Kokushibo {2}

Mặt trời chiếu sáng rực rỡ khi (Y/n) hái những nụ hoa trong vườn của cô ấy. Nghề nghiệp đầy đủ của cô là một người bán hoa, bán các loại hoa khác nhau cho dân làng. Đất ở làng của cô ấy không quá màu mỡ và ngôi nhà nơi cô ở có loại đất thích hợp để hoa nở. Là một người bán hoa cũng có nghĩa là cô ấy có kiến thức về một số loại hoa

Người làng đến mua hoa, thỉnh thoảng bác sĩ chính bận việc hoặc công việc dày đặc thì họ lại tìm đến (Y/n) nhờ giúp đỡ. (Y/n) gần đây đã bắt đầu trồng các loại thảo mộc trong vườn của cô ấy và đó là một động lực lớn cho công việc kinh doanh nhỏ của cô ấy.

“Bó hoa của anh đây, Haru-san" (Y/n) trao một bó hoa hồng cho anh ta

Anh ta  cười khúc khích và lấy vài đồng xu từ bộ kimono của mình. Anh ấy đặt nó lên quầy và (Y/n) cúi đầu cảm ơn. Mỗi buổi sáng, cô ấy sẽ bày những bông hoa đã sẵn sàng để bán bên ngoài ngôi nhà của mình, cùng với những loại thuốc mà cô ấy tự làm. Một chiếc bàn được bày ra để cô ấy bán hàng, và thật tuyệt khi có cơ hội nói chuyện với mọi người

“(Y/n), cô luôn làm việc rất chăm chỉ Haru nghẹn ngào, cô đã nghĩ đến việc kết hôn với bất kỳ người đàn ông nào chưa? Cô là một phụ nữ trẻ rất đáng yêu và có rất nhiều chàng trai trẻ để mắt đến "

“Công việc kinh doanh của cô sẽ suôn sẽ hơn nữa nếu  có một người chồng sẽ giúp đỡ ".

“Ah Haru-san," (Y/n) cười, “anh  không phải là người đầu tiên nói với tôi điều đó. Tôi không vội kiếm chồng. Thành thật mà nói... tôi rất sợ phải yêu.

“Chà (y/n), khi tôi bằng tuổi cô , tôi đã thu hút  bất kỳ người phụ nữ  nào đi ngang qua con đường của tôi. Nếu cô quyền rũ đủ đàn ông, chắc chắn côbsẽ tìm được người phù hợp. Đó là cách tôi tìm thấy vợ mình. Anh ấy cười khúc khích và gửi một cái nháy mắt (Y/n).

“Tôi không giỏi quyền rũ đâu" .

Chỉ nghĩ đến việc quyến rũ đàn ông thôi cũng khiến cô cảm thấy khó chịu. Trái tim cô ấy sẽ cho cô ấy biết khi nào có ấy đã yêu một ai đó.

Chàng trai vẫy tay tạm biệt và (Y/n) nhìn hình bóng của anh biến mất. Cô ấy loay hoay với một vài bó hoa trước khi chăm sóc những khách hàng khác. Cô ấy đang quan tâm đến công việc kinh doanh của mình cho đến khi tại cô ấy bắt gặp một cuộc trò chuyện rất thú vị

“Cậu đã từng nghe? Đêm qua, Fume đã bị giết bởi một con quỷ

Đôi mắt của (Y/n) mở to và cô ấy quay đầu lại để thấy một nhóm phụ nữ đang nói chuyện một cách lo lắng.

“Thi thể của họ đều bị chặt và có vết cần khắp người. Ngôi nhà của họ tan hoang và Đội Diệt Quỷ không biết con quỷ nào đã làm việc này."

“Đó là khủng khiếp! Một con quỷ đã đến làng của chúng ta và họ vẫn chưa giết nó "

“Fume vừa mới đính hôn... làm sao chuyện này có thể xảy ra được

(y/n) quay lại giao dịch với khách hàng.

Cô ghét quỷ.

Cô ghê tởm lũ quỷ.

Họ giết cha mẹ cô. Ký ức về đôi mắt chết chóc của họ nhìn chằm chằm vào cô đôi khi vẫn ám ảnh cô. Khi đó cô ấy còn quá trẻ và nhỏ bé và cô ấy không thể làm gì khác ngoài việc nhìn con quỷ tàn sát họ một cách tàn nhẫn trong tủ quần áo. Nó chỉ được tha khi một Hashira đến và giết nó.

“ Tôi ước tất cả lũ quỷ sẽ biến mất

Đó là vào khoảng tối muộn khi (Y/n) lại lên đường. Dù biết rằng ma quỷ ẩn nấp trong đêm, nhưng cô ghét việc phải đi lấy nước giữa trời nắng gắt. Dù sao thì sẽ nhanh hơn và mát hơn nếu cô ấy đi vào ban đêm.

Ngôi làng cũng bán nước nhưng cô cảm thấy lạ khi nếm nước từ giếng của họ. Cô ấy cần nhiều nước hơn bất cứ ai vì cô ấy chịu trách nhiệm trồng hoa và cung cấp thảo mộc cho mọi người. Cầm chiếc xô của mình, cô ấy lao về phía hồ với tốc độ nhanh, biết rằng có một con quỷ ở ngoài đó.

Cô vừa định đến bên hồ thì có thứ gì đó đập vào mắt cô.

Không, ai đó đã lọt vào mắt cô ấy.

Giữa rừng, một xác người nằm bất động, bất động. (Y/n) thở hổn hển và tự hỏi liệu đó có phải là nạn nhân khác không, nhưng cô ấy gần như hét lên khi bàn tay của thi thể di chuyển

Nhìn kĩ hơn, có nhận ra đó là một người đàn ông.

Mắt anh nhắm nghiền và một tay anh ôm vết thương ghê tởm đang chảy nhiều máu ở một bên bụng. (Y/n)đánh rơi chiếc xô của mình và chạy đến, cúi xuống để nhìn anh ta kĩ hơn. Tay cô gỡ tay anh ra, và cô giật mạnh bộ kimono màu tím của anh ra

Nhìn lại khuôn mặt anh, cô gần như nhảy dựng lên khi đôi mắt đỏ sâu thẳm của anh nhìn cô chằm chằm. Mái tóc đuôi ngựa dài của anh ấy xõa tung khắp nơi, và anh ấy có những dấu vết kỳ lạ trên mặt. Mắt anh ấy co giật khi (Y/n) vô tình ấn quá mạnh.

"À, tôi xin lỗi!" cô ấy xin lỗi một cách nhanh chóng, những gì đã xảy ra? Người làm tổn thương anh ? Anh ổn chứ?" cô ném câu hỏi vào người đàn ông nhưng anh ta vẫn im lặng.

(Y/N) rùng mình khi đôi mắt lạnh lùng của anh ta dường như nhìn thẳng vào mắt cô. Nó dường như biết toàn bộ cuộc sống của cô ấy chỉ bằng cách nhìn vào cô ấy, nhưng cô ấy có nhiều vấn đề quan trọng hơn phải quan tâm. Nếu người đàn ông này mất máu nữa, anh ta sẽ chết

“Anh  có thể đi bộ không? Nhà tôi ở gần đây và tôi có thể băng bó vết thương cho anh" có làm phiền anh, anh có thể đứng được không?

Người đàn ông không nói gì nữa, nhưng anh ta từ từ ngồi dậy trước khi đứng dậy. Đôi chân đi dép của anh ấy loạng choạng và anh ấy gần như mất thăng bằng, nhưng (Y/n) đã cố gắng đỡ cơ thể anh ấy. Cô nhăn mặt và gần như ngạt thở vì anh quá nặng.

(Y/n) vung cánh tay của cô ấy quanh eo anh  và người kia nắm lấy cánh tay anh ấy và quang qua vai cô ấy. Mắt cô bắt gặp thứ gì đó sáng bóng và cô thấy một thanh nichirin nằm trên mặt đất. Cô đặt người đàn ông xuống đất và bỏ thanh nichirin vào tay mình.

Đung đưa  trên lưng, cô đỡ người đàn ông một lần nữa và cả hai đi về nhà cô
Nằm xuống đây.

(Y/m) đỡ người đàn ông lên một tấm đệm dự phòng, và cô ấy lao về phía nhà bếp.  Mở tủ lấy cồn và bông băng ra. Lấy một ít khăn tắm trong phòng, cô chạy lại chỗ người đàn ông và cúi xuống bên cạnh anh ta.

Anh đang nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, nhưng mắt anh lại hướng về phía cô.

“Tôi sẽ mở bộ kimono của anh ra và băng bó vết thương " (Y/n) nói với anh ta, đồ một ít cồn lên một chiếc khăn sạch, "cái này có thể hơi cay"

Cô  phớt lờ sự im lặng của kokushibo  và nhẹ nhàng xé mở bộ kimono của anh ấy.

Anh ấy rất săn chắc.

Có lẽ là người đàn ông vạm vỡ nhất mà cô ấy từng chăm sóc hoặc chạm vào

(Y/n)  đỏ mặt và đặt chiếc khăn lên vết thương của anh, lau máu. Anh ấy không tạo ra bất kỳ âm thanh nào, vì anh ấy giữ im lặng trong suốt quá trình. (Y/m) nhìn thấy một vết chém lớn ở bên cạnh, cô ấy đặt một chiếc khăn ấm lên đó, ấn nó xuống. Sau đó, cô hướng dẫn người đàn ông ngồi dậy, và anh ta làm theo, để cô quấn chặt bằng quanh người anh ta.

“Tôi đi pha trà cho anh" cô mỉm cười “máu đã ngừng chảy nhưng anh không nên cử động nhiều. Ở lại đây đêm nay và chúng ta sẽ xem vết thương  như thế nào vào ngày mai.

Có cúi chào anh trước khi dọn dẹp đống lộn xộn. (Y/n) pha trà thảo mộc và đặt nó bên cạnh người đàn ông . Đắp chân lên người anh, cô liếc nhìn anh trước khi nói “chúc anh ngủ ngon" và đóng cửa lại.

Trong suốt thời gian đó, ánh mắt anh không bao giờ rời khỏi hình bóng của cô.

(Y)n) nằm xuống tấm đệm của chính mình, gỡ tóc ra khỏi búi tóc trước khi tự xoa bóp mặt. Cô ấy đã đặt ngăn kéo trước cửa và một phần trong có ấy cảm thấy tồi tệ. Anh ta là một người đàn ông bị thương và anh ta không thể làm bất cứ điều gì với cô ấy trong tình trạng của mình.

Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên cô có một người đàn ông trong nhà qua đêm, và  không muốn mạo hiểm.

Kokushibo nằm trên tấm đệm khi anh cảm thấy da thịt của mình lành lại ngay lập tức. Sáu con mắt của anh ấy từ từ hình thành trở lại trên khuôn mặt, và anh ấy ngồi dậy. Anh chỉnh lại bộ kimono trước khi cầm thanh nichirin  trên tay. Mở cửa, anh bước ra, men theo mùi hương của cô thiếu nữ yêu kiều đó, dừng lại trước cửa nhà cô.

Bàn tay to lớn của anh chạm vào tay cầm và anh nhẹ nhưng thử nó. Nó không nhúc nhích. Con quỷ nghĩ rằng (Y/n) đã ngăn không cho anh ta vào - hoặc bất kỳ người đàn ông nào vào phòng của cô ta.

Anh lang thang khắp nhà, dừng lại ở phòng khách. Trên tủ là một bức chân dung và anh ta xem xét nó . Một cô gái  trẻ tươi cười rạng rỡ với anh ta, trong khi một người đàn ông và một người phụ nữ rõ ràng là cha mẹ của cô ấy .

Đặt bức ảnh xuống, anh thấy mình đang ở trong phòng tắm của cô và anh nhìn chằm chằm vào hình ảnh phần chiều của mình. Bằng cách biến thành hình dạng con người của mình, anh ta đã vào được nhà của (Y/n). Nếu sinh vật gồm ghiếc này hiện nguyên hình, ai biết cô sẽ nghĩ gì.

Nâng thanh Nichirin lên ngang bụng, anh ta đâm sâu vào người mình, máu đỏ nhuộm đỏ sàn phòng tắm.

“Anh đã làm gì?!" (Y/n) hét vào mặt người đàn ông khi cô nhìn thấy vết thương đẫm máu của anh ta.

Sáng nay, cô ấy đã nhận thấy một vệt máu lớn trên sàn phòng tắm của mình và cô ấy chỉ có thể đoán nó thuộc về ai. Người đàn ông không bận tâm đến sự tức giận của cô, và anh ta chỉ nằm trên tấm đệm. (Y/n) hoảng sợ cúi  xuống, khép vết thương lại.

Rèm đã được đóng lại và trà vẫn còn nguyên. (Y/n) băng bó vết thương cho anh ấy một lần nữa, trước khi cô ấy đưa cho anh ấy một ít bữa sáng.

“A-anh có phải là một samurai không?” cô ngập ngừng hỏi, khi anh nhìn chằm chằm vào cái bánh

X-xin lỗi vì câu hỏi đường đột! Tôi nhận thấy rằng anh có một thanh kiếm

“ vậy anh là .....thợ săn quỷ? "

“Đúng” cuối cùng anh đáp lại bằng một giọng trầm.

Tôi hiểu rồi! Tên tôi là (y/n) và tôi là một người bán hoa. Tôi cũng làm việc bán thời gian với tư cách là một bác sĩ.” Y/n cười rạng rỡ với anh ấy, nhấp một ngụm trà.

“Tôi có thể gọi anh  là gì?"

"Michikatsu..."

"Đó là một cái tên hay cô ấy đáp lại trước khi cau mày và nghịch nghịch tay, ‘Quân Đoàn Sát Quỷ gửi cậu đến đây ? Để tiêu diệt con quỷ đó?"

“Đúng... Kokushibo trả lời thẳng thắn. Anh ấy nhìn chằm chằm vào chiếc bánh trước khi đặt nó xuống đĩa, nhưng anh ấy đã rất ngạc nhiên khi thấy (Y/n) hỏi

“X-xin lỗi... tôi rất vui vì anh còn sống" cô gái khẽ kêu lên, “cảm ơn vì đã giết được con quỷ và giúp Fume được yên nghỉ

Cô có ghét quỷ không?” anh ấy hỏi.

“Tôi có.” (Y/n) lau nước mắt cho ,họ đã bắt bố mẹ tôi rời xa tôi khi tôi còn nhỏ. Tôi không thể làm bất cứ điều gì ,chỉ có thể hình dung ngày càng có nhiều người mất người thân vì ma quỷ.

“Tôi ghét họ.”

Kokushibo không nói gì cả.

Đêm hôm sau, Michikatsu đã biến mất khi (Y/n) đến kiểm tra anh ấy. Anh ấy rồi đi mà không nói bất cứ điều gì hoặc không có bất kỳ hành động nào, nhưng cô không bận tâm.

Anh ấy là một Thợ săn quỷ và anh ấy phải đi từ thị trấn này sang thị trấn khác để bảo vệ mọi người. Cô nhận thấy rằng anh ta có một số hành vi kì lạ. Anh luôn tránh xa ánh sáng, đóng rèm cửa khi mặt trời lặn và anh không bao giờ ăn trước mặt cô.

Có lẽ anh ấy chỉ ngại ngùng.

Hoặc khó xử xã hội.

(Y/n) thay bộ đồ ngủ và sửa lại tóc, trước khi leo lên giường. Trước khi cô ấy có thể chìm vào giấc ngủ, một thứ gì đó lớn vang vọng khắp nhà và cô ấy bật dậy. Cô từ từ đi về phía âm thanh, cầm một chiếc kéo trong tay.

Tim cô đập thình thịch vì tiếng động hẳn là phát ra từ bên ngoài ngôi nhà. Hít một hơi thật sâu, (Y/n) ngó qua lỗ, không thấy ai. Cảm thấy bối rối, cô mở cửa và nhìn thấy hai xô nước lớn

Kokushibo nhìn cô chằm chằm quan sát mặt nước trước khi cô kéo nó vào nhà mình. Rồi anh biến mất, không biết anh ta về đâu.
-----------------------------------------------------------
• Kokushibo lấy thanh kiếm từ một Sát quỷ nhân mà anh ta đã giết

• (Y/n) nấu ăn rất ngon

* (Y/n) rất vui vì cô ấy đã gặp Michikatsu và cô ấy chúc anh ấy may mắn trong các nhiệm vụ của mình

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro