Chương 14: Bị thương.

Dưới uy áp cự đại kia, muốn cử động một chút cũng không được.

Tư Mã Quy Yến sắc mặt tái nhợt, người phía dưới lại vẫn ù ù cạc cạc không hiểu tại sao Phẫn Nộ Thất Vĩ Long của Quy Yến đại nhân lại đột nhiên bất động? Lẽ nào hắn nắm chắc phần thắng rồi nên không thèm ra tay?

Đương nhiên lý do thì chỉ có trong lòng Tư Mã Quy Yến là rõ ràng nhất, hắn có lẽ đã gặp phải cường địch mạnh nhất từ trước tới giờ rồi.

Từng đạo lôi điện hung hăng ban nãy bây giờ lại tựa như sơn dương run rẩy chờ làm thịt, bị hắc khí thôn phệ sạch sẽ. Tuyệt kỹ Thiên La Địa Võng trong nháy mắt đã bị phá vỡ.

Ngay sau đó, băng nhận xen lẫn hắc khí phóng ra ào ạt.

Tư Mã Quy Yến trong lòng kêu một tiếng không tốt, sắc mặt trắng bệch tới cực điểm, trong lúc nguy cấp cũng chỉ có thể dùng hết toàn lực điều khiển Phẫn Nộ Thất Vĩ Long tránh qua một bên.

Phẫn Nộ Thất Vĩ Long đã sớm mất năng lực chiến đấu dưới uy áp mạnh mẽ, bây giờ lại bị kéo mạnh một cái như vậy, thân thể to lớn lộn mấy vòng trên bầu trời rồi thẳng tắp rơi xuống, mà phía dưới lại chính là Hào Quang Điện. Đám khách quý bên dưới thấy Phẫn Nộ Thất Vĩ Long rơi xuống chỗ mình đều hớt hải bỏ của chạy lấy người.

Người bình thường nếu bị dính một chút lôi điện trên người nó thôi thì e rằng thi cốt vô tồn.

Tốc độ rơi xuống của Phẫn Nộ Thất Vĩ Long rất nhanh, hơn nữa lại nhè ngay vị trí Trưởng công chúa phủ mà rơi mới chết chứ. Shinobu bên cạnh nên cũng là bị vạ lây.

Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên, trong lòng mắng to một tiếng: “ Ta kháo! Bao nhiêu chỗ sao ngươi cứ lựa ngay ta mà rớt vậy.”

Tiêu Linh cùng Tiêu Nhu vốn nhát gan sợ phiền phức thấy vậy lập tức hét ầm lên.

Trên không Băng Loan vội xoay người, liều mạng nhào tới.

Băng dực mang theo cuồng phong thổi tung mọi thứ bên trong Hào Quang Điện.

Cùng lúc đó, một thanh âm lãnh khốc bên người quát khẽ: ” Diễm, ra đây!”

Hoàng Bắc Nguyệt phi thường tự tin với tốc độ của mình nhưng nàng chưa kịp rời đi thì đã bị hai cánh tay ôm chầm lấy, khẩn trương bay lên trời.

” Thiên Tuyết Miêu, ra đây!” Tiêu Vận cũng quát nhẹ một tiếng, triệu hoán ra Linh thú thuộc tính Băng của mình.

” Meo ô ~ ” Một con tuyết miêu cả người trắng muốt bông xù ngay lập tức xuất hiện, miêu vĩ mạnh mẽ quét về phía sau, cuốn đám người Tiêu gia trốn thoát.

Chỉ trong tích tắc bọn họ vừa đi, Phẫn Nộ Thất Vĩ Long liền nặng nề rơi xuống đất.

Phẫn Nộ Thất Vĩ Long nặng nề rơi xuống đất, Tư Mã Quy Yến cũng bị rơi đến mức đầu váng mắt hoa nhưng hắn cũng không để ý mà vội vàng thu lại lôi điện trên người Cự Long nhằm tránh gây tổn thương cho người khác.

Băng Linh Huyễn Điểu vốn muốn bay tới cứu Hoàng Bắc Nguyệt nhưng thấy Thái tử Chiến Dã đi trước một bước nên cũng thở phào một tiếng, vỗ cánh bay lên không trở lại.

Tai nạn bất ngờ này mặc dù có gây chút tổn thất cho Hào Quang Điện nhưng may thay cũng không có người bị thương. Sau khi mọi người có chút ổn định lại, Hoàng Thượng lập tức lên tiếng hỏi, trong giọng nói mang theo chút khiếp sợ: “Tư Mã khanh, ngươi…ngươi không có việc gì chứ?”

Cũng phải thôi, đường đường là Bất Bại Tướng Quân của Nam Dực quốc, ai mà ngờ được hắn lại thua thảm hại như thế đâu! Cả người lẫn thú đều bị đánh cho bầm dập cả mình.

Tư Mã Quy Yến quỳ một gối trên mặt đất, cúi đầu, từng giọt từng giọt mồ hôi to như hạt đậu từ trên trán hắn chảy xuống, đây là do hắn bị luồng uy áp cường đại kia đè ép mạnh mẽ.

“Thần không có việc gì.” Tư Mã Quy Yến chán nản lắc đầu, nửa ngày sau mới ngẩng đầu lên, hướng về phía hắc y nhân trên lưng Băng Linh Huyễn Điểu nói: “Ta thua.”

Hắc y nhân thấy vậy cũng không nói gì, thản nhiên phất phất tay, rồi tiêu sái khống chế Băng Linh Huyễn Điểu rời đi.

“Hí Thiên các hạ….” Hoàng thượng vốn muốn giữ lại nhưng tốc độ của Băng Linh Huyễn Điểu quá nhanh, lời của hắn còn chưa dứt thì bóng trắng kia đã biến mất khỏi chân trời.

Thấy vậy, Hoàng Thượng không khỏi có chút thất vọng.

"Moshi moshi~"

Giọng nói mềm mại của Shinobu vang lên khiến mọi người tập trung lại. Nàng đứng bên cạnh Phẫn Nộ Thất Long Vĩ.

Bốp bốp bốp.

Hai tay vỗ vỗ tán thường nói: "không nghĩ tới hoàng huynh thật hay đâu. Đến cả hoàng muội của mình mà còn không cứu mà có thời gian đi cứu người khác là hiểu."

Nàng từ từ bước ra thì mọi người mới thấy hết người nàng. Nhìn không bị thương gì nặng nhưng là vẫn có vết thương còn đang rỉ máu.

Nếu lúc nãy không phải bọn kia chạy loạn thì nàng đã thoát ra được.

Hoàng Hậu lo lắng nhìn nàng: "con không sao chứ Anh Dạ?"

Shinobu vẫn như cũ mỉm cười: "con vẫn chưa chết được."

Nói xong nàng xoay người cùng nô tỳ đi về cung. Hoàng Chiến Dã lúc thấy nàng đi ra thì hoảng hốt. Lúc đầu hắn chỉ nghĩ đến việc cứu Hoàng Bắc Nguyệt mà quên nàng. Ai ngờ bây giờ nàng lại bị thương như thế.

Không khí vì chuyện của nàng liền rơi vào trầm mặt. Cả Hoàng Thượng lẫn Hoàng Hậu nhìn Hoàng Chiến Dã không hài lòng.

Shinobu trong lòng thở dài, biết thế nàng đã không tham gia yến tiệc này.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro