhàng phủ nhận: "Tớ cũng không thân thiết với Aomine–kun."

"Cái... cái gì?" Đôi mắt Aomine mở to và mờ dần.

Khi Kise và Aomine cùng ôm đầu ăn vạ. Nijimura và Midorima – người quen thuộc với bệnh viện đã nhận ra ngay lập tức, còn Akashi cùng với Momoi dựa vào từng chi tiết để phát hiện ra địa điểm ở trong đoạn phim.

Ông mỉm cười nhìn bọn trẻ đang ồn ào trước mắt, sau đó có cảm giác ánh mắt ai đó cũng đang nhìn mình: "Sao các em lại nhìn thầy như thế?"

Huấn luyện viên Shirogane là một người có cơ thể khoẻ mạnh và ông cũng đã không lâu vào bệnh viện, nên vẫn chưa nhận ra được sự bất thường của bản thân trong tương lai.

"Thưa huấn luyện viên, nơi này... là bệnh viện." Nijimura liền cau mày, anh cũng không ngờ chuyện như thế sẽ xảy ra.

"Thật sao?" Ông sửng sốt một lúc, sau đó có chút ngập ngừng nói: "Xem ra thầy đã già rồi."

Bọn trẻ cùng nhau xúm lại và bày tỏ sự lo lắng.

Cuối cùng, huấn luyện viên Shirogane cũng có thể trấn an được bọn họ và ông cũng dạy cho bọn trẻ này những lời hay lẽ phải.

[Trên bàn giường bệnh, có một lá thư cùng vi một bức ảnh.]

"Đây là lá thư mà tớ đã gửi cho huấn luyện viên. A! Còn có đính kèm bức ảnh chụp chung của tất cả mọi người nữa!" Momoi lập tức trở nên phấn khích khi nhìn thấy mọi người vẫn vui vẻ ở bên nhau.

"Đó là sân bóng rổ đường phố." Aomine – người thường chơi bóng rổ ở công viên gần nhà dễ dàng nhận ra điều này.

Kise cẩn thận nhìn vào màn hình vài lần trước khi thở phào nhẹ nhõm: "Ngoại trừ việc trông cao hơn một chút, thì chúng ta cũng không thay đổi gì nhiều."

Kuroko tiếp lời: "Chúng ta ai nấy đều rất vui vẻ."

Điều này chắc chắn là một tin tốt phải không?

["Thế hệ kỳ tích tụ họp?" Giọng của Aomine vang lên khi quả bóng rổ chạm xuống nền đất.

"Đã lâu rồi chúng ta không gặp các cậu ấy. Đây là cơ hội hiếm có để Thế hệ kỳ tích tái hợp." Momoi đứng bên anh cùng vi bìa kẹp hồ sơ trên tay vừa mỉm cười nói.

Aomine nhặt quả bóng lên, hỏi không chút hứng thú: "Gặp nhau rồi sau đó làm gì?"

"Chúng ta sẽ cùng nhau chơi bóng nhé."

Aomine hiển nhiên không chú ý quá nhiều, anh chỉ đơn giản quay đầu lại hỏi cô: "Tại sao cậu lại chọn ngày đó?"

"À... bởi vì..." Mặt Momoi hơi đỏ và cô ấy ngượng ngùng nói, "Bởi vì hôm đó là sinh nhật của Tetsu–kun."]

"Thật tuyệt khi được cùng các cậu tụ họp. Tại sao Aominecchi trông có vẻ không hứng thú về điều này?" Kise nhìn chằm chằm Aomine với ánh mắt cáu kỉnh.

Aomine cảm thấy có chút lạnh sống lưng khi được Kise liếc nhìn: "Có lẽ vì do cậu quá phiền."

"Có vẻ như chúng ta ít liên lạc với nhau hơn sau khi lên cao trung." Midorima nhận thấy Momoi nói rằng bọn họ đã không gặp nhau một thời gian dài.

Murasakibara lại chú ý đến điểm khác trong câu chuyện: "Sinh nhật Kuro–chin là khi nào? Sẽ có bánh gato chứ?"

"Sinh nhật của tớ là ngày 31 tháng 01, Murasakibara–kun." Kuroko lịch sự đáp, "Về phần bánh kem hiển nhiên là phải có."

Momoi vẫn chưa quen với việc bộc lộ cảm xúc với người khác như thế này, nên đã nhanh chóng chuyển chủ đề: "Dường như Dai–chan đen hơn lúc trước thì phải."

"Đồ Satsuki chết tiệt!" Aomine liền tặc lưỡi và cảm thấy không vui.

Mọi người bỗng nhiên cười phá lên.

[Trên con đường cùng với khung cảnh bầu trời quang đãng và mây trắng.

Kagami tay đút vào túi quần, ngập ngừng hỏi Kuroko bên cạnh xem ngày 31 cậu có rảnh hay không. Sau khi nhận được cái gật đầu, anh muốn nói điều gì đó, nhưng lại bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang.

Hai người họ đột nhiên dừng lại và Kuroko trả lời điện thoại của Momoi.

Anh loáng thoáng nghe thấy cậu đáp rằng ngày 31 có hơi bận rộn một chút.

Kuroko sau đó bày tỏ mong muốn được cùng Thế hệ kỳ tích chơi bóng rổ đường phố.

"Cậu không cần nhất thiết phấn khích như thế này, dù sao cũng chỉ là một ngày sinh nhật."

Hoá ra Kagami–kun và các đàn anh khác đang lên kế hoạch tổ chức sinh nhật cho Kuroko. Trong khi Kuroko đang đau đầu về vấn đề này, Kagami nói rằng bọn họ có thể bắt đầu buổi tiệc vào buổi tối.

Kuroko vui mừng nói: "Bởi vì trong 364 ngày vừa qua t đã bị người khác lãng quên."]

"Là Kagami–kun." Đôi mắt của Kuroko sáng lên một chút, dường như cậu có chút chú ý về Ánh sáng mới này.

Khi Momoi nghe thấy tên bản thân mình, cô liền nghĩ ngay: "Thế là do tớ muốn chúc mừng sinh nhật Tetsu–kun, nên đã mời cậu cùng đến."

"Chú cún này thật dễ thương. Tớ cảm thấy nó rất giống Kurokocchi." Kise nhìn chú chó Husky bên cạnh.

Aomine bây giờ luôn có cảm giác khó chịu khi trông thấy Kagami. Vì thế khi cuộc điện thoại của Momoi bị chặn, anh liền mỉm cười rạng rỡ.

Phản ứng của Kagami trước buổi tụ họp Thế hệ kỳ tích khiến Nijimura thở dài: "Có vẻ như các em thật sự rất nổi tiếng."

"Cậu đã có một người cộng sự tốt, Kuroko." Akashi mỉm cười nhìn Kuroko, "Lần sau chúng ta hãy cùng nhau tổ chức tiệc sinh nhật nhé!"

"Tớ cũng muốn nữa, Aka–chin."

"Tớ cảm ơn cậu, Akashi–kun."

Những câu từ ngân dài của Murasakibara được phát ra khỏi miệng nhanh hơn câu trả lời của Kuroko.

Tất nhiên Akashi không từ chối yêu cầu này: "Tất nhiên là ai cũng có thể được tổ chức sinh nhật."

"Yay!"

[Vào buổi tối tại Maji Burger, tay Momoi đang vẽ nghuệch ngoạc vào cuốn sổ ghi chú. Phía trên là danh sách những người sẽ tham dự buổi tiệc.

Ngồi đối diện cô là Aomine đang thắc mắc lý do vì sao lại muốn gọi cho Midorima đầu tiên, mặc dù cậu ta đã nói việc tham dự còn tuỳ thuộc vào tâm trạng.

Momoi tự tin nói: "Midorin nhất định sẽ đến!" Sau đó, cô rất nhanh chóng ủ rũ: "Còn Mukkun nói rằng do phiền phức nên không muốn đến."

Cô liền nhìn Kise ngồi bên cạnh Aomine, mỉm cười nói.

"Còn lý do Ki–chan sẽ đến là vì địa điểm chụp mẫu ảnh của cậu ở gần đây."

Cả ba người họ đang bàn cách làm sao để khiến Murasakibara chịu đến Tokyo.

Aomine khinh thường nói: "Chúng ta chỉ cần dùng chút mồi nhử."]

Nhìn vào dãy tên trong danh sách, Kise có chút tò mò nói: "Chỉ có mỗi Akashicchi là không dùng biệt danh nhỉ?"

"À... là do..." Momoi có chút xấu hổ nói, "Tớ không biết nên đặt biệt danh như thế nào cho Akashi–kun."

Akashi cảm thấy cách gọi như này đã ổn, mặc dù cậu không quan tâm về biệt danh người khác gọi mình như thế nào, nhưng Aka–chan hoặc Akashi–chan đại loại có thể khiến cậu có chút không thoải mái.

(Vì Aka–chan có nghĩa là em bé trong tiếng Nhật ấy).

"Tính cách xấu hổ của Shintaro đã được nhìn thấu." Haizaki chỉ mỉm cười trêu chọc, sau khi trò chuyện cùng với Nijimura thì anh cũng không nói gì nhiều.

Midorima như bị nói trúng tim đen, ấp úng đáp: "Cái gì? Tôi không hề xấu hổ!"

"Tốt lắm, Kise. Cả công việc người mẫu lẫn sự nghiệp bóng rổ đều rất có triển vọng." Nijimura thực sự nghĩ Kise là một người tài giỏi.

Nhìn người bị Aomine lấy thanh maiubo dụ dỗ đến Tokyo một cách dễ dàng, mọi người đều im lặng một lúc.

"À, nếu là Murasakibaracchi/Murasakibara–kun/Murasakibara thì điều này có thể có khả năng." Mọi người đều đồng loạt có cùng một suy nghĩ.

Murasakibara sau khi nghe xong điều này liền bĩu môi không vui.

"Tôi xin lỗi, Murasakibara." Aomine quay sang nhận lỗi.

Nhưng biết làm sao được? Trong mắt tôi, cậu luôn là một người như thế.

Akashi nhân cơ hội này có ý tốt muốn Murasakibara sẽ không bị người xấu dụ dỗ: "Nếu gặp tình huống như thế, cậu không được đi theo cậu ta, rõ chứ?"

"Ừm~" Mái đầu tím trả lời với âm giọng nghèn nghẹn.

[Momoi rất bất mãn vi thái độ của hai người bọn họ, cho nên cô đã tự tìm cách mà mà giải quyết.

Murasakibara đang xem một trận đấu quyền anh trên tivi. Trên bàn được bày biện những thanh maiubo đầy đủ màu sắc. Đối diện vi anh là một chàng trai có mái tóc đen mặc áo cổ chữ V màu xanh xám.

Murasakibara trả lời điện thoại và từ chối đến tham gia trận bóng rổ đường phố.

Ở phía bên kia đầu dây điện thoại, Momoi nói cô vừa phát hiện món Việt Nam này trông rất ngon miệng. Điều này đã thành công khơi dậy tính háu ăn của Murasakibara.

Aomine đang ghé sát bên cạnh cô, phàn nàn rằng kế hoạch này rất giống vi kế hoạch của anh. Trong khi Kise lại hào hứng vì Murasakibara đã cắn câu thành công.

Khi Murasakibara chuẩn bị đồng ý thì biết rằng Momoi sẽ là người đích thân xuống bếp đã khiến anh bừng tỉnh, Aomine cùng vi Kise bên cạnh cũng lập tức hoảng sợ.]

"Người ngồi bên cạnh Murasakibara sẽ là đồng đội bên Yo Yo gì gì đó của cậu ta." Ánh mắt Aomine bất chợt thay đổi. Anh ta hẳn phải có khả năng ngang tầm với Murasakibara.

Momoi bất lực nói: "Là Yosen! Là Yosen đấy, Dai–chan!"

"Có vẻ như Murasakibaracchi thực sự không muốn đến." Gương mặt Kise trở nên mếu máo, "Điều này khiến tớ rất buồn. Murasakibaracchi thậm chí không muốn trông thấy chúng ta."

Murasakibara liền đáp với giọng ủ rũ như thường lệ: "Thật phiền phức~"

Kuroko gục mặt nói: "Điều này không thành vấn đề. Dù sao tớ cũng có sự tồn tại thấp, cho nên nếu Murasakibara–kun quên ngày sinh nhật của tớ cũng không sao cả."

"Hả?" Murasakibara do dự một chút, "Sao ngay cả Kuro–chin cũng nói như thế? Được rồi, tớ đến là được chứ gì."

Sau khi nghe xong thì Kise bỗng dưng ngừng khóc và Kuroko cũng ngước mặt lên.

Murasakibara biết mình bị lừa, chỉ biết tức giận muốn khoe đồ ăn vặt thì liền bị Akashi ngăn lại.

"Kế hoạch này đúng thật là..." Midorima thở dài, rõ ràng điểm số của Murasakibara không hề tệ, nhưng tại sao cậu ta lại dễ bị lừa bởi một cách như thế.

Momoi tức giận nói: "Tại sao các cậu lại phản ứng như vậy khi biết tớ sẽ đích thân làm món đó?"

Người duy nhất không tránh khỏi ánh mắt của Momoi chính là Aomine. Anh liền đáp lại một cách thô lỗ: "Thôi nào, Satsuki. Mọi người đều biết khả năng nấu nướng của cậu rất dở tệ, nên ai sẽ dám ăn món của cậu làm được chứ?"

Các thành viên câu lạc bộ bóng rổ đều nhất trí: không một ai có thể chịu đựng nỗi tài năng nấu nướng của Momoi cả.

["Em gần như đã cắn câu... à không đúng, phải là gần như sắp chết." Murasakibara nằm lười trên bàn phàn nàn (trên màn hình để lộ một phần thân dưới của anh).

Chàng trai bên cạnh hỏi có chuyện gì xảy ra,
nên Murasakibara đã nói sự thật.

Trên thước phim đang chiếu cận cảnh khuôn mặt người đồng đội của Murasakibara. Chàng trai có khuôn mặt thanh tú, mái tóc phủ một bên mắt và dưới mắt phải có nốt ruồi lệ. Ngoài ra, trên cổ còn đeo một sợi dây chuyền được đính kèm với chiếc nhẫn.

Rõ ràng chàng trai này cũng rất mong đợi Thế hệ kỳ tích lần này tụ họp, nhưng Himuro lại tự hỏi vì sao Murasakibara lại không muốn đến.

"Bởi vì đường đến Tokyo rất xa."

Himuro thuyết phục: "Nhưng hiếm khi tất cả mọi người được gặp mặt nhau phải không?"

Trong khi Murasakibara đang loay hoay thì điện thoại lại một lần nữa reo lên. Anh bất lực kéo nó lên và hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy tên người gọi.

"Aka–chin?"]

"Mọi người có thấy gì không? Động tác quyền anh trên tivi vừa rồi..." Kise nhìn thấy trận đấu trên TV và rất ngạc nhiên.

"Đây không phải là điều ai cũng chú ý." Aomine nhướng mày nói.

"Tớ cũng nhìn thấy." Kuroko im lặng giơ tay.

"Tetsu?"

Một giây trước Momoi còn rất tức giận nhưng sau đó liền vui vẻ trở lại: "Mukkun trông thật đáng yêu~"

"Không phải vì lý do này chứ." Nijimura thở dài ngao ngán, sự lười biếng của Murasakibara cũng là một vấn đề.

Haizaki thản nhiên nói: "Cần gì phải lo lắng. Chẳng phải tên đẹp trai kia đang dỗ dành cậu ta hay sao?"

"Số điện thoại của Akashi?" Trong mắt Midorima đột nhiên phản chiếu, "Không phải Momoi mới là người mời tham gia hay sao?"

Akashi suy nghĩ một lúc: "Có lẽ là thế..."

"Aka–chin~" Murasakibara nhìn Akashi với đôi mắt phàn nàn.

"Tớ cũng rất muốn nhìn thấy Murasakibara trong buổi tụ họp hiếm hoi này." Akashi mỉm cười dỗ dành.

[Bên ngoài phòng tập thể dục của Cao trung Seirin. Riko cùng những người khác đang cho Nigou ăn. Furihata đã đến và mời các đàn anh trong đội cùng tham gia bữa tiệc sinh nhật của Kuroko tại nhà Kagami vào thứ bảy tuần ti. Họ đều vui vẻ đồng ý.]

"Đây là những người mà chúng ta đã nhìn thấy ở đầu đoạn phim."

"Anh bạn này tên Furihata–kun và là cầu thủ năm nhất."

"Tôi chưa từng nghe về cái tên này và có vẻ như cậu ta cũng không được mạnh cho lắm."

"Thì ra tên chú cún này là Nigou." Momoi lấy tay che mặt nói, "Nó đang mặc áo đồng phục đội bóng, trông đáng yêu quá."

Kise cũng lấy tay che mặt tương tự: "Đôi mắt nó có màu xanh và chúng trông rất giống đôi mắt của Kurokocchi!"


*Những cảnh xuất hiện: Tập OVA 75.5 SS3

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro