Chương 1: Gặp gỡ

Học viện Seoul luôn là niềm tự hào của giới thượng lưu. Đây không chỉ là nơi quy tụ những học sinh xuất sắc, mà còn là sân khấu phô bày quyền lực của các Alpha. Trong thế giới phân tầng ABO, Alpha luôn đứng đầu, Beta giữ vị trí trung lập, còn Omega thường bị xem là tầng lớp yếu đuối, phải dựa dẫm để sinh tồn.

Trong những hành lang rộng lớn lát đá cẩm thạch, không khó để thấy cảnh Omega nép mình, cúi đầu khi một Alpha đi ngang. Đó đã trở thành một luật bất thành văn: Omega không bao giờ thách thức Alpha.

Nhưng ngày hôm nay, một ngoại lệ đã xuất hiện.

Park Jimin bước vào cổng trường với dáng vẻ điềm tĩnh khác lạ. Đồng phục gọn gàng, mái tóc màu nâu nhạt rũ xuống trán, gương mặt sắc nét và đôi mắt lạnh lùng khiến cậu trông chẳng giống một Omega "yếu đuối" như người ta vẫn nghĩ. Không thuốc ức chế, không che giấu, Jimin bước đi như thể cả thế giới này chẳng thể chạm tới mình.

Chỉ có Park Jimin – Omega sở hữu đôi mắt đen sâu thẳm và khí chất lạnh lùng – là khác biệt. Cậu bước đi chậm rãi, thẳng lưng, không một chút lo sợ. Ánh mắt dửng dưng ấy khiến người khác vô thức phải ngoái lại nhìn, nhưng chẳng ai dám lại gần.

- "Lại thêm một Omega ngu ngốc không biết thân phận." – Một giọng cười khẩy vang lên.

"Tân học sinh hả? Là Omega mà trông... kiêu ngạo nhỉ."
Tiếng xì xào vang lên khắp nơi.

Jimin không mảy may để ý. Cậu chỉ bước thẳng, như thể mọi lời bàn tán đều tan biến sau lưng.

Và rồi, một bóng người từ từ tách ra khỏi đám đông, dựa lưng vào bức tường cuối hành lang. Ánh mắt đen láy nhìn Jimin từ đầu đến chân với vẻ thích thú.

Jeon Jungkook.

Alpha nổi tiếng nhất học viện – kẻ ngang tàng, bất cần, mang danh "lưu manh" vì chẳng coi quy tắc nào ra gì. Cà vạt lỏng lẻo, áo sơ mi bỏ nửa, dáng điệu ngông nghênh nhưng lại khiến đám Omega xung quanh run rẩy, còn Alpha khác cũng phải dè chừng. Hành lang học viện buổi sáng tấp nập tiếng bước chân. Đám Omega đi ngang đều cẩn thận tránh ánh nhìn của những Alpha cao ngạo, như một thói quen đã hằn sâu trong xã hội phân tầng này.

Tựa lưng vào bức tường, Jungkook khoanh tay, ánh mắt đen láy dõi theo từng bước chân của Jimin. Bộ đồng phục trên người hắn chẳng khác nào tuyên ngôn ngỗ nghịch: áo sơ mi bỏ nửa, cà vạt lỏng lẻo, giày đá bóng còn dính bụi. Nhưng điều khiến mọi người e ngại không phải ngoại hình bất cần ấy, mà là khí thế Alpha tỏa ra từ hắn – ngang tàng, ngạo nghễ, dày đặc như muốn bóp nghẹt cả không khí.

Một số Omega đi ngang run rẩy, vội vã cúi đầu tránh.

Nhưng Jimin thì không.

Cậu bước ngang qua hắn như thể hắn chỉ là một cái bóng.

Ngay khoảnh khắc ấy, Jungkook cười nhếch môi, đưa tay ra chặn đường.


"Này, Omega. Đi đâu mà lạnh lùng thế? Không thấy Alpha đứng đây à?" – Giọng hắn trầm thấp, pha chút ngạo mạn.

Cả hành lang lặng đi. Nhiều ánh mắt tò mò dõi theo, chờ xem phản ứng của tân Omega này.

Hành lang lập tức chìm vào im lặng. Mọi ánh mắt đổ dồn vào, chờ xem tân Omega sẽ run rẩy thế nào.

Jimin dừng lại. Đôi mắt cậu khẽ ngước lên, lạnh lùng va chạm vào ánh nhìn đầy khiêu khích kia. Một thoáng im lặng kéo dài, cho đến khi Jimin cất giọng, trầm và dứt khoát:

"Đứng thì cứ đứng. Liên quan gì đến tôi?"

Không gian như đông cứng. Vài học sinh nín thở.

Jungkook bật cười khàn, tiếng cười vang vọng khắp hành lang, khiến không ít người nổi da gà. Hắn áp sát hơn, hơi thở ấm nóng lướt qua gò má Jimin:

"Thú vị đấy. Cuối cùng cũng có một Omega dám ngẩng đầu trước tôi."

Jimin khẽ nhếch môi, ánh mắt như băng giá:


"Tôi không cúi đầu trước bất kỳ ai. Kể cả Alpha như anh."

Trong đôi mắt Jungkook lóe lên tia sáng nguy hiểm. Hắn cúi đầu thêm chút nữa, khoảng cách giữa hai người chỉ còn vài phân, khiến người khác phải đỏ mặt thay. Nhưng Jimin vẫn đứng im, không né tránh.


Trò chơi bắt đầu rồi, Park Jimin.

Không gian như đông cứng lại sau câu nói đầy ngạo nghễ của Jimin. Những học sinh đi ngang qua đều nín thở, không dám thốt lời. Từ trước đến nay, chưa từng có Omega nào dám đối đầu trực diện với Jeon Jungkook – Alpha nổi tiếng vừa mạnh mẽ vừa lưu manh trong học viện.

Jungkook nheo mắt, nụ cười nơi khóe môi càng lúc càng sắc bén. Hắn bất ngờ đưa tay, nắm lấy cổ tay Jimin, kéo cậu lại gần.

"Coi chừng đấy, Omega. Cái cách em nói chuyện... dễ khiến Alpha như tôi muốn dạy cho một bài học lắm." – Giọng hắn thấp, khàn, như một lời cảnh cáo pha lẫn đùa giỡn.

Jimin vẫn giữ nét mặt bình thản. Cậu nhìn thẳng vào đôi mắt đen sắc lạnh ấy, từng chữ như dao cắt:


"Nếu anh nghĩ Omega nào cũng sợ hãi trước Alpha, thì anh lầm rồi. Thả tay ra."

Sự bình thản ấy khiến Jungkook sững lại trong giây lát. Không run rẩy, không né tránh, mùi hương của Jimin vẫn tinh khiết, sắc lạnh, không hề bị át bởi uy áp Alpha. Chính sự đối nghịch này khiến trong lòng hắn nổi lên một thứ cảm giác lạ lẫm – không phải sự khinh miệt, mà là... hứng thú.

Jungkook khẽ cúi đầu, khoảng cách giữa hai người chỉ còn vài phân. Hơi thở ấm nóng của hắn phả lên gò má Jimin, giọng nói đầy khiêu khích:


"Em nghĩ mình có thể chống lại tôi bao lâu?"

Jimin khẽ nhếch môi, đôi mắt lạnh lùng ánh lên vẻ kiêu ngạo không che giấu:


"Cho đến khi anh nhận ra, không phải lúc nào Alpha cũng là kẻ chiếm ưu thế."

Câu trả lời như mồi lửa đốt thẳng vào tự tôn của Jungkook.

Sự im lặng giữa hai người căng như dây đàn, cho đến khi một giọng nói vang lên phá vỡ bầu không khí:

"Jeon Jungkook, lại giở trò với Omega mới nữa hả?"

Jungkook ngẩng đầu, khóe môi cong lên. Từ xa, Hoseok và Namjoon bước đến, nửa trêu nửa trách. Đám học sinh lập tức tản ra, không ai dám ở lại.

Jungkook lùi lại nửa bước, ánh mắt vẫn khóa chặt Jimin. Hắn hạ giọng, trầm khàn như lời thề nguy hiểm:

"Park Jimin, đúng không? Ghi nhớ cái tên này. Em vừa tự đưa mình vào tầm ngắm của tôi rồi đấy."

Jimin chỉnh lại cổ tay, đôi mắt vẫn lạnh lẽo, không hề lay động.


"Thích thì cứ thử."

Câu trả lời như mồi lửa đốt thẳng vào tự tôn của Jungkook. Một Omega dám đối diện với hắn, không sợ hãi, không khuất phục... lần đầu tiên hắn thấy mình muốn sở hữu bằng mọi giá.

Và kể từ giây phút ấy, trò chơi nguy hiểm giữa Alpha lưu manh và Omega lạnh lùng chính thức bắt đầu.

Tiếng trống báo vào lớp vang lên, xua đi phần nào bầu không khí căng thẳng còn sót lại. Đám học sinh tản nhanh như nước rút, chẳng ai muốn vô tình trở thành nhân chứng cho cuộc chạm trán vừa rồi.

Jimin lặng lẽ bước vào lớp học mới của mình. Cậu chọn một chỗ gần cửa sổ, ánh mắt bình thản nhìn ra ngoài như thể cuộc đụng độ ban nãy chưa từng tồn tại.

Nhưng trong lớp, sự xuất hiện của cậu lập tức kéo theo những ánh nhìn soi mói. Một số Omega lén thì thầm, vài Alpha thì nhướng mày quan sát. Tin đồn lan nhanh như lửa cháy rừng – "tân Omega dám thách thức Jeon Jungkook" – chỉ trong vài phút đã len lỏi khắp học viện.

Jimin thở khẽ. Cậu quen rồi. Bị chú ý, bị bàn tán, tất cả chẳng đáng để bận tâm.

Một bàn tay bỗng đặt mạnh xuống mặt bàn.
"Cậu điên rồi hả, Park Jimin?"

Ngẩng lên, Jimin thấy một nụ cười ranh mãnh quen thuộc. Kim Taehyung.

Omega quyến rũ với đôi môi đỏ mọng, ánh mắt biết cười nhưng lại giấu đầy nguy hiểm. Cậu ta là bạn thân từ thuở nhỏ của Jimin, cũng là một trong số ít người hiểu rõ con người thật phía sau vẻ lạnh lùng kia.

Jimin nhướng mày:
"Lại chuyện gì nữa?"

Taehyung thở dài, ngồi phịch xuống ghế cạnh cậu, giọng hạ thấp:
"Đụng vào ai thì đụng, chứ đụng vào Jeon Jungkook thì chỉ có phiền toái thôi. Cậu không biết hắn thế nào đâu."

Jimin dựa lưng ra ghế, ánh mắt khẽ nheo lại:
"Alpha thì vẫn là người. Có gì đáng sợ."

Taehyung bật cười bất lực, đưa tay chống cằm ngắm Jimin:
"Cậu đúng là không giống bất kỳ Omega nào mình từng gặp. Nhưng coi chừng đấy, Jimin. Jungkook không phải kiểu người dễ buông tha đâu."

Jimin im lặng, nhưng trong đáy mắt thoáng lóe lên một tia sáng thách thức.

Còn ở phía cuối lớp, nơi dãy bàn dành cho những kẻ "không bao giờ tuân thủ quy tắc", Jeon Jungkook ngồi vắt chân, nhai kẹo cao su. Đôi mắt hắn nhàn nhã liếc về phía cửa sổ, nơi bóng dáng Omega lạnh lùng đang chìm trong ánh nắng.

Khóe môi Jungkook nhếch lên.
"Chắc chắn sẽ thú vị lắm đây."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro