Chương 20

Sau hơn sáu giờ phẫu thuật, cuối cùng bác sĩ Chu Hiển cùng các cộng sự của mình bước ra ngoài. Chân Điền Chính Quốc như có gông cùm xiềng xích, ngay cả đứng lên cũng loạng choạng. Bác sĩ Chu Hiển rất mệt, nhưng biết hắn còn mệt hơn cả mình, bèn tiến đến vỗ vai hắn mà nói:

"Anh yên tâm, không sao rồi. Phẫu thuật rất thành công."

Điền Chính Quốc mấp máy môi cả buổi cũng không nói ra được tiếng nào, chỉ có nước mắt chảy dài trên mặt hắn đủ để biểu lộ rằng, hắn vô cùng vui sướng.

Chu Hiển biết hắn xúc động, chỉ trấn an vài câu rồi đi về phòng riêng tắm rửa, anh còn phải đi chăm sóc cho Phác Chí Nghiên nữa.

Trịnh Hạo Thạc vừa đi ra ngoài nghe điện thoại xong, bước vào đã trông thấy Điền Chính Quốc vừa khóc vừa cười, biểu cảm y hệt một đứa trẻ. Anh vội hỏi:

"Kết quả thế nào rồi?"

Điền Chính Quốc ngẩng đầu nhìn Trịnh Hạo Thạc, nói năng lộn xộn: "Chí Mẫn, ổn, không sao, thành công rồi!"

Trịnh Hạo Thạc tựa như vừa bỏ xuống vật nặng ngàn cân, chỉ biết nở nụ cười hạnh phúc.

Tuy rằng phẫu thuật đã thành công, nhưng Phác Chí Mẫn vẫn còn hôn mê, được đưa vào phòng hậu phẫu, không ai được vào thăm.

Trịnh Hạo Thạc lúc này mới có cảm giác đói, bèn gọi điện về nhà bảo chị dọn dẹp mang thức ăn vào, anh cùng Điền Chính Quốc đi xuống nhà ăn của bệnh viện gọi nước uống để chờ.

Sau khi chị dọn dẹp cùng quản gia vào bệnh viện, hai người họ nghe tin tốt liền mừng rỡ ở lại, dọn thức ăn ra cho Điền Chính Quốc và Trịnh Hạo Thạc ăn.

Điền Chính Quốc nhẹ nhõm trong lòng, ăn cũng có cảm giác ngon miệng, chỉ là còn hơi thấp thỏm, muốn gặp Phác Chí Mẫn ngay lập tức mà thôi.

Đến chạng vạng tối, Phác Chí Mẫn mới tỉnh lại. Trên người ngoài hơi đau một chút ra thì không có cảm giác gì khác nữa, đã không còn vừa đau vừa mệt như mấy hôm trước.

Điền Chính Quốc được thông báo thì vội vã mặc đồ vô trùng rồi vào trong thăm cậu. Nhìn thấy người mình yêu thương lo lắng suốt bao nhiêu tiếng đồng hồ kia đang nằm trên giường mở mắt nhìn mình, hắn chỉ muốn ôm cậu vào lòng, để thỏa mãn cảm giác nhớ nhung lo sợ kia.

"Em biết không, chỉ có 7 tiếng đồng hồ thôi mà anh cứ ngỡ mình đã sống qua mấy đời rồi. Lo lắng đến mức anh làm gì cũng không yên được, chỉ nghĩ đến em mà thôi. Càng nghĩ càng hối hận, anh dằn vặt đau khổ khôn nguôi. May là em vẫn còn tồn tại, vẫn ở đây, anh cảm thấy từ bé đến giờ, đây là vận may duy nhất mà anh vô cùng biết ơn."

Nghe Điền Chính Quốc bày tỏ tâm tình một cách dài dòng như muốn tuôn ra hết mọi nỗi lo âu trong lòng, Phác Chí Mẫn vô cùng cảm động: "Em không sao rồi, xin lỗi đã khiến anh lo lắng."

Điền Chính Quốc nghe giọng nói của cậu, trái tim dâng lên một cảm giác hạnh phúc không thể diễn tả bằng lời. Hắn nói:

"Anh yêu em, Chí Mẫn, anh yêu em."

Nghe hắn lặp đi lặp lại mấy từ này, cậu hạnh phúc đến mức chỉ biết mỉm cười mãi.

"Ngôn ngữ của loài người có hạn, anh không thể biểu đạt gì thêm, nhưng anh mong em hãy hiểu rằng, anh thật sự yêu em, rất yêu em." Điền Chính Quốc cúi xuống hôn lên tóc cậu.

Hai người chỉ ở bên cạnh nhau mà tận hưởng cảm giác tuyệt vời này, không nói một lời nào nữa. Sự im lặng giữa hai người hiểu nhau rất khác với sự im lặng trong lúng túng và bối rối của những kẻ không biết nói gì với nhau.

-----

Lát sau, y tá bảo Điền Chính Quốc ra ngoài để cô vào trong kiểm tra lại, và để cho cậu có thêm thời gian để nghỉ ngơi và hồi phục.

Phác Chí Nghiên đã khỏe hơn nhiều rồi, y có thể ngồi xe lăng đi tới đi lui. Chu Hiển tuy biết Phác Chí Nghiên đã ổn, nhưng vẫn không cho y đi tới đi lui, chỉ bắt ở trong phòng mà điều dưỡng thân thể.

Y nghe được tin em trai đã phẫu thuật thành công thì vui lắm, ngày nào cũng đòi sang bên ấy thăm em, nhưng Chu Hiển không cho.

"Em sang đó làm gì, để vợ chồng người ta ân ái." Chu Hiển dùng câu này để ngăn Phác Chí Nghiên, vì anh sợ y đi lại nhiều sẽ mệt.

Ban đầu Phác Chí Nghiên chỉ nghĩ bên đó buồn tẻ, nào ngờ giờ mới nhớ ra là có Điền Chính Quốc vẫn ngày đêm chăm sóc cho em trai, hẳn là không buồn đâu, vậy nên không đòi sang nữa, chỉ kéo mấy cô y tá đồng nghiệp hỏi han về tình trạng của Chí Mẫn mỗi ngày.

Phác Chí Mẫn nằm bệnh viện mất khoảng một tháng mới được về nhà. Lúc này Phác Chí Nghiên đã hoàn toàn hồi phục, y chạy tới chạy lui giúp dọn dẹp đồ đạc và cùng đưa Phác Chí Mẫn về nhà.

Từ bệnh viện nơi Chu Hiển làm việc cách nhà của Điền Chính Quốc rất xa, phải đi suốt năm tiếng đồng hồ mới đến nơi. Điền Chính Quốc sợ Phác Chí Mẫn mệt, bảo cậu nằm lên đùi hắn mà nghỉ, lâu lâu hỏi thăm xem cậu thế nào, còn cố dỗ dành cho cậu ngủ. Phác Chí Mẫn cũng mệt nên nằm xuống một lát là ngủ mất.

Phác Chí Nghiên ngồi ở ghế trước thấy cảnh này, liền mỉm cười mà nói:

"Em thật sự cảm thấy mãn nguyện, dường như mọi việc đều hoàn hảo. Em thấy rất vui, anh có thấy thế không?"

Điền Chính Quốc dùng một tay vuốt tóc Phác Chí Mẫn, tay kia vẫn nắm lấy tay cậu, một khắc cũng chưa rời ra, đáp: "Anh cũng vậy. Chỉ khi trải qua được nhiều sóng gió, mới nhận ra trái tim mình thật sự yêu ai."

"Anh đừng nghĩ gì đến chuyện cũ nữa, chúng ta rõ ràng là có duyên mà không nợ. Hơn nữa em vẫn luôn quý trọng cái duyên của chúng ta, lại cảm ơn vì đã không có nợ. Giống như ngủ một giấc, mở mắt ra thì người ở bên cạnh đối phương cả đời lại là một người khác. Đi một vòng lớn, lại không trở về trắng tay, cuộc đời này đúng là không để ta phải chịu thiệt."

Điền Chính Quốc mỉm cười, nói: "Nếu như vậy, thì bây giờ anh phải gọi em là "anh vợ" sao?"

"Nếu anh muốn gọi, em lý nào lại không dám đồng ý chứ?" Rồi Phác Chí Nghiên hắng giọng, ra vẻ mà nói: "Em rể, phải chăm sóc em trai anh thật tốt, nếu không anh sẽ không tha cho em!"

Điền Chính Quốc và Phác Chí Nghiên cười khanh khách. Lúc ấy, Chu Hiển gọi đến hỏi y trưa nay có trở về hay định ở lại nhà Điền Chính Quốc, y bảo y muốn ở lại chơi với em trai một chút rồi chiều mới về. Chu Hiển không rầy rà gì, rất nhanh đáp ứng. Trước khi cúp máy, hai người họ còn nói vài câu tình tứ khác nữa.

"Chu Hiển là một chàng trai tốt, thật may mắn vì em tìm được anh ta." Điền Chính Quốc đột nhiên lên tiếng.

Phác Chí Nghiên gật đầu: "Đúng thế. Nếu không có anh ấy, chắc em sẽ trở thành kẻ đầu đường xó chợ rồi."

"Anh có chuyện muốn hỏi em." Điền Chính Quốc nói rất nghiêm túc. "Chu Hiển đã biết chuyện em và anh đã từng kết hôn chưa? Anh ta có bảo em phải ly hôn không?"

Phác Chí Nghiên nhíu mày suy nghĩ một lát rồi nói: "Thú thật là có lần anh ấy muốn em cùng ra nước ngoài đăng ký kết hôn, nhưng em nhớ đến chuyện giữa em và anh, liền kiếm cớ kéo dài thời gian."

"Nếu vậy...chúng ta ly hôn đi. Anh cũng không muốn làm em khó xử."

"Được, anh sắp xếp thời gian đi, chúng ta sẽ ly hôn với nhau."

Điền Chính Quốc nhìn Phác Chí Mẫn ngủ say trên đùi mình, không nhịn được dùng tay vuốt ve mặt cậu.

Trước đây hắn từng nghĩ sẽ cùng Phác Chí Nghiên nắm tay nhau mà đi đến hết cuộc đời, đâu ngờ được lại có ngày hôm nay. Thế nhưng cuộc ly hôn này không làm cho ai đau lòng, ngược lại còn làm cho cả bốn người thoải mái.
________________
miinmiinnee_

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro