Chap 6
Ông Jeon quyết định từ mặt Jungkook sau năm ngày cấm túc. Lúc mở cửa là quản gia, ông thông báo với cậu một tiếng, nói cậu thu dọn hành lý rồi bảo Jungkook phải rời khỏi nhà ngay. Mẹ Jeon nghẹn ngào ôm con trai lần cuối, dặn dò vài lời rồi lưu luyến tiễn cậu ra tận cửa. Tuy bề ngoài là vậy, nhưng Jungkook biết bố mình đã dần thoả hiệp, bởi đâu có ai từ mặt con còn chuẩn bị cho một thẻ ngân hàng? Điều duy nhất ông cần là thời gian mà thôi.
Jimin nhìn cậu trai trước mặt, gương mặt sáng sủa, cao hơn anh chừng 5cm, đội chiếc nón vải lụp xụp che đi mái tóc vàng và mặc bộ quần áo thể thao đen từ đầu đến chân. Cảm nhận đầu tiên mà anh nghĩ đến là hơi thở và mùi hương thân thuộc từ người nọ.
"Xin chào"
Tia ngạc nhiên trong mắt đối phương rất nhanh liền biến mất, cậu không trả lời mà nhào đến ôm anh vào lòng. Jimin tham lam hít hà mùi gỗ sồi trên cơ thể cậu, yên bình đến mức anh chỉ muốn mãi đắm chìm vào nó.
"Anh đang đi đâu thế?"
Jimin khựng lại khi nghe câu hỏi ấy. Anh đang đi đâu nhỉ? Hình như vài phút trước có ai đó nói rằng anh cần ra ngoài và làm việc gì đó. Khẽ liếc xuống mu bàn tay chằng chịt chữ viết, rốt cuộc vẫn không tìm ra được đáp án mà mình mong muốn, Jimin vừa gãi đầu vừa gượng cười.
"Chỉ đi dạo quanh đây thôi"- Nhìn cậu trai này có vẻ lo lắng cho mình, vậy nên Jimin đã nói dối như thế.
Đối phương nghe xong liền gật đầu, tự nhiên lồng năm ngón tay mình vào của anh, vừa dẫn Jimin đi về hướng ngược lại vừa đút điện thoại vào túi áo sau khi đọc tin nhắn. Họ nhanh chóng đến siêu thị gần nhà và mua vài thực phẩm được Jiyoung gửi qua cho Jungkook. Jimin vẫn chỉ đứng ngốc một chỗ nhìn cậu trai trước mặt tỉ mỉ chọn đồ, đánh giá và so sánh từng mẫu hàng rồi bỏ vào xe đẩy một trong hai thứ cầm trên tay. Mặc dù không biết người này muốn làm gì, nhưng linh tính mách bảo Jimin rằng anh tốt hơn nghe theo lời cậu.
Cả hai được chào đón trước con mắt ngạc nhiên của Sungwoo, đôi mắt còn hơi đỏ minh chứng cho việc cậu nhóc vừa khóc vài phút trước. Sungwoo chạy nhanh ôm lấy Jimin thật chặt, sau đó quay sang dẫm mạnh lên chân người bên cạnh anh như muốn trừng phạt.
Gần một tuần Jungkook không trở lại đây, Jiyoung nói với cậu tình hình Jimin ngày càng không ổn. Số lần anh quên bọn họ tăng dần, những sinh hoạt đơn giản thường ngày như mặc quần áo hay đánh răng cũng gặp nhiều trở ngại. Và đến khi gặp lại nhau, Jungkook phát hiện người cậu thương thậm chí còn khó khăn trong việc nói chọn câu văn mình mong muốn.
Jungkook ghì chặt tay vào điện thoại, bên trong là tin nhắn của mẹ cậu ghi địa chỉ và lịch khám với vị bác sĩ từ Thụy Sĩ. Nhưng bà cũng đã nói trước, rằng dù vị bác sĩ này có giỏi ra sao, khả năng thành công trong kì chữa bệnh cũng không cao chút nào.
Jungkook đã từ chối ý tốt này, cậu đã trao đổi với Jiyoung và biết căn bệnh là do di truyền từ ông nội của hai người, vì vậy nên càng khó để điều trị nó. Dù họ có nhiều tiền ra sao, hay có bác sĩ giỏi thế nào, thì cuối cùng, người anh đáng thương của cô cũng phải ra đi. Jungkook không muốn trước lúc chết, Jimin vẫn phải chịu nỗi đau khi điều trị và tha hương nơi đất khách.
"Jungkookie, lấy cho anh cái kia nào" - Giọng nói của Jimin cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu, Jungkook lập tức bỏ điện thoại xuống, mỉm cười tiến lại gần anh rồi hỏi lại lần nữa.
"Gì cơ ạ?"
"Cái kia..." - Jimin chỉ tay về phía đồ vật đang đặt ở trên bàn. Jiyoung có nói anh giờ thỉnh thoảng sẽ quên cách gọi đồ vật, vậy nên Jungkook đã chuẩn bị tâm lý sẵn.
Cậu nhìn theo đường chỉ của anh, nhanh chóng lấy hộp kem ăn dở trên bàn rồi đưa cho Jimin.
"Đây là hộp kem" - Jungkook vừa chỉ vừa nói.
Đối phương ngơ ngác nhìn cậu, lại nhìn cái hộp trong tay kia.
"K-Kem?"
"Đúng rồi, hộp kem" - Cậu kiên nhẫn đọc chậm nhất có thể, thậm chí còn lấy giấy bút gần đó để viết lên giúp anh.
Jimin như đứa trẻ lên sáu, ngu ngơ nhìn từng nét từng nét bút xuất hiện trên tờ giấy trắng. Cố gắng nhớ lại cách mà cậu đã chỉ.
Hốp - kem
Người nhỏ hơn phì cười bởi lỗi chính tả của anh, nhanh chóng xoa đầu rồi sửa lại giúp đối phương. Mà người nhỏ hơn không những cảm ơn, thậm chí còn giật phắt chiếc bút, hai hàng lông mày nhíu lại tỏ vẻ không hài lòng.
"Anh biết rồi, nhầm lẫn có tý thôi mà sao lại tỏ thái độ như thế?"
Bàn tay Jungkook đột nhiên bị hất ra, hờ hững trong không khí, vậy mà câu nói hờn dỗi ấy lại khiến cậu mỉm cười hạnh phúc. Jimin cuối cùng cũng chịu mắng cậu, không còn chỉ biết nở nụ cười giả tạo và nói rằng mình ổn như trước nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro