i. sâu thẳm vùng địa đàng

Ánh trăng máu treo trên mảnh trời đen thẫm, im lặng, ngạo nghễ. Trăng to lớn, trái ngược với bầu trời đêm bé nhỏ; không biết nên mường tượng như người mẹ dấu yêu đang dang rộng đôi tay, chờ đón con vào lòng hay một con mắt ghé sát, để chửi bới, để nguyền rủa. Nhưng dù là gì đi chăng nữa, tồn tại xinh đẹp ấy ở đây là để soi sáng "nàng" trước khi trở về với cát bụi.

"Hạnh phúc đối với ngươi là gì?"
Chẳng biết nữa.

"Vậy còn đau đớn?"
Đừng hỏi nữa. Tao có sống bao giờ đâu.

Mí mắt nặng trĩu. Tôi ngủ.

Trăng sẽ bị vùi lấp trong giấc ngủ vĩng hằng. Tôi sẽ không thấy nó một lần nào nữa.

Tôi chết rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro