Chương 2

Phác Chí Mẫn có một người anh trai song sinh tên là Phác Chí Nghiên. Cả hai đều mồ côi từ nhỏ, được cô nhi viện nuôi nấng. Lên sáu tuổi, Phác Chí Mẫn được một gia đình khá giả nhận nuôi, thế là tách biệt khỏi anh trai từ đó.

Phác Chí Nghiên tuy bằng tuổi với Phác Chí Mẫn, nhưng lại rất chững chạc, trong tư tưởng đã sớm trưởng thành hơn em trai rất nhiều. Y rất lương thiện và tốt bụng, được mọi người xung quanh yêu mến

Trái với anh trai, do tính cách bướng bỉnh từ nhỏ, lại được cưng chiều hết mực, Phác Chí Mẫn càng ngày càng xấu xa. Cậu nhận được thì nhiều, nhưng cho đi thì ít. Thậm chí còn chán ghét nơi đã nuôi dưỡng mình, lần nào ba mẹ nuôi muốn dẫn cậu về đó thăm các mẹ và anh trai, cậu đều lấy cớ đau bụng nhức đầu để từ chối.

Khi Phác Chí Mẫn 15 tuổi, Phác Chí Nghiên nhận được học bổng mà cùng học chung trường trung học với cậu. Y quan tâm chăm sóc cậu hết mực, mỗi lần đến giờ cơm đều tìm kiếm cậu, rồi san sẻ thức ăn cho cậu.

Ngược lại, Phác Chí Mẫn chỉ muốn dứt bỏ hết máu mủ tình thâm với người anh trai này, cậu liên tục né tránh Phác Chí Nghiên, có lần còn đánh anh trai mình chỉ vì y quan tâm cậu mà hỏi han.

Tuy vậy, Phác Chí Nghiên không giận. Y chỉ mỉm cười cho qua, rồi hôm sau lại tiếp tục tìm em trai.

Phác Chí Mẫn cảm thấy dù làm gì thì tên anh trai chết tiệt kia vẫn bám theo không rời, thế cho nên chẳng thèm làm gì nữa, ngồi không hưởng lợi lộc từ anh.

Bài tập về nhà, cơm trưa, nước uống, đồ ăn vặt...đều để anh trai lo lấy, thậm chí khi đến lớp của anh đòi bài tập về nhà, cậu lại còn ra vẻ, chỉ nói "đưa bài tập đây", còn không cảm ơn lấy một lời.

Phác Chí Nghiên người cũng như tên, trong trắng thuần khiết, lại có tính cách thanh cao nhã nhặn, học rất giỏi, lại chăm chỉ và chịu khó.

*Chú thích: Nghiên : Chỉ sự đa tài, khéo léo, thanh nhã.

Cả hai người đều có khuôn mặt giống nhau y đúc, nếu học cùng lớp chắc chắn sẽ bị nhận lầm.

Tuy rằng cả hai đều sở hữu vẻ đẹp ngang nhau, nhưng thư tỏ tình, quà tặng đến với Phác Chí Nghiên thì nhiều, ngược lại Phác Chí Mẫn chẳng nhận được bất cứ thứ gì. Thậm chí còn phải nghe mấy lời xì xào bàn tán so sánh cậu với anh trai.

Năm 17 tuổi, trong một lần đi làm thêm ở quán Bar, Phác Chí Nghiên gặp gỡ và quen biết với Điền Chính Quốc, lúc này hắn 21 tuổi.

Một lần gặp gỡ định trăm năm, Điền Chính Quốc đưa Phác Chí Nghiên về nhà sống. Lúc này y đã dọn ra khỏi cô nhi viện và ở trong KTX, cho nên việc chuyển đi rất dễ dàng. Điền Chính Quốc yêu Phác Chí Nghiên rất cuồng nhiệt, thậm chí còn lén lút đăng ký kết hôn với y vào năm y tròn 18 tuổi mà không để cho bất kỳ ai biết.

Phác Chí Mẫn sau khi được anh trai giới thiệu Điền Chính Quốc cho cậu gặp gỡ, cậu đã cảm thấy rất yêu mến bạn trai của anh mình. Dường như những người sinh đôi luôn có cảm giác giống nhau thì phải, bởi cậu vừa gặp đã thích, mà thích Điền Chính Quốc bao nhiêu, lại càng ghét Phác Chí Nghiên bấy nhiêu. Vì lý do gì anh trai lại có tất cả, còn cậu lại không có gì kia chứ?

Vào năm 19 tuổi, một biến cố lớn xảy ra. Ba mẹ nuôi của Phác Chí Mẫn qua đời trong một tai nạn cháy nổ ở công ty của họ. Do trước đó họ đã vay ngân hàng để đầu tư, cho nên sau khi xảy ra tai nạn, nhà cửa đều bị ngân hàng niêm phong, tiền bạc còn sót lại trong nhà đều bị các nhà đầu tư đến lấy hết. Số tiền bảo hiểm của ba mẹ Phác Chí Mẫn tuy rằng rất nhiều, nhưng cũng không đủ để trả nợ, vì thế cậu trở thành kẻ trắng tay.

Phác Chí Nghiên làm sao có thể đứng nhìn em trai như vậy, y liền nói với Điền Chính Quốc chuyện này, bảo hắn mua một căn nhà cho cậu ở, bản thân mình cũng đến đó sống cùng để chiếu cố em trai.

Điền Chính Quốc ban đầu không đồng ý, nhưng về sau cũng miễn cưỡng chấp nhận, nhưng hắn lại rất thường xuyên qua lại căn nhà ấy.

Phác Chí Nghiên vẫn đi học, còn Phác Chí Mẫn thì bảo lưu kết quả, bởi trước đây cậu học hành cũng không giỏi, lại còn lười biếng nên vất vả lắm mới thi đậu đại học, còn chưa kịp học thì đã trở thành kẻ đầu đường xó chợ, thế nên quyết định nghỉ luôn.

Phác Chí Mẫn ở nhà một mình, thường xuyên thấy Điền Chính Quốc đến thì nảy ra ý định muốn chiếm đoạt bạn trai của anh mình. Một ngày nọ, cậu giả dạng làm Phác Chí Nghiên, sau đó mời gọi Điền Chính Quốc.

Ban đầu Điền Chính Quốc có bị nhầm lẫn, nhưng hắn rất nhanh đã nhận ra không phải. Tuy rằng hai người họ giống nhau, nhưng trên mặt của Phác Chí Mẫn lại có nét giảo hoạt tinh ranh, còn Phác Chí Nghiên là nét hiền từ nhã nhặn.

Hắn mắng Phác Chí Mẫn một trận, còn đem sự việc nói cho Phác Chí Nghiên biết. Những tưởng Phác Chí Nghiên sẽ giận, đuổi Phác Chí Mẫn ra khỏi nhà, nào ngờ y chỉ cười rồi nói cậu chỉ là trẻ con, đương nhiên phải quậy phá một chút.

Điền Chính Quốc vì tính cách này của Phác Chí Nghiên mà càng ngày càng yêu thương y hơn, trái lại rất ghét Phác Chí Mẫn.

Phác Chí Mẫn đối xử với anh trai rất tệ, suốt ngày chỉ nằm sofa xem TV, mọi việc trong nhà đều để Phác Chí Nghiên làm hết, không phụ giúp gì cả. Điền Chính Quốc xót người yêu, cho nên thuê giúp việc đến.

Điền Chính Quốc chứng kiến rất nhiều lần Phác Chí Mẫn hãm hại Phác Chí Nghiên, có lần y phải đến bệnh viện để súc ruột vì Phác Chí Mẫn pha keo vào nước uống.

Điền Chính Quốc rất tức giận, nhiều lần muốn đánh cậu, đuổi cậu ra khỏi nhà, nhưng Phác Chí Nghiên vẫn yêu thương em trai, luôn là người hòa giải.

Cuộc sống cứ vậy mà trôi cho đến ngày nọ, Phác Chí Mẫn cãi nhau với Phác Chí Nghiên, sau đó chạy ra đường. Phác Chí Nghiên đuổi theo, suýt nữa bị xe tông trúng, may mà lái xe phanh kịp.

Sau lần đó, Điền Chính Quốc dứt khoát đưa Phác Chí Nghiên về nhà, còn cấm gặp Phác Chí Mẫn. Nhưng dường như số mệnh đã định, Phác Chí Nghiên không thể sống lâu được.

Vào lần sinh nhật thứ 19 của Phác Chí Nghiên, Điền Chính Quốc và Phác Chí Nghiên đi chơi cùng nhau. Hai người họ chèo thuyền ở một khúc sông nọ, cũng có rất nhiều khách du lịch đi cùng.

Đột nhiên có một cơn sóng ngầm dữ tợn kéo tới, thuyền bị lật. Phác Chí Nghiên biết bơi, Điền Chính Quốc cũng biết, nhưng trong lúc ấy hắn bị chuột rút, thế là Phác Chí Nghiên phải cứu hắn. Sau khi kéo hắn đến nơi an toàn, hắn định nắm tay Phác Chí Nghiên mà kéo vào, nào ngờ sóng lại mạnh hơn nữa, đẩy Phác Chí Nghiên ra xa. Trong lúc ấy, Phác Chí Nghiên biết mình không thể sống sót, vì thế hét to rằng:

" Điền Chính Quốc, anh phải sống thật tốt và chăm sóc em trai giúp em!"

Sau câu nói đó, Điền Chính Quốc không còn nhìn thấy Phác Chí Nghiên nữa.

Đội cứu hộ ở khu du lịch đó đến nơi cũng đã quá muộn, rất nhiều người chết đuối, thi thể của nạn nhân vớt được chỉ có vài người, những người còn lại đều bị dòng nước cuốn trôi. Xui rủi thay, xác của Phác Chí Nghiên cũng không tìm thấy.

Điền Chính Quốc rất muốn tin Phác Chí Nghiên còn sống, nhưng một khoảng thời gian sau đó có người báo với hắn, nhìn thấy xác Phác Chí Nghiên trôi đến một nơi nọ, hình dạng đã không còn, chỉ nhận định được qua quần áo trên người.

Hắn đau đớn đến tột cùng, thậm chí nhiều lần từng tự sát nhưng không thành. Ba mẹ của hắn ở Mỹ nghe tin liền sang đây ngay lập tức, thấy con trai như vậy cũng không đành lòng, chỉ biết an ủi hắn mà thôi. Hai người họ cũng tiếc nuối cho số phận của một người hiền nhưng không gặp lành như Phác Chí Nghiên.

Phác Chí Nghiên chết ai cũng đau lòng, riêng mỗi mình Phác Chí Mẫn là vui sướng. Cậu có đâu có biết rằng, đây chỉ mới là mở đầu cho hàng ngàn nỗi đau.

_____________________

miinmiinnee_


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro