Chương 16 - Chuyện Vỡ Ra Như Hũ Mắm
Có những thứ giấu giếm mãi cũng đến ngày bốc mùi. Như hũ mắm lâu ngày nứt vỡ, tanh nồng từng góc nhà..
Buổi sáng ấy trời trong veo, không một vệt mây. Ánh nắng đổ chảy từng giọt vàng lên bậc tam cấp, lấp lánh trên mái ngói phủ rêu, soi rọi cả khu nhà lớn một vẻ thanh bình giả tạo. Chỉ có người trong nhà mới cảm được: hôm nay, gió đổi chiều.
Mén chạy xộc vào bếp, tóc rối như tổ quạ, miệng réo rắt:
“Má ơi! Má ơi! Ông Hai đập bàn dữ lắm, làm đổ cả ấm trà!”
Dì Út quay lại, tay còn cầm con dao gọt vỏ sắn. Bà nhìn con gái, nhíu mày:
“Làm gì mà la dữ vậy? Con nghe rõ chuyện gì?”
“Hổng biết, chỉ nghe ông Hai la: ‘Mày điên rồi hả?’, rồi đập cái chén bể làm hai! Cô Tư bếp nói có người méc ông chuyện… cậu Cả với anh Quốc á!”
Dì Út sững người. Trong tay, con dao vô thức lướt cắt trúng ngón cái, máu rỉ ra đỏ tươi. Nhưng bà không kêu. Bà chỉ thở dài một tiếng, sâu như rút ruột.
Ở gian sau, mùi mắm bỗng thoảng lên. Tám Móm đang lật tìm mớ lọ dưa muối thì phát hiện cái hũ mắm cũ nằm nghiêng, miệng vỡ. Nước mắm tràn ra thấm vào khăn bông, dậy mùi tanh đặc trưng không thể lẫn đi đâu được.
“Trời ơi, hũ mắm này ai để kiểu gì vậy? Vỡ hết trơn! Thúi nhứt cái nhà!”
Dì Tư kêu lên, vừa lấy xô nước vừa rên rỉ. Nhưng mùi đã lan. Người trong phủ, như bị nhắc đến thứ gì đó lâu nay cố quên, cố đẩy ra xa.
Chuyện vỡ ra, như cái hũ mắm.
Ông Hội Đồng ngồi giữa gian chính, nét mặt đanh lại. Ông không hút thuốc, không nhấp rượu điều này càng khiến cả nhà lạnh gáy. Trước mặt ông là bà quản sự, người đang răm rắp kể chuyện mình “tình cờ” nghe được từ Tám Móm, lại “vô tình” thấy hai cậu trẻ nhiều lần đi vườn sau với nhau, ngồi trò chuyện quá thân mật.
“Làm sao mà hai thằng con trai thân nhau tới mức... xưng hô kiểu tình lang?” bà ta cười nhạt, mắt nhìn xuống.
Một tiếng cạch! vang lên. Ông Hội Đồng đặt mạnh chén trà xuống bàn, giọng rít qua kẽ răng:
“Kêu thằng Quốc lên đây!”
Chính Quốc bước vào gian chính với dáng đi bình tĩnh. Không ai biết tay cậu lạnh buốt. Cậu cúi chào, mắt nhìn thẳng vào ông Hội Đồng. Ông chỉ tay, không mời ngồi:
“Có chuyện gì giữa mày với thằng Tuấn?”
Chính Quốc im lặng.
“Tao hỏi mày! Trả lời!”
“Con... không làm gì sai với cậu Cả.” Giọng cậu trầm, khàn nhẹ vì đêm qua mất ngủ.
“Không sai? Một thằng người làm như mày, mà dám quyến rũ con tao? Cậu Cả của nhà Trần mà dính vào thứ hạ tiện như mày?”
Tiếng nói vang rền cả gian nhà. Ở góc khuất, Mén run rẩy ôm con Tôm, không dám thở mạnh.
Ngay lúc ấy, Nam Tuấn đẩy cửa xông vào. Quần áo còn xộc xệch, đôi mắt đỏ hoe:
“Cha! Đừng la cậu ấy! Nếu có ai sai... thì là con. Là con thương cậu ấy trước.”
Tất cả sững lại.
Cô Linh bước tới, ngón tay che môi, không thốt nên lời. Bà Hội Đồng nhìn con trai như nhìn một người lạ. Mắt bà không giận, chỉ trĩu nặng ưu phiền.
Ông Hội Đồng đứng phắt dậy, bước tới trước mặt Nam Tuấn:
“Mày... mày điên rồi hả?”
Một cú tát giáng thẳng vào má Nam Tuấn. Âm thanh sắc lạnh như dao cắt lên gạch đá.
“Mày biết mày là ai không? Mày là cậu Cả của nhà Trần! Mày phải cưới vợ, nối dõi tông đường! Không phải để chơi trò... chơi trò... dơ bẩn với một thằng làm công!”
Chính Quốc nắm tay thành nắm đấm, nhưng không nói gì. Cậu biết, một lời phản kháng lúc này có thể châm thêm dầu. Cậu chịu đựng được. Nhưng Tuấn thì không.
Nam Tuấn nhìn cha, không bật khóc. Nhưng đôi mắt như tro tàn:
“Nếu không làm Cậu Cả nữa... con có quyền yêu ai con muốn không?”
Ông Hội Đồng quát:
“Im! Từ giờ mày không bước ra khỏi phòng nửa bước! Cấm cửa đến khi tao cho phép!”
Bà Hội Đồng không nói gì. Bà chỉ quay mặt đi. Giống như ai đó vừa chạm vào vết thương cũ đã lâu không ai dám khơi.
Chiều đó, mùi mắm vẫn chưa tan. Tám Móm rửa đến nước thứ ba, mùi vẫn bám lên nền gạch. Dì Út ngồi bóp ngón tay bị thương, mắt nhìn xa xăm.
“Chuyện gì không giấu được thì sớm muộn cũng bung ra, hả má?” Mén hỏi nhỏ.
Dì không đáp. Bà chỉ thở dài.
Dưới bóng cau già, Chính Quốc đứng im, mắt dõi lên cửa sổ phòng Tuấn. Không có ai đáp lại. Cậu chỉ nghe tiếng gió chiều, lùa qua từng hàng chuối, rì rào như tiếng khóc.
Hũ mắm vỡ. Còn ai muốn ăn nữa đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro