Chương 5

Kim Tại Hưởng không hề biết quá khứ của Điền Chính Quốc. Dĩ nhiên quá khứ này chỉ có người trong nhà và bạn thân của hắn mới biết, còn cậu chẳng là gì, vì thế nên không biết được. Cậu chỉ biết đơn giản rằng người hắn yêu vì cứu hắn mà chết, còn những điều khác thì không.

Chính vì không biết nên Kim Tại Hưởng vô cùng tò mò về căn phòng kia. Cậu cho rằng ở nơi ấy đang giấu giếm điều gì đó rất quan trọng, cho nên vô cùng muốn vào. Con người ai cũng có tính tò mò, người càng cấm cản thì càng khơi gợi sự tìm hiểu của đối phương.

Một ngày đẹp trời nọ, Kim Tại Hưởng đến tìm Điền Chính Quốc. Kim Tại Hưởng được người giúp việc trả lời rằng ông chủ đang ở đằng sau vườn để hướng dẫn cậu giúp việc trồng hoa, trong lòng khấp khởi mừng thầm, liền viện cớ đi toilet mà mò lên lầu.

Phác Chí Mẫn bình thường sẽ canh giữ căn phòng ấy như báu vật, nhưng hôm nay cậu bận làm chút việc, cho nên không có mặt ở đó, để cho tên tội phạm Kim Tại Hưởng thành công đạt được mục đích.

Kim Tại Hưởng dễ dàng mở được cửa căn phòng của Điền Chính Quốc là bởi vì hôm nay cuối tuần hắn không đi làm, thường xuyên ra vào cho nên không khóa. Cậu nhìn quanh một lượt, cảm thấy căn phòng bày trí rất thanh nhã bằng màu trắng và màu vàng kem, không rực rỡ sắc màu, cũng không hề u tối.

Lần mò đến vị trí chiếc bàn nọ, cậu trông thấy trên đó có ảnh chụp một người con trai nọ đứng cùng Điền Chính Quốc, họ còn nắm tay nhau, trên tay đeo một chiếc nhẫn cặp.

Kim Tại Hưởng cầm bức ảnh lên, vô cùng hốt hoảng khi nhìn thấy người con trai nọ chính là… Phác Chí Mẫn!

Điền Chính Quốc yêu Phác Chí Mẫn? Họ đã kết hôn?

Trong lúc nhìn thấy bức ảnh này, Kim Tại Hưởng hoàn toàn quên khuấy đi chuyện người yêu của Điền Chính Quốc đã chết, bởi gương mặt của Phác Chí Mẫn hiện rành rành trên bức ảnh khiến cậu choáng váng.

“Cậu làm gì đó?”

Kim Tại Hưởng bị tiếng nói của Phác Chí Mẫn làm cho giật mình, liền lỡ tay đánh rơi khung ảnh.

Tiếng động này đã tác động đến Điền Chính Quốc đang ở dưới lầu, hắn vội chạy lên.

Nghe thấy tiếng bước chân, Kim Tại Hưởng vội vã đẩy Phác Chí Mẫn vào trong, còn mình thì đứng bên ngoài.

Điền Chính Quốc vừa bước tới đã trông thấy cảnh tượng này, liền hỏi:

“Chuyện gì vậy? Sao em lại có mặt ở đây?”

Kim Tại Hưởng chưa kịp trả lời, Điền Chính Quốc đã vội chạy tới nhìn khung ảnh bằng kính vỡ nát dưới đất, sau đó hét lên:

“Ai đã làm?”

Kim Tại Hưởng mau miệng nói: “Không phải em…ban nãy…ban nãy…”

“Ban nãy cái gì?”

Bị gương mặt như hung thần ác sát của Điền Chính Quốc dọa, Kim Tại Hưởng liền nói:

“Ban nãy em lên đây tìm anh, liền trông thấy cậu ta đập khung ảnh.” Có thể xảo quyệt và nói mấy lời như thế này, rõ ràng chỉ có mình tiểu công tử Kim Tại Hưởng mà thôi.

Điền Chính Quốc không đợi phản ứng từ Phác Chí Mẫn, hắn liền tát cho cậu một cái thật mạnh. Phác Chí Mẫn bị lực của cái tát hất ngã xuống đất, bàn tay bị mấy mảnh vỡ thủy tinh cứa vào, bật máu.

“Con người cậu xấu xa đến vậy sao? Người đã chết rồi, cậu vẫn căn ghét như vậy ư? Tôi rõ ràng là đã bị điên nên mới tin cậu, cho cậu vào đây ở!”

Phác Chí Mẫn không thể ngờ được chỉ bằng mấy lời xảo trá và không hợp lý của Kim Tại Hưởng mà hắn lại đánh cậu như vậy, nhưng lúc này cậu chỉ biết lắp bắp giải thích:

“Tôi…tôi không có làm…”

“Cậu không làm thì ai làm? Chiều nay đừng ăn cơm nữa, cậu nhịn đói đi!”

Kim Tại Hưởng đứng cạnh tuy rằng rất bất ngờ trước phản ứng dữ dội của Điền Chính Quốc, nhưng khi cậu nhớ ra trong ảnh là hình của Phác Chí Mẫn, liền không áy náy gì nữa.

Cậu tự biên tự diễn rằng, có thể trước đây Điền Chính Quốc yêu Phác Chí Mẫn, nhưng về sau họ xảy ra xích mích gì đó, nên hắn chỉ đang giận vậy thôi, dù trước dù sau thì họ cũng sẽ trở về thành một đôi. Mà bản thân cậu đang yêu hắn, đương nhiên cậu không muốn kẻ nào khác cướp lấy hắn, vì thế nên cậu rất ghét Phác Chí Mẫn.

Phác Chí Mẫn xuống nhà lấy đồ lên dọn dẹp đống thủy tinh vỡ kia, sau đó tự về phòng băng bó tay lại.

Ở trong phòng riêng của cậu có đủ thứ để sơ cứu vết thương, bởi đã từng bị nhiều lần, đương nhiên phải có dự trữ.

Điền Chính Quốc có một bác sĩ riêng, tên là Trịnh Hạo Thạc. Nhà anh ta cách chỉ khoảng 300 mét, đó là nhà do Điền Chính Quốc mua cho. Anh làm việc ở bệnh viện có cổ phần của Điền Chính Quốc, cho nên anh ta cũng xem hắn như chủ của mình, rất thường xuyên qua lại.

Phác Chí Mẫn với Trịnh Hạo Thạc là anh em kết nghĩa, cũng chẳng biết kết nghĩa vào lúc nào, chỉ là quan hệ khá tốt. Mỗi lần cậu có bệnh đều hỏi xin thuốc từ Trịnh Hạo Thạc, anh cũng rất sẵn lòng cho. Hôm qua cậu dầm mưa bị sốt, cũng nhờ có thuốc Trịnh Hạo Thạc cho mà hạ được cơn sốt, nhưng giờ lại bắt đầu hâm hấp nóng nữa rồi.

Cậu uống vài viên thuốc rồi ra ngoài xem có việc gì cần không sẽ phụ giúp. Dì Lâm giúp việc len lén đưa cho cậu một đĩa thức ăn, nhưng cậu lắc đầu từ chối.

“Con không ăn sẽ không được đâu, nhân lúc ông chủ không biết thì…”

“Dạ không cần đâu dì, con không đói.” Phác Chí Mẫn mỉm cười, dì Tạ cũng xót thương lắm nhưng không làm gì được.

Lúc này Điền Chính Quốc ở bên ngoài gọi điện thoại, giọng hắn có vẻ rất khó chịu.

“Cậu đến nhà tôi lấy khung ảnh đi lắp kính lại, nhanh một chút.” Hắn vừa gọi cho trợ lý Duẫn.

Phác Chí Mẫn cúi đầu nhìn bàn tay vừa băng bó của mình xong, liền trở về phòng nằm, cảm thấy đầu hơi đau nhức.

Bình thường cậu cũng rất hay bỏ bữa cho nên hôm nay không ăn gì cũng không sao cả, có điều uống thuốc lúc bụng rỗng thật không thoải mái chút nào, cậu không thể ngủ, đành mở cửa ra ngoài.

Cậu đi bằng cửa sau, lang thang một lúc thì vô thức đến trước mộ anh trai. Ở nơi này hoang vu tăm tối, xung quanh hoa cỏ mọc um tùm, thật khiến người ta gai sống lưng. Có điều Phác Chí Mẫn chẳng hề sợ hãi, cậu quỳ trước mộ Phác Chí Nghiên, nước mắt tuôn ra như mưa. Mất một lúc cậu mới nói:

“Anh yêu anh ấy, em cũng yêu. Thế nhưng thật bất công, anh ấy chỉ yêu anh, lại rất ghét em. Em luôn hi vọng rằng, với hình thức bên ngoài giống anh như vậy, em sẽ có thể có được trái tim của anh ấy. Nhưng mà trớ trêu thay, anh ấy chỉ nhìn thấy mỗi anh trong gương mặt của em lúc say mà thôi. Sau cơn say, anh ấy sẽ lại ghét em.”

Phác Chí Mẫn dừng lại một chút, dường như sự thống khổ này làm cho cậu bị nghẹn lại, không nói được nữa. “Nỗi đau của em, tình cảm của em, chỉ mỗi mình em biết được. Mà cho dù anh ấy có biết, cũng sẽ không quan tâm. Anh à, nếu như em nguyện ý đổi lấy mấy mươi năm tuổi thọ còn lại của mình chỉ để một lần được nghe anh ấy nói lời yêu với em, gọi tên của chính em, thì em có thể có được điều đó không?”

Lời này vừa nói xong, trên bầu trời vốn tĩnh mịch lại vang lên tiếng sấm động trời. Phác Chí Mẫn ngước lên, mỉm cười:

“Ông trời cũng nghe thấy nỗi lòng của con có đúng không? Vậy ông làm ơn cho con được toại nguyện đi, đời này con sống cũng chỉ cần có thể mà thôi.”

Đột nhiên bụng quặn đau, Phác Chí Mẫn nhăn nhó mặt mày. Cơn đau dạ dày lại đến rồi, thật đáng giận mà. Rõ ràng chỉ không ăn có một bữa, lại dở chứng thế này đây.

Phác Chí Mẫn còn định đứng dậy đi về, nhưng rồi cậu thấy trước mắt tối sầm, ngất lịm đi.
______________
miinmiinnee_

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro