Chương 12

Hôm sau, Phác Chí Mẫn lên lầu dọn dẹp. Sau khi trải drap giường mới, cậu định ôm đống chăn cùng drap cũ đi xuống giặt, lại cảm thấy đầu choáng mắt hoa, còn khó thở nữa, đành ngồi lại trên giường.

bước tới liền nghe tiếng ho của cậu, hắn hỏi: "Cậu sao vậy?"

Phác Chí Mẫn vội vã dừng ho, lúng túng nói: "À...không, cảm chưa hết nên bị ngứa cổ một chút, tôi xuống ngay."

Phác Chí Mẫn rất mệt. Cảm giác dưới chân nặng như đeo đá, bước đi cũng không nổi. Nhưng dưới tình huống có Điền Chính Quốc ở đây, cậu không còn cách nào khác ngoài việc cố gắng bước, chỉ là sau khi đi ngang qua hắn, cậu đành phải vịn tường mà chống đỡ.

Điền Chính Quốc thật sự rất muốn đỡ lấy cậu, thậm chí là bế cậu lên, nhưng hắn chỉ biết đứng nhìn, hoàn toàn không làm gì cả.

Sau khi tận mắt chứng kiến Phác Chí Mẫn như vậy, hắn không thể đứng yên được nữa, bèn gọi điện cho Trịnh Hạo Thạc, bảo sáng mai anh hãy ở bệnh viện chờ, khi nào Phác Chí Mẫn đến thì khám cho cậu.

Sáng hôm sau, Phác Chí Mẫn ăn mặc chỉnh tề ra xe đến bệnh viện. Điền Chính Quốc lúc này đã đến khách sạn làm việc, hắn luôn chờ điện thoại của Trịnh Hạo Thạc báo cáo kết quả của Phác Chí Mẫn, dù rằng bây giờ có lẽ cậu còn chưa đến bệnh viện.

Trịnh Hạo Thạc chỉ định y tá mang thuốc hạ sốt đến cho Phác Chí Mẫn, rồi tự mình lấy máu của cậu đi xét nghiệm. Phác Chí Mẫn từ lúc đến bệnh viện cho đến trưa vẫn ngủ li bì, hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại.

Đến giờ cơm trưa, Trịnh Hạo Thạc cố gọi cậu thức dậy ăn một chút cháo, sau đó cậu lại ngủ tiếp, dường như cơ thể rất mệt mỏi, không chịu được đành phải ngủ mê mệt như thế.

Đến chiều, Trịnh Hạo Thạc lấy kết quả xét nghiệm, gương mặt anh không còn chút máu, đôi chân gần như muốn khuỵu xuống. Vất vả lắm anh mới tiến đến phòng bệnh của Phác Chí Mẫn, đứng bên ngoài gần năm phút anh mới dám bước vào.

Phác Chí Mẫn đang được y tá cho uống thuốc sau khi đã đo nhiệt độ, cậu thấy anh vào thì mỉm cười.

Trịnh Hạo Thạc nhìn nụ cười đầy yếu ớt của cậu, trái tim hẫng đi một nhịp.

"Đã có kết quả xét nghiệm, em phải bình tĩnh nghe anh nói." Trịnh Hạo Thạc thấy Chí Mẫn nhìn vào tờ giấy trên tay, nên anh đành thông báo luôn vậy.

"Em sắp chết có phải không?" Phác Chí Mẫn vô cùng bình tĩnh.

"Em...em đã biết?" Trịnh Hạo Thạc sửng sốt.

Phác Chí Mẫn cười trào phúng, đáp: "Bệnh của em sao em không biết được, anh không cần giấu, cứ nói thẳng đi."

Trịnh Hạo Thạc nuốt nước bọt, nói: "Em đã mắc bệnh ung thư máu."

Phác Chí Mẫn hơi bất ngờ, nhưng rồi lại cười. "Đến sớm như vậy, thật không cho em có thời gian để chờ."

"Em nói gì vậy?" Trịnh Hạo Thạc khó hiểu.

"Anh biết rồi, em cũng không muốn giấu nữa. Em yêu anh Chung Quốc." Phác Chí Mẫn đáp rất thẳng thắn. "Trước đây em từng đến mộ của anh trai mà ước, nếu có thể, em muốn đổi tất cả tuổi thọ của mình để được một lần nghe được anh Chính Quốc nói yêu em. Nhưng sau ngày giỗ của anh trai, vô tình nghe được tâm sự của anh Chính Quốc, em biết mình cố chấp như vậy cũng không thể thay đổi được gì. Vì vậy em đổi điều ước, muốn đổi tuổi thọ để ước anh trai quay về. Giờ có lẽ đã đến lúc em phải đổi tuổi thọ của mình rồi, cớ sao anh em vẫn chưa về chứ?"

"Chí Mẫn, em tỉnh táo lại đi, anh trai em đã chết, sao có thể quay về? Cớ gì mà em không nghĩ, em sẽ nhận được lời yêu của ông chủ chứ?" Trịnh Hạo Thạc gần như hét lên.

Phác Chí Mẫn cười khổ, nói: "Em thà tin rằng anh trai đã chết có thể quay về, vẫn hơn là tin vào ngày nào đó anh Chính Quốc sẽ nói yêu em. Bao nhiêu năm qua là vì em cứ mãi cố chấp không chịu hiểu ra, rốt cuộc hôm nay em đã hiểu rồi, em không hi vọng gì nữa đâu. Nhưng mà, anh có thể...kéo dài mạng sống cho em không? Em muốn tận mắt chứng kiến anh trai quay về, bọn họ hạnh phúc bên nhau, sau đó...em ra đi cũng được, như vậy em mới không hối tiếc."

Trịnh Hạo Thạc nghe mà lòng đau như cắt, anh vịn vai cậu, nói: "Vì ai mà em phải như thế chứ, có đáng không, đáng không?"

"Đáng." Phác Chí Mẫn đáp rất nhanh. "Em không cần quan tâm mình đúng hay là sai, bởi yêu người đó, mọi sự đều đáng cả."

" Phác Chí Mẫn, em ngốc quá." Trịnh Hạo Thạc cúi đầu, lau vội nước mắt.

Phác Chí Mẫn an ủi. "Sống chết có số, anh đừng buồn. Cảm ơn vì thời gian qua đã chăm sóc em, ân tình này, kiếp sau em xin trả lại."

Ngồi một lát, Phác Chí Mẫn chợt nhớ ra điều gì, bèn nói: "Anh, có thể giúp em giấu chuyện này đi được không?"

"Tại sao?" Trịnh Hạo Thạc sửng sốt. "Trước sau gì ông chủ cũng biết, anh nghĩ không nên giấu."

Phác Chí Mẫn nói: "Anh đừng lo lắng, em chờ anh trai trở về, sau đó em sẽ lấy cớ dọn đi nơi khác. Bọn họ ở bên nhau rồi, sẽ không rảnh rỗi quan tâm em đâu. Chừng vài tháng sau em cũng không còn sống nữa, họ lãng quên nhanh thôi. Nhưng hiện tại anh phải giúp em che giấu, bằng mọi giá phải giấu, được không?"

Trịnh Hạo Thạc không đáp vấn đề này mà chỉ hỏi: "Em nói dọn đi nơi khác là đi nơi nào?"

"À...ừm...anh cứ biết vậy đi." Vốn dĩ cậu đã quyết định tự sát, cho nên không nghĩ đến chuyện phải đi đâu để sống vào những ngày tháng cuối đời. "Nói chung là anh giúp em che giấu, anh hứa chứ?"

Vừa lúc ấy, Điền Chính Quốc gọi điện đến. Trịnh Hạo Thạc nghe máy ngay.

"Kết quả sao rồi?" Điền Chính Quốc hỏi.

"À, cậu ấy..." Trịnh Hạo liếc Phác Chí Mẫn đang nằm bên cạnh, cậu khẽ lắc đầu, không cho anh nói ra. Vì vậy anh đành nuốt xuống tất cả lời định nói, chỉ đáp: "Tốt, không có bệnh gì cả."

Phác Chí Mẫn mỉm cười gật đầu. Nhìn gương mặt tái nhợt của cậu, Trịnh Hạo Thạc chỉ muốn rơi lệ vì đau xót.

Điền Chính Quốc hỏi xong thì không nói thêm gì, cúp máy.
-----

Phác Chí Mẫn lúc ở bệnh viện đã nhờ cô y tá mua giúp một thỏi son, trước khi vào nhà liền thoa lên, sau đó giả vờ tươi tắn đi vào trong. Điền Chính Quốc không có nhà, cậu chào hỏi dì Tạ cùng chị dọn dẹp rồi vào phòng ngủ.

Buổi chiều, Điền Chính Quốc đứng trên lầu nhìn Phác Chí Mẫn vừa lau bàn vừa ho, bộ dạng đầy vẻ mệt mỏi, nhưng gương mặt thì không có chút tiều tụy nào.

Gần đây hắn quan sát thấy cậu không khỏe, ngay cả lên lầu cũng đi không nổi nữa. Lần nào cậu cũng đi lên rất chậm, xuống thì gần như bám chặt lấy thanh vịn cầu thang. Hắn bèn lấy cớ không muốn cậu lây bệnh cảm cho hắn, đuổi cậu xuống dưới làm việc vặt, để chị dọn dẹp lên lầu.

Lúc nghe được tin này, chị dọn dẹp vô cùng hoảng sợ, cứ phải xác nhận nhiều lần với hắn mới dám nhận việc. Hắn cũng không hiểu sao mọi phong ấn về quá khứ của hắn và Phác Chí Nghiên lại bị hắn xem nhẹ như vậy, không còn như trước kia nữa. Có lẽ là, đã hết quan trọng rồi.
________
Một ngày nọ, hắn thấy dưới bếp không có ai, bèn đi xuống, thẳng đến trước cửa phòng của Phác Chí Mẫn.

Hắn trông thấy cậu đang rất chật vật vịn bàn đứng lên, bóc từng vỉ thuốc, mở từng hộp thuốc ra, chẳng biết là bao nhiêu viên trên tay, lại nhanh chóng nuốt vào. Sau khi vuốt ngực và thở ra một hơi, cậu quay đầu liền trông thấy hắn đứng ngoài cửa.

Rất sửng sốt, nhưng cậu nhanh chóng tươi cười, nói: "Ông chủ, anh tìm tôi?"

Điền Chính Quốc bước vào trong. Khi chân hắn đặt trên cửa, cậu liền la lên: "Ông chủ, xin đừng vào, phòng tôi bề bộn lại..."

Nói nhiều như vậy cũng không cản được, hắn đã bước hẳn vào trong, đôi mắt hướng về chiếc bàn. Cậu đành vội vã gạt hết số thuốc trên bàn xuống ngăn kéo rồi chỉ vào ghế chiếc ghế duy nhất và nói: "Mời anh ngồi."

Điền Chính Quốc ngồi xuống ghế, còn cậu thì ngồi trên giường. Căn phòng này tuy nhỏ nhưng rất sạch sẽ ngăn nắp, hoàn toàn không có gì là bề bộn cả.

"Kết quả khám sức khỏe của cậu sao rồi?" Ngồi một lúc, hắn mới mở miệng hỏi câu này.

Phác Chí Mẫn tận lực kìm nén cảm giác sợ hãi, nhưng cho dù hắn có biết chuyện, cậu cũng không thừa nhận. Nhưng có vẻ như hắn vẫn chưa biết, cậu tin Trịnh Hạo Thạc.

"À, không có gì. Chỉ là dạ dày tôi không tốt, không hấp thụ được dinh dưỡng nên sức đề kháng kém, bị sốt mãi thôi." Phác Chí Mẫn tươi cười mà nói.

"Vậy sao?" Điền Chính Quốc nhíu mày, hắn nhìn một đống thuốc ban nãy, không hẳn là bệnh nhẹ đâu.

"Phải, tôi ổn mà, không có bệnh gì nặng đâu." Cậu cúi đầu, trong lòng thầm nói: "Xin lỗi anh, đây là lần đầu tiên em nói dối với anh, cũng là lần cuối cùng. Mong anh tha thứ."

Điền Chính Quốc ngồi một lúc, cảm thấy không biết phải nói gì nữa, liền đứng dậy đi ra ngoài.

Phác Chí Mẫn đợi hắn đi khỏi liền đóng cửa lại, nằm rũ xuống giường mà ôm bụng rồi thở dốc. Cơ thể này sắp tan rã rồi, cậu chỉ cố gắng chịu đựng được ngày nào hay ngày ấy thôi. Có điều, vừa nãy là hắn đến tìm cậu, hắn hỏi han cậu. Nếu là trước kia, cậu sẽ cho rằng mình nghĩ nhiều quá rồi, hắn chỉ tiện đường đi ngang mà thôi. Nhưng bây giờ, cậu không muốn tỉnh táo nữa, cậu muốn chìm đắm trong một chút ảo tưởng nhỏ nhoi này. Bởi vì thời gian để ảo tưởng...đã không còn nhiều nữa rồi.

________________
miinmiinnee_

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro