Chương 2
Lạnh.
Là cảm giác đầu tiên ập đến khi Mayu dần lấy lại ý thức.
Một cơn lạnh không chỉ đến từ nhiệt độ mà còn từ sự trống rỗng bên trong. Cô cảm thấy mình như đang trôi nổi trong một khoảng không vô tận, không trọng lượng, không phương hướng. Một áp lực vô hình đè nặng lên người, khiến cô không thể cử động, không thể thở.
Trí nhớ mờ nhạt như bị bao phủ bởi một lớp sương mù dày đặc.
Cô nhớ tiếng nước ào ào, rồi một bước chân hụt hẫng. Cơn hoảng loạn. Cảm giác cơ thể cô bị kéo xuống nước. Lạnh buốt đến tận xương tủy.
Cô không biết nữa.
Chỉ nhớ rằng sau khoảnh khắc chìm xuống là một vùng tối vô tận. Nhưng giờ đây, có thứ gì đó đã thay đổi.
Không còn cái lạnh cắt da cắt thịt của dòng nước sâu. Thay vào đó, hơi ấm bao trùm lấy cơ thể cô, len lỏi vào từng thớ thịt, xua tan cái rét run rẩy. Có tiếng nước chảy róc rách, những làn hơi nước mỏng manh lơ lửng trong không khí, tạo ra một lớp sương mờ ảo.
Cảm giác mềm mại dưới lưng, mùi khoáng chất thoang thoảng trong không khí.
Một suối nước nóng?
Mayu lờ mờ nhận thức được điều đó trước khi ý thức hoàn toàn tỉnh táo.
Khoan đã.
Suối nước nóng?
Mayu mở bừng mắt như thể vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ dài cả hơn thiên niên kỷ. Thứ đầu tiên đập vào tầm nhìn của cô không phải là ánh đèn bệnh viện hay gương mặt lo lắng của gia đình, mà là một khung cảnh vô cùng trần trụi.
Một khoảng không gian rộng lớn, hơi nước bốc lên nghi ngút, bao phủ cả căn phòng rộng lớn trong làn sương trắng đục. Hương gỗ thoang thoảng quyện cùng mùi nước nóng đặc trưng. Xung quanh là những vách tường đá, vài dãy bồn tắm lớn chứa đầy nước nóng bốc khói, phản chiếu ánh sáng lờ mờ từ những chiếc đèn lồng lấp ló treo trên cao.
Đây không phải là suối nước nóng công cộng sao? Kì lạ thật...
Và còn điều kì lạ hơn thế nữa
Những người đàn ông...
Rất nhiều đàn ông xứng quanh cô.
Đàn ông trần như nhộng và chỉ có một tấm vải trắng mỏng quanh hông, cảnh đẹp còn hơn thác nước hùng vĩ.
Một bầy cơ bắp cuồn cuộn hiện ra trước mắt.
Tạ ơn, liệu đây có phải ông trời rủi lòng thương cho số phận ngắn ngủi rồi ban cho cô những người đàn ông này không.
Không khí tĩnh lặng đến đáng sợ. Như thể thời gian ngưng đọng khi có sự xuất hiện của cô.
Cả Mayu lẫn những người đàn ông kia đều không ai lên tiếng.
Chỉ có tiếng nước nhỏ giọt từ trần nhà xuống mặt hồ nóng hổi.
Mayu nhìn họ. Họ nhìn Mayu.
Lúc này, cô cúi xuống nhìn bản thân phát hiện quần áo đã ướt nhẹp, dính sát vào cơ thể. Cơ mà nhớ không lầm, bộ quần áo đen có phần kì lạ này cô chưa bao giờ tậu nó trong tủ quần áo. Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?
Nhưng chuyện đó có quan trọng bằng việc cô xuất hiện giữa phòng tắm của đám đàn ông lực lưỡng này không? Bộ dáng Mayu như kẻ vừa đột nhập vào khu vực cấm vậy.
Còn ai dám bảo cảnh này không khả nghi nữa?!
"...Ủa?"
Mayu đờ đẫn nhìn những khuôn mặt trông rất quen thuộc. Não cô như bị lag mất vài giây và dần nhận ra bản thân đã xuyên vào Kimestu no Yaiba.
"..."
Cái sự im lặng đáng sợ này phải phá vỡ ngay.
Mayu lập tức vung tay lên như một đứa học sinh bị bắt gặp quay cóp trong giờ kiểm tra.
"A! Xin lỗi, tôi không cố ý nhìn đâu!" Cô hét lên, lắc đầu nguầy nguậy, tay quơ quào loạn xạ.
Những con mắt kia vẫn trợn trừng nhìn cô như xuyên thấu vào tâm can. Thấy vậy, Mayu không cam tâm, rõ ràng cô bị oan!
"Tôi bị oan! Tôi không phải kẻ biến thái! Tôi là người đàng hoàng! Bây giờ tôi đi ngay nè"
Câu nói này, nếu là ở thế giới cũ của cô, có lẽ sẽ giúp xoa dịu tình hình.
Nhưng đây có lẽ là thế giới của Kimetsu no Yaiba.
Và những người đàn ông trước mặt cô không phải dạng hiền lành dễ tin. Cô biết chắc là thế, vì họ chính là những Đại trụ mạnh mẽ nhất trong Sát quỷ đội.
"MÀY NÓI CÁI GÌ CƠ?!!"
Chợt, một tiếng gầm giận dữ vang lên như sấm nổ phá tan mọi sự trầm lắng lúc bấy giờ. Tim cô sắp rụng xuống, một cơn gió mạnh đập thẳng vào người Mayu trước khi cô kịp phản ứng.
"A..."
Trong chớp mắt, cô cảm thấy cả cơ thể mình bị nhấc bổng lên không trung. Một cú đấm mạnh mẽ giáng thẳng vào vai, đẩy cô ngã nhào xuống sàn gỗ.
Mayu lăn mấy vòng trước khi dừng lại. Khi cô ngước lên, người đàn ông tóc trắng đang đứng ngay trước mặt, đôi mắt tràn đầy sát khí.
"Á Á Á! CÁI QUÁI GÌ VẬY?!"
Chỉ kịp hét lên một tiếng, Mayu lại tiếp tục bị vật lộn ba vòng trên sàn nhà, rồi bị đè xuống bởi một khối cơ bắp khổng lồ. Đây là lần đầu tiên cô bị người khác tấn công kiểu vậy. Cảm giác đau đớn như tấm lưng bị gãy đôi, một chút khó tả bởi cánh tay cuồn cuộn trước cổ. Mayu là không biết mình đang đau hay là hạnh phúc.
Thật là khó thở, người đàn ông to lớn trùm lấy tấm thân nhỏ bé của Mayu. Cô trợn mắt, đối diện với một gương mặt tức giận đến mức như muốn ăn tươi nuốt sống cô ngay tại chỗ.
Đó là Sanemi Shinazugawa.
Cơ bắp căng cứng, làn da ấm nóng, mắt trợn trừng như muốn ăn tươi nuốt sống người ta, gân xanh nổi đầy trán chỉ thiếu một chút sức lực có thể giết chết cô tức khắc.
Không khí như ngưng đọng.
Bầu trời đêm phía trên bị che phủ bởi những tán cây rậm rạp, chỉ có ánh trăng le lói xuyên qua kẽ lá, phản chiếu lên bề mặt nước lấp lánh. Hơi nóng từ suối bốc lên làm không gian trở nên ngột ngạt, nhưng lại không thể che lấp đi cơn lạnh chạy dọc sống lưng của Mayu.
Trước mặt cô, Sanemi nắm chặt lấy tay nắm của thanh kiếm bên hông, những ngón tay siết lại đến mức trắng bệch. Anh ta rõ ràng đang rất khó chịu, nhưng không vội rút kiếm, có lẽ vì đây là khu vực tắm và anh ta không muốn làm bẩn thanh lưỡi kiếm của mình bằng một cái lý do tầm thường.
Chưa kịp để cô bình tĩnh, Sanemi nhấn mạnh bắp tay khiến cổ Mayu bị nén chặt. Nghiến răng nghiến lợi quát "Con nhỏ khốn kiếp! Mày là ai? Ai cho phép mày xông vào đây hả?!"
Mayu sợ đến mặt cắt không còn giọt máu, cô muốn khóc. Sanemi liên tục dùng sức khiến cô chẳng thể thở, đôi môi trắng bệnh run rẩy như muốn cầu xin nhưng chẳng thể nói ra. Tay cô loạn xạ níu vào cánh tay thô bạo kia nhưng hoàn toàn không có tác dụng.
Là sao vậy, sao cô khổ quá! Ai đó đã ném cô vào cái hố nam nhân này rồi mặc cho cô tự ứng xử trước hoàn cảnh bất đắc dĩ này. Cứu với, chả lẽ chết tập hai?
Tưởng như chuyện đã đi vào hồi kết, cho đến khi một giọng nói dịu dàng vàng lên. Một chất giọng như vừa kéo linh hồn lạc phách của Mayu về.
"Khoan đã, Shinazugawa"
Rengoku Kyojuro chậm rãi bước đến đặt tay lên vai Sanemi, mái tóc vàng óng ướt sũng rũ xuống, ánh mắt anh sáng rực đến mãnh liệt nhưng không hề có sát khí như Sanemi.
"Đừng vội bạo lực." Rengoku nói, đồng thời ném cho Sanemi chiếc Yukata khoác ngoài "Nghe cô ấy giải thích đã."
Sanemi trợn trừng mắt, mặc dù không cảm tâm nhưng cũng chịu dừng lại. Trước đó, còn không quên ném một tiếng hừ khó chịu vô cùng.
Mayu thở lấy thở để, họ khụ khụ như bị lao. Mặc dù hô hấp trở lại đôi chút nhưng vì Sanemi vẫn đè cô dưới sàn, tay siết chặt như uốn bẻ gãy cô bất cứ lúc nào khiến Mayu không thể ngồi dậy.
"Cô là ai?"
Rengoku tiến đến hỏi, giọng trầm nhưng vẫn mang sự nghiêm túc. Anh ấy khụy gối dưới sàn nhà ẩm ướt, cúi xuống nhìn người con gái đang vật vã bởi tên quái thú kia.
Anh ấy hỏi cô là ai.
Ánh mắt của tất cả Đại Trụ đang đổ dồn về cô, soi xét từng cử động nhỏ nhất như thể họ chỉ cần một cái chớp mắt là có thể vạch trần mọi bí mật của cô.
"Ơ, tôi, tôi..." Mayu há hốc mồm, chưa kịp nghĩ ra kịch bản nào hợp lý.
Ngay lúc đó, một giọng nói lạnh lùng vang lên.
"Hửm? Đồng phục đó...chẳng phải là người của ta sao?"
Phải rồi, trên người Mayu đang mặc, cô biết bộ đồ đen kì lạ này. Cô từng thấy các nhân vật phụ là các kiếm sĩ mặc nó. Bộ đồ chiến đấu bó sát của kiếm sĩ, nhưng rõ ràng không phải kiểu quần áo hiện đại mà cô từng biết. Hẳn là Mayu đã xuyên không và không mấy biến thành ai đó.
Nhưng mà giọng nói vừa rồi là ai.
Mayu liếc mắt qua bên và bắt gặp đôi mắt hai màu đặc trưng của Obanai Iguro đang nhìn chằm chằm vào bộ đồ trên người cô.
Anh ta là người đầu tiên khoác áo che mình sau khi cô xuất hiện. Và từ đầu đến cuối, người vẫn luôn chăm chăm quan sát hành động của cô chính là Obanai. Chỉ cần cô lớ ngớ một chút, anh ta chắc chắn sẽ liệng bay đầu cô. Mayu tin rằng Obanai đang ném cho cô cái nhìn không thể khinh bỉ hơn.
Cô lập tức đông cứng, bao tử, gan, lòng, tim như đang quặn lại.
"Này! Mày bị điếc à? Ai cho phép mày đến đây?!"
Sanemi dộng mạnh đầu Mayu xuống đất như muốn bổ đôi. Cô suýt quên mất người nguy hiểm nhất ở đây chính là Sanemi. Đầu đập mạnh, trán cô chảy xuống những đường máu đỏ tươi qua lông mày, qua mắt. Anh ta thành công kéo cô khỏi suy nghĩ hỗn loạn.
"Ass..."
Cô rên rỉ, đau đến mức suýt bật khóc. Người cổ đại này có thể bạo lực bớt lại được không?!
"Bình tĩnh đã. Trông cô ấy cỏ vẻ hoảng loạn."
Rengoku lên tiếng, anh dùng ánh mắt nghiêm túc nhưng không kém phần hiền hòa nhìn Mayu. Từ từ, nhìn đôi mắt cô, chiếc mũi nhỏ, đến cánh môi khô khốc bị bầm một bên bởi Sanemi. Có lẽ anh cảm nhận được sự uất ức trong cô.
Mọi cảm giác tủi thân, xúc động lập tức kéo đến dồn đập. Mayu thật sự không chịu nổi rướm nước mắt.
"Hoảng loạn cái quái gì! Con khốn này dám lẻn vào đây, rình mò bọn ta tắm, mày bảo tao bình tĩnh được à?!"
Rengoku im lặng. Đồng thời, những Trụ khác cũng không ai lên tiếng. Không phải vì họ đồng ý với Sanemi. Mà là vì những gì anh ta nói... quá hợp lý.
Khoan.
Khoan đã.
Máu lạnh túa ra trên trán Mayu càng nhiều. Đầu óc cô đang choáng váng đến mức tột độ. Rõ ràng thân xác này thuộc về một nữ kiếm sĩ. Cô ta lại còn đột nhập vào phòng tắm. Mayu mới xuyên không được một phút mà đã dính ngay tội danh nhìn trộm các Đại Trụ tắm? Nghiệp quật nhanh vậy luôn hả trời? Bộ cô sống lỗi lắm hay sao? Cô không tình nguyện nhận lỗi của người khác.
Mayu vội vàng giãy dụa dưới tay Sanemi, cố gắng giơ hai tay lên giải thích.
"Không, không phải! Tôi không biết gì hết! Tôi thật sự không nhớ đã vào đây bằng cách nào!"
"Còn dám chối?!" Sanemi gầm lên bên tai cô, không quên bóp chặt gáy cô đè mạnh xuống sàn nhà "Mày tưởng tao ngu à?"
Đúng là khó tin thật. Nhưng mà cái này không phải lỗi của cô! Làm sao để họ tin đây?
Mayu muốn khóc thật rồi.
Tại sao bao nhiêu nhân vật nữ xuyên không khác đều được vào thân thể công chúa, thiên tài, hay tiểu thư quyền quý?
Còn cô?
Vừa nhập hồn đã dính ngay nghi án biến thái.
"Chẳng có lý do gì để kiếm sĩ cấp thấp được vào đây cả." Một giọng nói trầm lạnh khác vang lên "Chỉ có thể là cố tình lẻn vào."
Không. Không đúng!
Cô còn chưa kịp phản bác thì một giọng nói khác chen vào.
"Có khi nào cô ta là gián điệp không?"
"Gián điệp của Quỷ à?"
Mayu đông cứng hoàn toàn. Quỷ đâu mà quỷ?! Nhìn xem có có quỷ nào mà tàn tạ đến vậy không?
Những giọng nói khác bắt đầu xì xầm bên tai cô. Họ liên tục nói những lời thắc mắc vô căn cứ. Mayu không thể ngoảnh mặt đối đầu với họ, một phần Sanemi đã giữ cô. Phần còn lại, Mayu không chắc có thể nói lý lẽ làm sao để họ tin cô được.
"Nếu cô ta thực sự là gián điệp, ta nên giết ngay tại đây."
Chợt Obanai Iguro nói, với con rắn trắng quấn quanh cổ, nghiêng đầu nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng. Bên hông, cánh tay trái đang đặt lên cán kiếm đã được mở hờ.
"Giết luôn đi."
Giết luôn đi? Cái gì mà giết!! Rengoku Kyojuro cứu em!
Mayu hoảng loạn cực độ. Cô mới tới đây có năm phút thôi đó trời!!! Mấy ông này có thể cho cô thêm chút thời gian suy nghĩ không? Cô chưa kịp tiêu hóa hết chuyện xuyên không đã bị ghép ngay tội danh gián điệp, còn suýt bị xử trảm tại chỗ!
Mồ hôi rịn đầy lưng Mayu. Cô có thể cảm nhận được sát khí lạnh lẽo từ những người xung quanh. Tình hình này nguy hiểm quá! Lớ ngớ phát chết luôn!
"Dừng lại."
Một giọng nói khác trầm thấp lại vang lên. Cứ thế này, tần số nhịp tim của tôi lại tăng lên rồi thụt xuống. Chắc cô đột quỵ quá.
"HẢ?! MÀY Ý KIẾN GÌ?"
Cô phát hiện, tất cả ánh mắt thoáng chút sự bất ngờ của các đại trụ đều đổ dồn vào một người, Giyuu Tomioka.
Giyuu vẫn đứng ở góc phòng, tay khoanh trước ngực, ánh mắt sắc bén hơn bình thường, chằm chằm nhìn Mayu. Ngay từ đầu anh vốn dĩ không có hứng thú với chuyện này, lẽ ra anh không nên lên tiếng giúp cô. Nhưng vì một lý do nào đó khi nhìn thấy ánh mắt đầy bi thương của Mayu, anh chợt mất kiểm soát bởi lời nói.
Không giống như những người khác, Giyuu không lập tức buộc tội cô. Nhưng cũng chẳng thành minh cho Mayu. Chỉ đứng đó, nghiêm mặt đến lạnh lùng, sau cùng lại rời khỏi phòng tắm trước sự chờ đợi của mọi người.
Tất cả Đại Trụ im lặng, Mayu cũng im lặng đến ba chấm.
Sau khi cánh cửa khép lại bởi Giyuu, Sanemi bực bội đến phát tiết. Trong nháy mắt, Sanemi đứng dậy đá cô vào góc, một tay rút mạnh lưỡi kiếm, hướng thẳng vào tim Mayu.
"Giết quách luôn cho rồi."
Cứu!
Mayu chết đứng khi không còn một ai ngăn cản Sanemi nữa. Chẳng lẽ cô chết thật sao? Dưới lưỡi kiếm lạnh lẽo này sao?
Mayu khóc thầm, nhắm chặt mắt phó mặc bản thân dưới lưỡi kiếm của Sanemi Shinazugawa. Nhưng ông trời không bất công đến vậy, trong lúc đó, bỗng có tiếng quạ thất thanh kêu oai oái bên ngoài.
'Quác! Quác! Chúa công thông báo họp khẩn...'
Nhanh như một cơn gió, khi Mayu mở mắt... không còn bóng dáng ai ngoài cô.
Thiệt luôn?
Mayu nuốt khan. Cô không biết liệu đây có phải điềm tốt hay không. Nhưng ít nhất, cô còn sống thêm được vài phút. Và cô phải lợi dụng khoảng thời gian này để tìm cách thoát thân.
Chạy là nước đi tốt nhất!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro