Chương 13
Phác Chí Mẫn ngày nào cũng đến bệnh viện để kiểm tra, lấy thêm thuốc. Trịnh Hạo Thạc nhiều lần muốn bảo Phác Chí Mẫn ở lại bệnh viện để anh theo dõi kỹ hơn, nhưng cậu không muốn.
Cậu có còn sống được bao lâu nữa đâu, cơ hội được nhìn thấy Điền Chính Quốc không còn nhiều, nếu ở lại bệnh viện sẽ không được thấy hắn nữa.
Phác Chí Mẫn tuy là uống thuốc đầy đủ và ngày nào cũng đến bệnh viện, nhưng tình hình sức khỏe chẳng vì thế mà ổn định, cậu cứ thường xuyên chảy máu cam, đau bụng, choáng đầu, khó thở...liên tục. Cậu không cách nào giúp đỡ mọi người làm việc nhà, bởi nhiều lúc đi còn không nổi thì sao mà làm. Có điều, cậu rất cẩn thận, không bao giờ để mọi người phát hiện ra mình không khỏe. Khi xuất hiện trước mặt người trong nhà, cậu luôn nở nụ cười tươi tắn, sắc môi đỏ thắm, một bộ dạng căng tràn sức sống.
Nào ai có hay rằng, sau bộ dạng khỏe mạnh đó là một cơ thể tiều tụy, hằng đêm luôn phải chịu đựng đau đớn từ bệnh tật gây ra. Nhưng cậu không sợ, cũng không cảm thấy quá sức mệt mỏi, bởi vì còn có thể nhìn thấy được Điền Chính Quốc. Điều duy nhất khiến cậu lo lắng đó là việc anh trai mình vẫn chưa trở về. Không hiểu sao, cậu lại luôn có một niềm tin mãnh liệt rằng anh trai vẫn còn sống.
Mấy ngày qua Điền Chính Quốc biết chuyện Phác Chí Mẫn thường xuyên đến bệnh viện, cho nên gọi Trịnh Hạo Thạc đến nhà mà hỏi.
Trịnh Hạo Thạc rất muốn nói sự thật, nhưng nghĩ đến sự tin tưởng của Phác Chí Mẫn, đành phải đáp y như lần trước, rằng chỉ bị cảm thông thường mà thôi.
Điền Chính Quốc dĩ nhiên không tin, còn đang định hỏi nữa thì bên ngoài vang lên tiếng gọi:
"Anh!"
Điền Chính Quốc sửng sốt nhìn về hướng đó. Trịnh Hạo Thạc cũng thấy rất bất ngờ, người ngoài cửa chính là...chính là...
"Chí Nghiên!"
Điền Chính Quốc chạy tới ôm chầm lấy Phác Chí Nghiên, nước mắt chảy dài.
Phác Chí Mẫn vốn ở trong phòng cách phòng khách không xa, nghe được câu này liền bước ra khỏi phòng.
Cách một cái kệ cho nên người bên ngoài không thấy cậu, có điều cậu thấy tất cả.
Anh trai cậu đã trở về thật rồi, tốt quá.
Điền Chính Quốc xúc động ghì chặt lấy Phác Chí Nghiên, như sợ rằng hắn buông tay ra y sẽ đi mất. Phác Chí Nghiên cũng ôm hắn chặt, cả hai gần như quên mất xung quanh. Mãi một lúc sau Phác Chí Nghiên và Điền Chính Quốc mới buông nhau ra. Y nói:
"Anh sống không tốt có phải không, sao lại gầy thế này? Dưới mắt đầy quầng thâm."
"Anh làm sao có thể sống tốt được trong khi không còn em bên cạnh nữa? Ba năm qua không ngày nào là anh không hối hận. Anh xin lỗi, em về rồi, thật tốt quá, em còn sống." Điền Chính Quốc nói một tràn dài, câu nào cũng chứa đầy xúc động.
Phác Chí Nghiên rơi nước mắt, sờ mặt hắn. "Em cũng rất nhớ anh."
Trịnh Hạo Thạc xin phép ra về, Phác Chí Mẫn cũng vào lại phòng mà nằm. Điều ước này thành sự thật rồi, cậu có ra đi ngay lúc này cũng an lòng.
Điền Chính Quốc cùng Phác Chí Nghiên quấn quít cả một ngày, đợi đến trưa y mới nhớ tới em trai, liền hỏi:
"Chí Mẫn đâu?"
Điền Chính Quốc cũng quên khuấy mất, liền cho người gọi cậu ra.
Phác Chí Mẫn trong lòng không giận không trách hai người họ quên cậu, bởi nếu quên luôn thì thật tốt, dù sao cậu cũng không ở lại nhân thế lâu hơn được nữa. cậu ngồi trước gương tô son, nước mắt cứ thế mà rơi xuống làm nhòe hết cả, phải tô mấy lần mới ổn.
"Anh còn sống sao?" Phác Chí Mẫn giả vờ mới biết tin, gương mặt đầy sửng sốt ngỡ ngàng.
"Ừ, anh vẫn còn sống."
Phác Chí Mẫn nhào tới ôm chặt Phác Chí Nghiên. Trong cái ôm này, cậu muốn xác nhận sự thật một lần nữa, để sẵn sàng gửi gắm người mình yêu thương cho anh trai.
Điền Chính Quốc bảo dì Tạ dọn cơm, ba người ăn uống trong vui vẻ.
Lúc ngồi xuống ghế, cơn đau trong xương tủy lại tái phát, cậu phải cúi đầu thật thấp để che giấu đi cơn đau của chính mình, thầm nghiến răng kiềm chế sự đau đớn này.
Phác Chí Mẫn được Phác Chí Nghiên gắp thức ăn cho, còn Phác Chí Nghiên lại được Điền Chính Quốc gắp cho.
"Em gầy quá. Ăn nhiều vào một chút." Phác Chí Nghiên yêu thương nhìn em trai.
"Em gầy đi cũng đáng mà, bởi hối hận dằn vặt em. Em sống rất khổ sở bởi vì khi anh còn ở bên cạnh, em đã làm anh khổ sở nhiều lần. Em xin lỗi. Câu này những tưởng không thể nói, hôm nay nói được rồi. Thật tốt quá."
Phác Chí Nghiên xúc động, y đứng dậy ôm lấy em trai mà nói: "Em không cần hối hận gì cả, anh không sao. Anh sống cũng rất tốt."
Nghe vậy, Điền Chính Quốc liền hỏi: "Sao em lại thoát chết?"
"À, có người đã cứu em." Phác Chí Nghiên đáp.
Phác Chí Mẫn thắc mắc: "Vậy cái xác đã tìm thấy là ai?"
"Có lẽ nhầm lẫn đấy thôi." Phác Chí Nghiên cũng không biết.
"Bao năm nay em sống ra sao?" Điền Chính Quốc hỏi.
"Em sống rất tốt, mà thôi đừng nhắc chuyện cũ nữa, chẳng phải em đã ở đây rồi sao?"
Điền Chính Quốc không nói nữa, chỉ lặng lẽ nắm lấy tay Phác Chí Nghiên.
Phác Chí Mẫn cũng mỉm cười, nhưng mắt lại nhìn sang nơi khác. Không phải không đau khổ, chỉ là đã tự mình cắt đứt sợi dây tình cảm này thì nhất định phải nuốt nước mắt vào tim, một khi đã vậy, thì nụ cười nào mà không nở được chứ? Dù trong lòng có đau đến thế nào, ở trước mặt người khác cũng phải cố tỏ ra vui vẻ.
Cậu ăn rất ít, hầu như mỗi món Phác Chí Nghiên gắp cho đều chỉ ăn phân nửa. Cậu sợ ăn nhiều sẽ trôi mất son, lộ ra sắc mặt tiều tụy cùng đôi môi trắng bợt bạt. Còn có thể giấu thì phải tận lực mà làm cho ổn thỏa.
Sau khi ăn cơm xong, Phác Chí Mẫn về phòng uống thuốc. Lại chảy máu cam nữa rồi, cậu tìm khăn giấy mà lau mũi, sau đó lên giường nằm. Chỉ một lát sau liền ngủ mất.
----
Buổi trưa, Phác Chí Nghiên bảo Điền Chính Quốc gọi Phác Chí Mẫn ra ăn cơm, bởi buổi sáng cậu bảo không muốn ăn, chỉ muốn ngủ. Phác Chí Nghiên vốn cưng chiều em trai, nghe vậy thì không gọi nữa.
Điền Chính Quốc ở bên Phác Chí Nghiên thì quên hết tất cả, giờ lại nhớ đến thân thể Phác Chí Mẫn vốn không được khỏe, liền đích thân đi gọi cậu.
Hắn đứng bên ngoài gõ cửa rồi gọi cậu mấy lần, bên trong cũng không có động tĩnh. Trong lòng có linh cảm xấu, hắn bèn trực tiếp mở cửa đi vào trong.
Trên giường, Phác Chí Mẫn đang ngủ. Gương mặt cậu tươi tắn như thường, dường như ngủ rất say. Hắn lại gần gọi cậu cũng không nghe, đến khi lay thật mạnh đến mấy lần, cậu mới lờ mờ mở mắt.
"Ah, anh tìm tôi?" Phác Chí Mẫn cố ngăn sự mệt mỏi, nói rõ ràng rành mạch.
"Ừ, ra ngoài ăn cơm." Điền Chính Quốc không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
"Được, lát nữa tôi ra ngay." Bởi vì bây giờ cậu có đi cũng không đi nổi.
Điền Chính Quốc gật đầu, sau đó ra ngoài. Phác Chí Mẫn gắng gượng ngồi dậy uống thuốc, nửa tiếng sau mới ra. Điền Chính Quốc và Phác Chí Nghiên đã ăn xong, họ đang ngồi tại phòng khách xem TV và ăn tráng miệng. Trên bàn ăn toàn là món ngon, nhưng cậu không có một chút khẩu vị, cố gắng bỏ vào miệng nhai nhai nuốt nuốt. Ăn để sống, chính cậu muốn níu kéo cuộc sống này thì phải cố gắng ép mình phải ăn.
Nghỉ ngơi xong, Điền Chính Quốc đưa Phác Chí Nghiên đi thăm mộ của y. Lúc bước tới tảng đá nọ, Điền Chính Quốc đứng im, đôi mắt thẫn thờ nhìn vị trí ngôi mộ, tựa như vào hôm trước, tựa như lúc ấy nhìn thấy Phác Chí Mẫn quỳ ở đó.
"Anh, chỗ này đẹp thật. Cây cỏ cũng nhiều, còn có hoa nữa." Phác Chí Nghiên rất hứng thú.
Điền Chính Quốc không đáp.
"Chỗ này cũng gần nhà anh nhỉ, em nhớ lúc trước chưa từng tới nơi này."
Huyên thuyên một lát cũng không thấy Điền Chính Quốc trả lời, Phác Chí Nghiên nghi hoặc lay lay tay hắn, hắn mới hồi tỉnh, cười gượng gạo đáp lời y.
Phác Chí Nghiên đi đến bên mộ, nhìn mấy đĩa bánh đặt ở đó, hiếu kỳ hỏi: "Đây là bánh em thích ăn, anh đã mang đến ư?"
"Không, là Chí Mẫn." Điền Chính Quốc đáp, trong lòng dâng trào cảm giác bi thương.
"Vậy sao?" Trong mắt Phác Chí Nghiên nổi lên một tia nghi hoặc.
Phác Chí Mẫn khoác áo ấm, đứng ở tảng đá nhìn hai người bọn họ cười đùa vui vẻ trước ngôi mộ ấy. Cậu bất giác cười, nụ cười đầy thương tâm. Phải chăng nếu người nằm dưới mộ là cậu, bọn họ cũng sẽ vui vẻ như vậy? Ngày nào đó cậu ra đi, liệu bọn họ có còn nhớ đến cậu nữa không?
________________
miinmiinnee_
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro