Chương 5
Trong môi trường công sở đầy cạnh tranh như JJK Corporation, không có gì thoát khỏi mắt của mọi người. Khi Park Jimin, nhân viên tài vụ mới, liên tục được gọi lên văn phòng chủ tịch, việc đó nhanh chóng trở thành chủ đề nóng bỏng. Mặc dù không ai biết chính xác chuyện gì xảy ra giữa cậu và chủ tịch Jeon, nhưng những lời đồn đoán đã xuất hiện.
Một ngày nọ, khi Jimin đang chuẩn bị cho bữa trưa, cậu tình cờ nghe được cuộc trò chuyện của vài đồng nghiệp.
"Nghe nói cậu Park Jimin ở phòng tài vụ được chủ tịch đặc cách gọi lên thường xuyên, có khi nào cậu ta... dùng cách đặc biệt để được vào tập đoàn không?" Một người phụ nữ nói nhỏ, đôi mắt ánh lên vẻ ghen tị.
"Không lẽ cậu ta... phải lên giường với chủ tịch? Làm gì có chuyện chủ tịch lại tự dưng quan tâm một nhân viên tài vụ như vậy được!" Một người khác tiếp lời, giọng điệu đầy mỉa mai.
Jimin nghe thấy, máu trong người như sôi lên. Cậu siết chặt nắm tay, cố nén cơn giận. Trong lòng cậu dâng lên cảm giác tủi thân xen lẫn tức tối. Cậu tự nhủ: "Mối quan hệ giữa mình và anh ấy hoàn toàn trong sáng, chỉ là bữa ăn trưa thôi mà! Sao qua miệng lưỡi người khác lại trở nên bẩn thỉu như vậy?!"
"Mình còn là du học sinh ưu tú, tốt nghiệp từ Anh quốc về, cần gì phải dùng cách đó chứ!" Jimin nghĩ, nhưng dẫu cho có mạnh miệng với bản thân như vậy, cậu vẫn bị những lời đồn làm cậu tủi thân. Nước mắt gần như ứ đọng trong mắt, nhưng cậu cố không để nó rơi.
Trưa hôm đó, Jimin quyết định không lên văn phòng của JungKook như thường lệ. Cậu nhắn tin cho Hoseok, thư ký riêng của JungKook, với lý do bị bệnh. Cậu cần chút thời gian để suy nghĩ và bình tĩnh lại.
Khi Hoseok nhận được tin nhắn từ Jimin, anh lập tức báo lại cho JungKook.
"Cậu ấy bị bệnh sao?" JungKook hỏi, giọng không giấu được sự lo lắng.
"Vâng, cậu ấy nói không thể mang cơm lên cho ngài hôm nay," Hoseok trả lời.
JungKook cau mày. Điều này thật bất thường. Jimin chưa bao giờ bỏ lỡ một bữa trưa nào cùng hắn. Linh cảm mách bảo có điều gì đó không đúng. Ban đầu, hắn định xuống phòng tài vụ để kiểm tra tình hình của Jimin, nhưng chưa kịp đi, hắn đã nhìn thấy Jimin qua cửa kính. Cậu đang lặng lẽ ngồi một mình ở khuôn viên nhỏ bên ngoài văn phòng chủ tịch, ôm chặt hộp cơm, trông không vui vẻ như mọi khi.
Jimin không hề cười. Thay vào đó, cậu cúi gằm mặt, đôi mắt đỏ hoe. Cậu ăn chỉ được vài miếng rồi đậy nắp hộp lại, ngồi thừ ra, như thể có gì đó đang đè nặng trong lòng.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, tim JungKook bỗng nhói lên. Hắn không thể chịu đựng được việc nhìn Jimin buồn bã như vậy mà không biết nguyên nhân.
"Cho người điều tra ngay xem Park Jimin đã gặp phải chuyện gì," JungKook ra lệnh cho Hoseok, giọng lạnh băng.
Hoseok không dám chậm trễ, lập tức đi thu thập thông tin. Chỉ một lúc sau, anh quay lại với kết quả.
"Thưa ngài, có vẻ cậu Park đã nghe thấy một số lời đồn trong công ty. Một số nhân viên đang đồn đại rằng mối quan hệ giữa ngài và cậu ấy không trong sáng. Họ ám chỉ rằng cậu Park có được sự ưu ái nhờ những... cách không chính đáng," Hoseok báo cáo, cẩn trọng chọn từng từ.
Ánh mắt của JungKook tối sầm lại. Sự tức giận hiện rõ trên khuôn mặt hắn. "Lời đồn vô căn cứ, xấu xa như vậy lại có thể tồn tại trong công ty của tôi?"
JungKook trầm ngâm vài giây, rồi dứt khoát ra lệnh: "Ngăn chặn ngay những lời đồn đó. Điều tra rõ ràng ai là người khởi xướng, lập tức đuổi việc. Tôi không muốn thấy bất kỳ lời đồn vô căn cứ nào về Jimin được lan truyền trong tập đoàn."
Hoseok gật đầu, hiểu rõ sự nghiêm trọng của tình huống. "Tôi sẽ xử lý ngay lập tức."
JungKook nhìn ra phía Jimin, người vẫn đang ngồi trầm tư ở ngoài khuôn viên, ánh mắt hắn dịu lại. Hắn biết, chỉ ngăn chặn lời đồn thôi chưa đủ. Cậu ấy đã tổn thương và cần nhiều hơn thế.
Ngày hôm sau, tất cả những lời đồn đại về Jimin đột ngột biến mất một cách kỳ lạ. Những kẻ gieo rắc tin đồn cũng không thấy xuất hiện tại tập đoàn nữa, và không ai dám nhắc đến chuyện đó nữa. Nhân viên trong công ty cũng nhận ra rằng, không ai nên đùa giỡn với Park Jimin – người dường như được chủ tịch bảo vệ một cách đặc biệt.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro