| 02 - 1 |

Yoongi cảm thấy hơi thở mình lắp bắp. Bản năng tự vệ của em đột ngột trỗi dậy, cảm giác muốn dựng rào cản cho chính mình.

"Gì?" Em hỏi, vẫn không tin vào tai mình.

"Mùi của Namjoon ", con sói nói, với điệu bộ chậm nhưng vẫn lạnh lùng, "giờ thì cởi ra."

Con người lùi lại. Tim em đập rất nhanh.

"Tôi sẽ không ăn thịt em đâu," Jungkook gầm gừ khi nhìn thấy cử động của em, "Tôi cần để lại mùi hương của mình cho em trước khi chúng ta gặp bố tôi vào ngày mai để ông ấy có thể thấy thỏa thuận đã được thực hiện." Sau đó, anh ta đứng thẳng người khỏi tư thế khom người, "Trừ khi em muốn bầy đàn của chúng tôi tấn công bộ tộc của em."

Hình ảnh của anh trai mình, Soojung và cô gái trẻ gần như được chọn đó hiện lên trong tâm trí em và em ngăn bản thân mình giữ khoảng cách Jungkook.

"Anh sẽ làm gì với tôi?" Yoongi hỏi, giọng nứt ra khi kết thúc câu hỏi của mình.

"Chạm vào em," Jungkook đứng lên khỏi chỗ nơi anh vừa ngồi, "đánh dấu em."

Em biết chuyện này chẳng vô tội gì cả. Nhận ra điều đó khiến Yoongi run sợ. Em chưa bao giờ được ai đó chạm vào mình một cách thân mật. Điều xa nhất mà em trải qua là nụ hôn với chàng trai từ xa ghé vào trại của bộ tộc để nghỉ ngơi, vào cái đêm mà cha em bắt đầu khinh bỉ em vì thích đàn ông kể từ khi ông bắt gặp họ thực hiện hành vi đó.

Yoongi thực sự sẽ làm điều đó? Để cho con sói này chạm vào em như vậy ư ?

Yoongi cảm thấy em nên từ chối, để bầy sói này tiêu diệt cả bộ tộc đã ném em đi. Em thực sự muốn như vậy. Nhưng đó cũng là nơi có anh trai và mẹ của em.

Với một giọng nói run rẩy, em quyết định, "Được."

Yoongi không thể nhìn thấy phản ứng gì từ Jungkook.Em nhìn xuống và cố gắng tháo sợi chỉ nhỏ giữ lớp vải che thân mình. Nhưng đôi tay của em dường như rất khó kiểm soát.

Một đôi tay khác lọt vào tầm mắt em, mạnh mẽ và quyết đoán.Chúng cởi bỏ chiếc áo choàng trên cùng của em một cách dễ dàng và đẩy nó ra khỏi vai em cho đến khi nó rơi xuống đất. Em cảm thấy hơi nóng đang lan tỏa trên khuôn mặt của mình. Em muốn giấu bản thân mình bằng cả đôi tay , nhưng tốt hơn hết là em biết nên giữ chúng ở yên hai bên mình.

Một trong hai bàn tay đó luồn vào khoảng trống giữa đường cong của eo và cánh tay của em và nó ấn nhẹ vào lưng để kéo em lại gần. Yoongi đưa hai tay lên khuôn ngực săn chắc đang bày ra trước mặt với một tiếng thở hổn hển.

Jungkook cúi thấp đầu bên cạnh em và phát ra một tiếng ngân nga, nó nhẹ nhàng một cách đáng ngạc nhiên. Yoongi thở dài, áp trán vào bờ vai rộng lớn của Jungkook.

Một bàn tay khác vòng qua eo em từ phía bên khác, và ấn vào giữa hai bả vai của em.

Lần đầu tiên đôi môi mềm mại chạm vào cổ em, em cứng đờ, cảm thấy kỳ lạ. Nhột nhột nhưng nó khiến Yoongi muốn nhiều hơn nữa. Vì vậy, em ngửa đầu để trần rộng cổ để con sói tiếp cận nhiều hơn.

"Cởi hết quần áo còn lại và nằm lên đống da," Jungkook nói với giọng trầm.

Nuốt cục nghẹn trong cổ họng, Yoongi buông ngực Jungkook ra và cúi đầu đi về phía đống chăn. Em tự cởi bỏ phần dưới, quần áo cùng với chiếc áo lót và trườn lên nệm.

Sự xấu hổ len lỏi trên khuôn mặt em khi em nhận ra mình đã cứng hơn một nửa. Yoongi nhắm mắt và giấu mặt dưới cẳng tay.

Có trọng lượng lún xuống bên cạnh đùi em và nó tiến gần hơn. Yoongi cảm nhận được ánh sáng phát ra từ những ngọn nến đang bị mờ đi dưới bóng tối như thế nào. Một bàn tay vòng qua cổ tay mỏng của em và kéo cánh tay ra khỏi khuôn mặt, để em có thể nhìn thấy Jungkook đang lơ lửng trên đầu mình. Em không thể cảm thấy bất kỳ lông trên vùng đùi của mình, vì vậy con sói chắc hẳn cũng đã cởi bỏ chiếc dây quấn quanh eo của anh ta.

Cả hai đều khỏa thân. Cả hai đều nằm trên nệm của Jungkook. Yoongi không biết phải cảm thấy thế nào, hay nghĩ gì nữa. Cơ thể em căng cứng vì căng thẳng, mang tâm trạng dự đoán về điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Jungkook bật ra một tiếng rên rỉ nhỏ từ phía sau cổ họng và úp mặt vào hõm vai Yoongi.

"Hãy thả lỏng một chút," con sói nói khẽ, môi sượt qua làn da nhạy cảm của Yoongi theo từng âm tiết, "em đang làm cho con sói trong tôi bồn chồn vì quá lo lắng."

Yoongi không biết phải làm thế nào, nhưng em cố gắng để cho sự căng thẳng chảy ra khỏi cơ bắp của mình và chỉ - nằm đó.

Ít nhất thì Jungkook có vẻ hài lòng với điều đó, bởi vì thay vì khuyến khích em thả lỏng hơn, con sói bắt đầu nhăm nhe từng mảng da mà em có thể chạm tới được : cổ, vai, xương quai xanh, và thấp hơn nữa, thấp hơn cho đến khi khuôn miệng chạm đến một trong những nụ hoa trên ngực và em choáng ngợp trong một thứ gì đó giống như khoái cảm. Em không biết mình nhạy cảm vì điều đó. Dù sao thì em cũng chưa bao giờ khám phá bản thân. Khoang miệng của Jungkook rất kỳ lạ, thật ẩm ướt, thật nóng bỏng và thật tuyệt.

Con sói di chuyển bàn tay lang thang của mình để sắp xếp lại vị trí của cả hai nên bây giờ hai chân của em đang dang rộng với Jungkook ở giữa. Yoongi có thể cảm thấy được thành viên cương cứng của Jungkook trượt vào người em và em giật bắn mình vì ma sát nhẹ. Sau đó, em cảm thấy đôi bàn tay mạnh mẽ đó trượt giữa lưng mình và tấm nệm da thú, khiến em càng ưỡn người cong lên nhiều hơn. Điều đó làm bụng em căng chặt. Đùi em cũng bỏng rát, đầu gối áp vào hai bên hông Jungkook. Và cuối cùng em cũng nhận ra miệng mình đang rên rỉ. Xấu hổ, em đưa tay lên miệng và ấn các khớp ngón tay lại để ngăn tiếng động phát ra.

Cuối cùng, Jungkook rời khỏi núm vú của em, và ấn nhiều nụ hôn hơn nữa lên cổ em, cho đến khi em cảm thấy mũi sói va vào má mình.

"Nhìn tôi này," Jungkook yêu cầu.

Yoongi nhả ngón tay ra khỏi miệng và di chuyển đầu để gặp đôi mắt đen láy của Jungkook. Những ngọn nến chiếu sáng vào đôi mắt tròng vàng của anh ấy và em thấy mình đang như chết đuối.

Jungkook không nhắm mắt ngay cả khi anh ấy sáp lại gần Yoongi, vì lý do nào đó mà em ấy không biết, không thể rời mắt khỏi những quả cầu quyến rũ đó. Chỉ khi môi của cả hai chạm vào nhau Jungkook mới thả mí mắt xuống, Yoongi cũng làm theo.

Bất chấp lời đe dọa và sự lạnh lùng mà con sói thể hiện trước đó, nụ hôn thật nhẹ nhàng, Jungkook thật dịu dàng. Con người cứ nghĩ nó sẽ nhanh và thô bạo, nhìn chung là vô nhân đạo, không có yêu thương, nhưng không, Jungkook đã chứng minh rằng Yoongi đã sai.

Môi họ di chuyển chậm rãi, ung dung, thong thả. Không ai trong số họ cố gắng chiến đấu để giành quyền thống trị, sự ưu tiên, gặm nhấm hay thúc đẩy nhau. Mà nónó gần giống như họ đang cố gắng tận hưởng hương vị của nụ hôn đầu tiên.

Yoongi không biết về Jungkook, nhưng em biết nụ hôn mà em đã có với chàng trai kia trong quá khứ không là gì cả so với bây giờ. Nó khiến em khó thở và mơ hồ ngay cả khi môi họ đã tách ra.

Jungkook cứ nhìn em chằm chằm, nhìn vào sâu trong mắt em, Yoongi cảm thấy một bàn tay tuột ra từ dưới em, để lại vệt lửa trên da em, từ trên xuống dưới cho đến khi nó cuộn tròn quanh nơi cứng rắn và đau đớn của em.

Yoongi quay đầu về sau với một tiếng 'ah' ngạc nhiên. Em có thể cảm thấy Jungkook đang đặt lại môi mình trên cổ em, lúc này thì thô bạo hơn, với ý định đánh dấu lên đó. Và bằng cách nào đó nó làm cho mọi thứ trở nên nóng hơn.

Mất trí vì sung sướng, Yoongi đưa tay di chuyển từ ngực Jungkook xuống bắp tay đang uốn éo. Em đào những chiếc móng cùn của mình trên da con sói, em biết nó phải đau, nhưng chuyển động của Jungkook trên cậu bé của em không hề dao động.

Ngọn lửa đang liếm lên trong em. Đỉnh cao được dựng nên chậm rãi, nhưng kiên định. Yoongi thấy mình đứng trên bờ vực nguy hiểm và chỉ cần một bước nữa để nhảy xuống.

"Tôi sắp-" em thì thào vào vai Jungkook.

"Tới đi," Jungkook thấp giọng khích lệ em

Yoongi cố nén tiếng khóc của mình trên làn da của Jungkook khi em đạt đến cao trào. Có những chiếc răng sắc nhọn trên vai em, nhưng cơn đau bằng cách nào đó làm cho cơn cực khoái của em trở nên mãnh liệt hơn. Jungkook kiên nhẫn vắt cạn , cho đến khi cuối cùng em thở dốc với một tiếng rên rỉ kích thích.

Khi xong việc, Jungkook trượt tay khỏi cơ thể Yoongi và duỗi thẳng lưng.

Em nhìn xuống và thấy Jungkook vẫn chưa tới. Em không biết mình có phải giúp lại không, nhưng nghĩa vụ và trách nhiệm của em bảo có, nên em ngồi dậy.

"Nằm lại," Jungkook yêu cầu bằng một cánh tay ép ngực Yoongi xuống, con người nằm lại như cũ.

Yoongi ngắm nhìn mái tóc đen dài rơi xuống trước mặt con sói. Em ngắm Jungkook dùng tay thu thập một ít tinh dịch của em trên bụng. Ngắm Jungkook vòng bàn tay đó quanh thành viên đang dựng đứng của cậu và bắt đầu tuốt nó. Em ngắm gương mặt Jungkook đổi từ lạnh lùng sang khoái lạc kìm nén. Em ngắm nhìn Jungkook đạt tới đỉnh, ngửa đầu ra sau và gầm lên từ hàm răng rít chặt, vẽ thêm nhiều tinh dịch lên bụng Yoongi.

Jungkook nhìn xuống với một tiếng thở dài nhẹ nhõm. Tay anh ấy ấn xuống đám hỗn độn của cả hai trên da Yoongi, thoa chúng lan rộng ra. ' Đánh dấu em' , Yoongi nhớ Jungkook đã nói như vậy, và em không thể không rùng mình vì điều đó.

Sau đó, Jungkook cúi người xuống và môi anh ấy sượt qua vai Yoongi.

"Thế là đủ để biểu diễmdiễm rồi," Jungkook thì thầm.

Yoongi cảm thấy con bướm trong bụng mình đang chết dần như những cánh hoa khô héo, "Cái - cái gì?"

Jungkook nghiêng người ra và lau sạch bụng Yoongi bằng một lớp vải lót nệm bông, "Mùi hương. Như vậy là đủ cho buổi biểu diễn mà cha tôi muốn xem. "

Con sói tuột khỏi nệm và buộc lại chiếc dây quấn quanh eo. Sau đó anh ấy lấy cây giáo bằng xương và một miếng vải khác để che đầu của mình.

"Nghỉ ngơi đi. Ngày mai tôi sẽ bắt đầu làm một tấm nệm khác cho em ngủ, "Jungkook nói, giọng trở lại lạnh lùng và rời đi.

Yoongi, tự dưng em cảm thấy quá cô đơn, quá rộng lớn, quá yên tĩnh trong căn lều đối với em. Em cầm lấy bộ quần áo em trên mặt đất, hơi thở gấp gáp và nặng nề, và mặc lại chúng với đôi tay run rẩy.

Yoongi cảm thấy ghê tởm bản thân vì đã để Jungkook chạm vào em, đánh dấu em và bỏ mặc em như thể em là một con điếm bẩn thỉu.

Thật ghê tởm.

Bị sử dụng.

Bị bỏ rơi.

Yoongi cuộn tròn trên đống da và khóc một mình cho đến khi kiệt sức và thiếp ngủ.

Yoongi bị đánh thức bởi tiếng chim líu lo bên ngoài. Em mê man vì hết thảy xung quanh đều xa lạ; không phải lều, cũng chẳng phải nệm của em. Lúc đó em nhớ ra những chuyện xảy đến tối qua và cảm giác kinh tởm lại trào lên trong em. Em nghe tiếng dòng suối gần đó và tất cả những gì em muốn là dìm mình xuống rồi kỳ cọ tới khi nào sạch hết những dơ bẩn đêm trước.

Vạt lều Jungkook bị gạt ra. Yoongi cong người lại phòng bị, nghĩ rằng đó là Jungkook, nhưng em thả lỏng khi thấy người tới là Seokjin đang cười với em.

Mũi Seokjin nhăn tít, "Jungkook không lừa khi cảnh báo anhanh."

Con người thấy muốn bệnh. Có phải tất cả loài sói đều ngửi thấy không? Nghĩa là tất cả mọi người đều sẽ biết sao? Cả bầy? Cả Namjoon hả.?

"Yoongi," Seokjin bỗng bước lại cạnh em, mở to mắt, anh chắc hẳn đã thấy gì đó trên khuôn mặt Yoongi, "hey, em ổn chứ? Đã có chuyện gì vậy? Jungkook làm đau em sao?"

Đó là vấn đề, Jungkook không làm em đau, ít nhất là về thể chất. Yoongi nhớ Jungkook đã đối với em dịu dàng thế nào nhưng em vẫn cảm thấy căm ghét bản thân mình. Ước gì Jungkook thô bạo để em có thể đổ lỗi và trách con sói thay vì chính mình. Nhưng em không biết phải kể cho Seokjin ra sao, hay thậm chí có ổn không nếu kể chuyện đó với con sói nâu.

Ghê tởm biến thành giận dữ. Em thấy máu mình sôi lên và phải lập tức hít thở sâu nếu không sẽ tăng xông mất.

"Em đi tắm được không?" Yoongi hỏi, bất ngờ vì giọng mình thật bình thản, "em nghe thấy dòng suối gần đây."

"Tất nhiên, anh cũng mang quần áo tới cho em này," Seokjin đưa em vài tấm da thú, "Jungkook nói rằng em sẽ không thoải mái khi ra ngoài mà không mặc áo, cậu ấy bảo anh đưa thêm da thú để em mặc bên trên. Là đồ của mẹ cậu ấy."

Yoongi nhìn xuống mấy tấm da. Em không biết khi nghe thế mình phải cảm thấy sao. Sau khi Jungkook vô tâm rời đi tối qua thì mục đích của hành động tử tế này là gì? Trình diễn cho ai xem? Hay bởi Jungkook là con trai của alpha đầu đàn và được định sẵn sẽ trở thành người thừa kế đàn tương lai?

Khi họ tới bờ sông, Seokjin rời đi để lại cho em sự riêng tư. Sau khi sói nâu biến mất, em cởi bỏ quần áo bẩn và rách nát của mình. Không khó để em tìm thấy đá bọt ở bờ sông, chọn cục mịn màng nhất và bước vào dòng nước.

Có lẽ em không thể gột rửa hết những bằng chứng ma quỷ về tối hôm qua. Thậm chí cả sau khi em chà da mình đến đỏ ửng, em vẫn cảm thấy nó. Nó đeo bám trên da em và làm nó em điên lên. Em dừng lại khi nhìn thấy một vết cắt bị xước trên da. Nó không nghiêm trọng lắm, thậm chí là không chảy máu. Em nhìn vào làn da đỏ ửng trên cánh tay mình và tự hỏi liệu mình có nên lột da sống để xua đi cảm xúc đó không.

"Anh đứng đó làm gì vậy?"

Yoongi rít lên, lập tức khom xuống để che đi cơ thể đang trần truồng, dòng nước đập vào sau đầu em đầy khó chịu. Em nhìn lên và thấy Namjoon đang đứng đứng cười nhe răng với em, đứng trên một tảng đá ở bờ trên khiến hắn trông còn cao hơn. Có vài vệt máu trên làn da rám nắng kia, có lẽ đêm qua đi săn mới về.

"Tắm rửa," Yoongi đáp, nhưng chỉ nghe toàn tiếng òng ọc vì miệng em đang ở dưới nước.

Alpha đứng đầu lâm thời cười, nhảy xuống, rồi chúi xuống dòng sông với biểu cảm đầy tiêu khiển, "Xin lỗi Yoongi, nhưng tôi không dùng ngôn ngữ người cá."

Yoongi vươn cổ chỉ vừa đủ để miệng nhô khỏi mặt nước và lặp lại, "Tắm rửa."

"Em trông như vừa ngủ mơ ấy," Namjoon khúc khích. Hắn đứng dậy và nhanh chóng tuột ra tấm da thú đầy máu đang quấn quanh thắt lưng. Yoongi há hốc miệng quay đi trước khi đôi mắt nghịch ngợm của mình kịp lang thang về phần lãnh thổ nguy hiểm trên cơ thể con sói cao lớn. Vì động tác đột ngột, em mất thăng bằng, dòng nước lập tức chớp cơ hội gạt chân và dìm em xuống.

Ai đó kéo tay em lên và em ho ra mớ nước nghẹt trong cổ họng.

"Em làm sao thế?" Yoongi có thể thấy Namjoon đang cười qua đôi mắt bỏng rát của mình, "Em không cần tự dìm mình xuống chỉ vì không muốn thấy tôi khỏa thân đâu."

"Tôi không thấy thoải mái," Yoongi khẽ nói, mắt vẫn không nhìn Namjoon.

"Xin lỗi," sói xám thầm cười và thả tay em ra. Những điểm Namjoon chạm vào bỗng trở nên nóng cháy, Yoongi không biết tại sao. "Tôi sẽ đi nếu em thấy không thoải mái và em có thể tắm cho xong."

Namjoon bước qua em và đi về phía hạ nguồn. Yoongi sau cùng dứt khoát ngẩng lên và với lấy cổ tay người kia để ngăn hắn rời đi.

Con sói quay lại và mỉm cười, "Tôi đã hiểu ra điều đó, đừng lo lắng, em không xúc phạm tôi."

"Tốt, uh," Yoongi vươn tay đưa viên đá bọt đã sử dụng nãy giờ, "Tôi xong rồi đây. Và nếu anh muốn sử dụng nó? "

Namjoon nhận được viên đá và trái tim của Yoongi đập mạnh khi cảm thấy ngón tay của họ lướt qua.

"Cảm ơn ," con sói cao lớn cười toe toét, với má lúm đồng tiền được trưng bày đầy đủ, "Bằng cách này, tôi không cần phải đi tìm một cái cho chính mình."

"Ừ, được rồi, tôi đi đây."

Yoongi rất biết ơn vì Namjoon đã đủ chu đáo để quay lại để em có thể chạy lấy quần áo của mình.Em liếc nhìn con đầu đàn trước khi rời khỏi hang.

Seokjin mỉm cười chào đón em với một nụ cười ấm áp khi em đến nơi. Có vẻ như một số người trong số họ phụ trách nấu bữa sáng, bao gồm cả Seokjin và Jimin. Em khá ngạc nhiên khi thấy một số người đàn ông trung niên cũng góp mặt trong đó. Trong bộ tộc của em, có bức tường ngăn cách giữa cha và mẹ, giống như, nếu bạn là một người đàn ông trưởng thành và có vợ, thì vợ bạn là người có nhiệm vụ nấu ăn. Giống như một số niềm tự hào nhảm nhí về việc làm cha, nghĩa là bạn không thể vào bếp như các bà mẹ.Yoongi thích việc không có thứ luật lệ đó ở đây. Dường như mọi người rất hòa hợp với nhau, cho dù họ là cha, hoặc mẹ hoặc con cái, thì họ vẫn cùng nhau nấu ăn cho cả bầy

"Em đang nghĩ gì vậy?"

Yoongi nhìn Seokjin và mỉm cười, "À, không có gì. Chỉ quan sát thôi ".

Con sói ậm ừ, "Muốn giúp nhau làm bữa sáng không"

"Chắc chắn rồi," Yoongi cúi xuống cạnh Jimin và giúp họ nêm thịt.

"Nghe này, tôi không biết liệu dạ dày của con người có thể tiêu hóa thịt vào buổi sáng hay không, vì vậy tôi đã nhặt những thứ này cho cậu," Jimin nói, đưa ra một cái bát đất sét chứa đầy nấm và lá với một nụ cười ngượng ngùng, "và tôi không - tôi không có kiến ​​thức về những loại lá và nấm ăn được, tôi chỉ lấy những gì tôi nhìn thấy, được chứ? Vì vậy, uhm, hãy lựa chúng ra nhé. "

"Dạ dày con người của tôi có thể tiêu hóa thịt tốt ngay cả vào buổi sáng, Jimin," Yoongi cười, "nhưng đúng vậy, một số loại nấm và lá sẽ là những món bổ sung tốt, cảm ơn cậu."

Em nhận lấy cái bát từ Jimin đang cười rạng rỡ và ném đi những thứ có độc, giữ lại cái ăn được. Cả những người bạn mới của em dường như cũng không biết làm gì với chúng, vì vậy Yoongi đã chỉ cho họ công thức đơn giản mà mẹ em đã dạy em khi em còn nhỏ.

Đầu tiên, em xé nấm và lá thành từng miếng nhỏ. Em vắt nửa quả chanh lên trên chúng, cho vào một chút muối và trộn chúng với một lượng nhỏ thịt mà cả Jimin và Seokjin đã đưa cho em. Bản chất chúng là loài động vật ăn thịt, vì vậy Yoongi không hề khó chịu khi Jimin biến sắc mặt ngay khi miếng nấm chạm vào vị giác của cậu ấy.

Buổi sáng thật nhộn nhịp. Một số con sói đi săn vào ban đêm trở về nhà ngay sau khi bữa sáng thịnh soạn được phục vụ. En nhìn thấy Namjoon và Jungkook đi cùng nhau, đẩy một chiếc xe đẩy với một ông lão đang nằm trong đó với đống da thú. Cảnh tượng đó phần nào đã gợi cho em nhớ đến lời tiên tri trong bộ tộc của mình. Em có thể đoán người đàn ông là alpha đứng đầu từ cách cả đàn im lặng trước sự hiện diện của ông ta.

"Cậu ấy ở đâu?" Người đứng đầu alpha hỏi, giọng đứt quãng.

Yoongi biết ông sói lão đang hỏi mình, nhưng em chỉ đứng dậy khi Jungkook nhìn em.Em đi ngang qua vòng tròn, cố gắng phớt lờ cảm giác bị theo dõi.Em quan sát khi người đứng đầu alpha ngẩng đầu lên và hít thở không khí.

"Lại gần một chút, con trai," con sói lão lên tiếng nói, đôi mắt xa xăm. Con người nhận thấy sương mù trong mắt ông ấy, dấu hiệu của sự mù lòa.

Thần kinh của em đang rung lên vì lo lắng. Em quỳ ngay trước mặt alpha. Những bàn tay nhăn nheo đến chạm vào tóc em, khuôn mặt em.

"Mm," ông già ngân nga với một nụ cười hài lòng, "cậu bé của tôi, Jungkook, con nhanh quá, ta tự hỏi tại sao."

Lần đầu tiên Yoongi nhìn thấy nụ cười của Jungkook, "Giá mà người có thể nhìn thấy cậu ấy, bố, người sẽ không thắc mắc lý do của con. Cậu ấy quá hoàn hảo để chống lại ".

Bụng Yoongi quặn thắt khi ông ấy cười, chân thành và vui tính, trước câu nói của cậu con trai út.

Gì vậy trời? Một trò đùa bệnh hoạn?

Mới đêm qua Jungkook đã nói cho em nghe mọi thứ diễn ra như thế nào và bây giờ chính một con sói đang nhìn em với một đôi mắt ấm áp. Chúng trông xa lạ với đôi mắt của Yoongi. Em có thể nhớ rằng đôi mắt đó đã liếc em một cách lạnh lùng như thế nào, trống rỗng vô cảm xúc ra sao, trước khi con sói bỏ mặc em một mình,mặc cho em khóc, để rồi rời đi.

Em không thể nhìn nổi đôi mắt như thế này. Vì vậy, Yoongi hướng ánh mắt của mình về phía Namjoon, người đang nhìn em với một nụ cười ấm áp đầy khích lệ, như thể con sói xám đang nói với em rằng em đang làm rất tốt. Ít nhất, nó mang lại cho em một chút yên tâm.

Tuy nhiên, khi em nhìn Jungkook một lần nữa, đôi mắt đó lại trở nên lạnh lùng, nhìn vào đôi mắt nó có quá nhiều cảm xúc tối tăm mà Yoongi không thể hiểu được, nó khác hẳn sự ấm áp nào mà anh ấy thể hiện chỉ vài giây trước. Tốt hơn là như vậy. Ít ra thì Yoongi cũng quen với ánh mắt này mà Jungkook dành cho em hơn.

"Vì vậy, chúng ta có thể tổ chức nghi lễ nhanh hơn, phải không, Namjoon?" Ông già hỏi người lãnh đạo tạm thời được chỉ định.

"À, tôi e rằng chúng ta phải đợi điều đó," Namjoon trả lời, liếc nhìn Jungkook.

"Vâng, bố," Jungkook siết chặt vai cha mình, "con muốn cho Yoongi thêm thời gian để thích nghi với nơi này. Rốt cuộc, cậu ấy cũng không biết về chúng ta trước đây. Sẽ mất một khoảng thời gian để cậu ấy thoải mái được. Con muốn cậu ấy thoải mái với con hơn."

Yoongi chỉ đứng xem họ trao đổi. Em không hề biết về nghi thức họ nói tới, nhưng dù đó là gì, em vẫn biết ơn vì Namjoon đã hoãn lại. Chuyện đêm qua vẫn còn ám ảnh em, em không nghĩ mình có thể làm bất cứ điều gì liên quan đến riêng em và Jungkook sớm như vậy.

Ông lão thở dài thất vọng, nhưng có vẻ ông hiểu.

Sau đó, họ để Yoongi quay lại ngồi giữa Jimin và Seokjin. Bữa sáng lớn được bắt đầu ngay sau đó và mọi người nhận những tô đầy thịt. Yoongi, mặt khác, đã mất đi vị giác. Em dừng lại ngay sau miếng thứ năm.

"Yoongi," ai đó gọi em.

Em quay lại và thấy Namjoon cúi xuống nhìn mình với nụ cười khoe lúm đồng tiền. Tim Yoongi thịch một tiếng, em cười đáp lại.

"E, vẫn còn nhiều trong tô quá," Namjoon cau mày khi nhìn xuống qua vai con người, "là vì thịt không đủ chín hay sao?"

"Không, không, nó ngon mà," Yoongi gắng cười, "chỉ là, tôi vẫn chưa quen thôi. Bữa sáng trong bộ lạc thường không lớn vậy."

"Oh, thế ư?" Seokjin tò mò dựa vào gần hơn, "Thế bộ tộc em thường ăn gì vào buổi sáng."

"Bánh mì khô, trứng, sữa, đôi khi có thịt băm nhỏ, nhưng không thường xuyên, hoặc quả mọng, trái cây."

"Eo ơi, trái cây," Taehyung, người thỉnh thoảng nói leo vào, nhăn mặt và nhận được tràng cười sảng khoái từ Seokjin.

"Chúng tôi không biết nuôi gia súc hay gia cầm thế nào, có lẽ cậu có thể thử?" Namjoon hỏi, "Bữa ăn hàng ngày của chúng tôi chỉ có thịt, nhưng dám chắc với con người, thay đổi thực đơn sẽ tốt hơn."

" Tôi có thể làm được không.?" Yoongi hào hứng hỏi. Khi em nhận được cái gật đầu từ Namjoon, em nở một nụ cười rạng rỡ " Cảm ơn anh! Nó chắc sẽ rất tuyệt.!"

" Chỉ cần nói cho tôi biết tôi có thể làm gì để giúp em nhé, tôi chắc chắn rằng những người khác cũng sẽ sẵn sàng giúp em."

Yoongi mỉm cười với chiếc bát nửa đầy của mình, cảm thấy biết ơn về lời đề nghị của Namjoon.

Vào đêm bị mang đi, em cứ ngỡ mình sẽ phải làm việc như nô lệ và bị đối xử tồi tệ. Em rất vui vì những con sói thật ấm áp, thậm chí còn nhiệt tình hơn những người trong bộ tộc em. Họ tôn trọng lẫn nhau, dù là đàn ông, phụ nữ, trẻ em hay người già, họ phân chia công việc dựa trên khả năng chứ không phải tuổi tác, giới tính hay tuổi cao, họ đảm bảo mọi người đều được ăn ngon miệng và cảm thấy hạnh phúc, điều đó thật tuyệt vời.

Em lấy một miếng thịt nhỏ lên và gặm nó trong khi quét mắt xung quanh. Rồi em thấy Jungkook đang nhìn mình. Em nuốt miếng thịt trong miệng quá nhanh khiến mình bị nghẹn, phải lấy tay vuốt cổ họng, nhưng vẫn dán mắt vào con trai của alpha đứng đầu.

Em chẳng thể đọc được cảm xúc của Jungkook, chẳng thể đọc được nét mặt đó. Jungkook lạnh lùng trước khi cậu ta ấm áp, dịu dàng trước khi thô lỗ, giờ thì không có biểu cảm gì và điều ấy thật khó hiểu.

Cái nhìn của họ bị cắt đứt khi Jungkook được cha gọi và cậu quay đi để trả lời con sói lớn tuổi.

Yoongi lại cúi xuống chiếc tô đầy một nửa của mình.

Sau bữa sáng, Yoongi dành cả ngày để đi dạo cùng Seokjin và Jimin. Họ kể với em về alpha, beta và omega trong một bầy. Cả hai đều là omega, trong khi Namjoon, rõ ràng là một alpha và cả Hoseok lẫn Taehyung đều là beta.

Alpha là người lãnh đạo. Mặc dù một đàn được thống trị bởi một alpha đứng đầu, không có nghĩa là các alpha khác không có quyền lực để lãnh đạo, họ có thể, nhưng theo quy mô nhỏ hơn, như một gia đình, một nhóm bạn hay một nhóm công việc, đại loại thế. Beta là những người giữ cái đầu lạnh, một sự kết hợp hoàn hảo giữa khôn ngoan và ngốc nghếch. Họ thường là người chỉ huy thứ hai. Khi một nhóm không có alpha, beta vượt trội sẽ được chọn làm người lãnh đạo. Omega là những người chu đáo, yêu thương, nuôi dưỡng. Tỷ lệ nam nữ ở nhóm này thường là một trên ba, nhưng điều đó không có nghĩa là omega nam bị đối xử thấp hơn những nam giới khác. Mặc dù omega nam không thể sinh con, họ vẫn đóng vai trò rất lớn trong việc nuôi cún con và giúp đỡ các thành viên bị thương, đó là lý do tại sao một nhóm săn thường đi cùng ít nhất một omega nam. Một con sói thường có thể giao tiếp với con sói khác dựa trên các tín hiệu trong não của chúng. Seokjin khá lúng túng khi giải thích điều này, nhưng Yoongi hiểu nó. Khi Yoongi hỏi những con sói nhìn em thế nào, Seokjin nói rằng em là thứ gì đó ở giữa ba giới, đó là cách những con sói nhìn em; Là lãnh đạo cho chính mình, khôn ngoan về giá trị của bản thân, và dưỡng thành theo cân nhắc của riêng mình. Em không hiểu cái đó lắm, nhưng vẫn gật đầu.

Và về Jungkook, cậu ta hiển nhiên là một alpha, rồi trở thành alpha đứng đầu, sau khi con sói của cậu ấy xuất hiện - khi thành niên. Yoongi không hiểu được thành niên thậm chí nghĩa là gì, Seokjin bảo đó là quá trình phải trải qua khi một con sói đến tuổi trưởng thành. Jungkook là sói trưởng thành, nhưng cậu chưa thành niên và cũng chưa bao giờ biến thành dạng sói sau khi mẹ cậu qua đời. Không ai biết lý do nhưng họ tôn trọng Jungkook dù có thế nào.

Khi đêm xuống, nhóm săn mồi đã sẵn sàng rời đi. Em thấy Jungkook vừa đeo nịt xong, sẵn sàng với cây giáo xương nhưng Namjoon vẫn đang ngồi cạnh đống lửa. Yoongi tiến đến ngồi cạnh hắn.

"Anh không đi sao?" Yoongi mở lời

Namjoon lắc đầu, "Hôm qua tôi đi săn rồi."

Con người nhớ đến xuất hiện sáng nay của Namjoon ở bờ sông và gật đầu. Em quan sát khi nhóm thợ săn nhảy thành hình dạng sói của họ và biến mất sau bìa rừng, Jungkook vẫn ở đó, chuẩn bị một cách thong thả.. Đôi mắt họ gặp nhau khi con sói nhìn lên, chỉ tách ra khi Jungkook rời đi bằng hướng khác so với nhóm đi săn ban nãy.

"Cậu ấy đi đâu vậy?"

"Ai?"

"Jungkook."

Namjoon mím môi bối rối, "Tôi không biết. Cậu ấy yêu cầu tôi không đưa vào lịch săn bắn vào tuần tới nhưng đã rời đi một mình tối qua." Hắn cười lưỡng lự liếc nhìn Yoongi, "Lo lắng cho bạn đời tương lai của mình sao?"

"Sao-sao-Không! Tôi không lo lắng về tương lai của mình - anh ấy !" Yoongi lắp bắp. Em biết bạn đời nghĩa là gì, Seokjin đã nói cho em rồi nhé.

"Thế cũng đúng mà," Namjoon nói, nhưng nghe giọng hắn có vẻ không hề ổn, "cậu ấy là người cậu sẽ dành phần còn lại cuộc đời để ở bên."

Nghe cách Namjoon nói rằng Jungkook sẽ ở bên em mãi mãi đôi chút khiến tâm trạng em xuống dốc, "Tôi về ngủ đây."

"Yoongi," Namjoon lo lắng giữ cổ tay em lại, "tôi xin lỗi, tôi đã vượt quá giới hạn phải không?"

"Không," Yoongi nhún vai, "tôi mệt thôi."

"Để tôi đưa em về."

"Ổn mà, tôi--"

"Hãy để tôi," Namjoon cắt lời em, "làm ơn?"

Yoongi nhìn vẻ mặt van nài của Namjoon và thở dài, "Thôi được."

Họ cùng nhau đi về lều của Jungkook và em, mỉm cười lịch sự và 'chúc ngủ ngon' khi băng qua phần còn lại của bầy. Nhưng khi họ tới nơi, Namjoon không rời đi, bàn tay vẫn quấn quanh cổ tay Yoongi.

"Sao thế?" Yoongi hỏi, có lẽ chói tai hơn dự định, hơn nữa còn đối với một alpha. Nhưng Namjoon không gay gắt lại, hắn vẫn đứng yên tại chỗ, mắt cụp xuống.

"Chuyện gì vậy, Namjoon?" Yoongi thở dài lần thứ mười mấy.

"Em rõ ràng là giận tôi và tôi không biết tại sao," Namjoon ngoan ngoãn trả lời, hoàn toàn trái ngược với cấp bậc của hắn ở đây.

"Không sao. Không có gì đâu."

"Nói cho tôi biết được không?" Namjoon hỏi.

"Sao anh quan tâm nhiều vậy?" Con người khịt mũi.

"Tôi không biết nữa, nhưng tôi biết tôi không thích em khó chịu vì tôi." Chó sói dừng lại và nói thêm, "đặc biệt là vì tôi."

Yoongi cảm thấy ngón tay cái Namjoon vuốt ve phía trong làn da cổ tay mỏng manh của em, cảm nhận tĩnh mạch dưới làn da nhợt nhạt của em, và trái tim em bắt đầu đập nhanh hơn.

Em đã từng có cảm giác đó trước đây. Là đêm ấy khi chàng trai từ phương xa tới đưa tay vuốt tóc Yoongi. Là lần đó khi chàng trai ấy cúi xuống gần hơn cho đến khi Yoongi cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh.

Nhưng đây là Namjoon, thủ lĩnh tạm thời của bầy, một người đáng tin cậy để chăm sóc Yoongi, lại là người sẽ là bạn đời của alpha đứng đầu tương lai.

Hắn không phải người mà Yoongi sẽ dành phần còn lại của cuộc đời mình cạnh bên.

Namjoon ngước lên, vòng sáng xanh trong mắt lung linh dưới ánh nến chằm chằm vào Yoongi, giống như hắn đang chờ đợi, đang hỏi-một câu hỏi không có câu trả lời.

Yoongi không thể trả lời. Đầu em mới bị nhồi đủ thứ. Em thậm chí không thể nghĩ tới điều đó vào lúc này. Vậy nên em quyết định vờ như không cảm thấy ngón tay cái kia đang ve vuốt cổ tay mình, hay đôi mắt tròn xanh biếc im lặng đó đang hỏi điều gì. Em rất giỏi giả vờ, em biết.

"Tôi không khó chịu, thật mà, tôi chỉ rất mệt thôi Namjoon." Yoongi mỉm cười yếu ớt và vờ ngáp ngủ với con sói cao lớn, "Thật đấy."

Có sự thất vọng lóe qua Namjoon, nhưng nó được che đậy bởi một nụ cười, "Thế thì được, tôi sẽ để em đi ngủ vậy. Ngủ ngon nhé Yoongi."

"Ngủ ngon."

Yoongi nhìn theo khi Namjoon gỡ ra bàn tay đang nắm tay em và quay đầu rời đi với đôi vai hơi rủ xuống.

Cảm thấy tội lỗi, em gọi với theo, "Hey, Namjoon." Khi con sói cao lớn quay lại, em nói thêm, "tôi nghĩ mình muốn thử xây chuồng gà trước, ngày mai giúp tôi tìm nguyên liệu nhé?"

Namjoon cười rạng rỡ, lúm đồng tiền lún xuống, và gật đầu với Yoongi. Hắn rời đi ngay sau đó khi con người vẫn đứng lặng ở lối vào của lều.

Khi cuối cùng em cũng thay vào bộ đồ lót và nằm dưới tấm da thú ấm áp, đối mặt với trần lều, Yoongi nhìn bóng tối và ánh nến dập dìu trên mái nhà hình nón. Em tự hỏi, nếu em gặp Namjoon trong những hoàn cảnh khác, không có Jungkook, không phải một vật hiến, liệu họ có yêu nhau? Namjoon sẽ đưa em rời khỏi bộ lạc của mình không? Namjoon sẽ chọn em làm bạn đời chứ?

Em băn khoăn, tự hỏi và thắc mắc cho đến khi tất cả xoáy vòng thành những giấc mơ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro