Chương 11: Rung động

Ánh sáng buổi sáng chiếu qua khung cửa lớp học, hắt lên khuôn mặt Jimin. Cậu ngồi tại bàn, lưng hơi khom, mắt nhìn xuống vở như cố tập trung, nhưng nhịp tim vẫn rộn ràng. Cơn heat tối qua đã dịu bớt, nhờ mùi hương trầm cay của Jungkook, nhưng Jimin vẫn cảm thấy nhột nhạt trong lòng.

Cậu lén nhìn xung quanh, thấy Jungkook đang nhìn mình, gương mặt vẫn bình thản, tay cầm bút như thể không có chuyện gì xảy ra. Ngay cả khi cố tỏ ra tự nhiên, Jungkook vẫn khiến tim Jimin đập nhanh. Cậu đỏ bừng, quay mặt đi, muốn trốn tránh ánh mắt ấy.

– "Chào buổi sáng, Jimin."

Giọng Jungkook trầm ấm nhưng nhẹ nhàng, vang lên vừa đủ để Jimin nghe thấy.

Jimin lùi một chút, cố gắng tránh ánh mắt cậu.

– "Chào... buổi sáng"

Cậu khàn khàn đáp, giọng ngại ngùng, như vừa trải qua một trận chiến với chính bản thân.

Jungkook mỉm cười nhè nhẹ, vẫn giữ khoảng cách, không bước tới. Bên ngoài, hắn bình thản, nhưng trong lòng thì trăn trở. Bản năng Alpha vẫn còn dấy lên, muốn bao bọc Jimin, nhưng hắn biết phải kiềm chế. Một hành động vội vàng có thể làm Jimin hoảng sợ.

Hắn đứng yên, hít sâu, để mùi hương gỗ trầm cay của mình lan ra nhẹ nhàng quanh bàn, tạo cảm giác ổn định và an toàn. Nhìn Jimin xoay vặn tay áo, ánh mắt né tránh, Jungkook nhắc nhở bản thân bình tĩnh:
– "Tôi sẽ không làm gì để em thấy khó xử."

Khoảng lặng nhẹ trôi qua giữa tiếng giấy sột soạt và ánh sáng dịu của lớp học. Jimin cảm nhận sự dịu dàng không áp lực từ Jungkook, tim vẫn rộn ràng, vừa muốn né tránh vừa muốn chìm vào cảm giác an toàn ấy.

Jungkook khẽ gật đầu, nụ cười vẫn bình thản, nhưng đôi mắt ánh lên sự trăn trở: làm sao để Jimin cảm thấy an toàn, vừa giữ khoảng cách đủ, vừa kiểm soát bản năng Alpha đang trỗi dậy, trong không gian đông đúc của lớp học.

Khoảnh khắc ấy – ánh sáng, im lặng, nhịp tim vụn vỡ – khiến Jimin nhận ra một điều lạ lùng: cậu đang rung động trước Jungkook, và cảm giác này vừa đáng sợ vừa ngọt ngào đến không ngờ.

Cả lớp đang yên ắng làm bài kiểm tra, nhưng Jimin vẫn cảm thấy nhịp tim rộn ràng khi phát hiện mùi hương của Jungkook vây quanh mình. Không phải trêu chọc cậu như những ngày trước, mà chỉ là cử chỉ tinh tế, cứ như biến thành một người khác vây, nhưng đủ để Jimin cảm nhận sự hiện diện của Alpha.

Trước tiên là một hành động nhỏ nhặt: Jungkook nhặt giúp cậu quyển sách rơi dưới sàn, cúi xuống chỉ chạm nhẹ vào tay Jimin khi trao lại. Cậu đỏ mặt, lúng túng.

– "Cảm... cảm ơn..."

Giọng khàn khàn, như thể vừa trải qua một cơn bão cảm xúc.

Jungkook chỉ mỉm cười, không nói gì thêm, rồi rút lui, để lại cảm giác ấm áp khó tả. Như một luồng hương trầm dịu dàng lan ra quanh Jimin, nhưng vẫn đủ để cậu cảm nhận được sự hiện diện đáng tin cậy của Alpha.

Ngay sau đó, Jungkook tìm cách ngồi cạnh Jimin trong giờ tự học, giả vờ chú tâm vào vở nhưng thỉnh thoảng liếc nhìn, tạo cơ hội Jimin trò chuyện. Mỗi lần Jimin định né tránh ánh mắt, Jungkook chỉ nhoẻn cười, nhún vai nhẹ, như thầm nhắn: Tôi ở đây, nhưng em không cần lo.

Trong giờ ra chơi, Jungkook lại tạo cớ đứng gần bàn Jimin, đưa cho cậu vài cây bút chì, vài tờ giấy ghi chú. Mỗi hành động đều nhỏ nhặt, không áp đặt, nhưng đủ để Jimin cảm thấy rung động: tim cậu loạn nhịp, lòng vừa bối rối vừa ấm áp.

Jimin cố né tránh ánh mắt, cố giữ vẻ lạnh lùng, nhưng càng né, càng thấy Jungkook càng tinh tế tiếp cận. Mỗi hành động của cậu – dù rất nhỏ – đều như vẽ ra một khoảng an toàn giữa cơn hỗn loạn cảm xúc của Omega.

Bản thân Jungkook cũng cảm thấy căng thẳng: càng cố kìm chế bản năng Alpha, hắn càng thấy rung động khi thấy Jimin đỏ mặt, run rẩy trước từng cử chỉ nhẹ nhàng. Nhưng hắn biết phải chậm rãi, không được để Jimin sợ hãi, không được vượt qua giới hạn.

Khoảnh khắc giữa hai người cứ thế trôi, xen lẫn những cử chỉ tinh tế và những ánh mắt lén lút, tạo nên một sợi dây vô hình kéo cả hai gần nhau hơn từng chút, nhưng vẫn đủ mong manh để giữ cho Jimin cảm giác an toàn.

Jimin không dám thừa nhận, nhưng tim cậu đã bắt đầu rung động. Và Jungkook, mặc vẻ bình thản, trong lòng lại dấy lên một dòng suy nghĩ liên tục: Phải chậm, phải nhẹ nhàng... nhưng mình sẽ không buông em ấy ra.

Sau giờ học, lớp đang dọn dẹp, Jimin lặng lẽ thu xếp sách vở, cố gắng né tránh mọi ánh mắt xung quanh. Nhưng Jungkook lại đi ngang, vô tình "vướng" vào bàn cậu. Tay cậu chạm nhẹ vào quyển vở Jimin, lấy cớ chỉnh lại cho thẳng.

– "Cẩn thận quá vậy, Jimin."

Jungkook nhếch môi, ánh mắt tinh nghịch.

– "Tôi sợ em... làm hỏng mình đấy."

Jimin đỏ bừng, nhanh chóng quay mặt đi, nhưng chẳng thể giấu nổi tim đập loạn nhịp. Cậu lẩm bẩm.

– "C-cái gì mà... v-vô lý..."

Nhưng Jungkook không bỏ lỡ. Khi Jimin cúi xuống nhặt tờ giấy, cậu "vô tình" cúi sát theo, mùi hương gỗ trầm cay bao lấy Omega. Một luồng hơi ấm thoáng chạm vai khiến Jimin run rẩy, vội đứng dậy, nhưng Jungkook chỉ cười lưu manh:
– "Em mà cứ né tránh, tôi sẽ nghĩ là... em thích tôi đấy."

Jimin gần như muốn phát điên. Cậu vừa xấu hổ vừa... rung động, không biết nên phủ nhận hay... vừa muốn trốn vừa muốn thử nhìn lại Jungkook.

Tiếp đó, Jungkook tìm cách tạo cớ nói chuyện.

– "Tôi thấy em quên cái này."

Cậu ném nhẹ một tờ giấy ghi chú, rồi nhoẻn cười nhìn phản ứng Jimin. Mỗi cử chỉ nhỏ đều khiến tim Omega rung lên một nhịp bất ngờ.

Không chỉ dừng lại ở lời nói, Jungkook còn dùng ánh mắt và dáng đứng lưu manh để khiêu khích: mỗi khi Jimin quay đi, cậu lại hơi nghiêng người, hương gỗ trầm cay nhẹ nhàng lan tỏa, đủ để Omega cảm nhận nhưng không quá áp đặt.

Jimin vừa bối rối vừa xấu hổ, tim loạn nhịp, nhưng cũng không thể phủ nhận một cảm giác ấm áp và an toàn tràn lên từ sự hiện diện của Jungkook. Cậu nhận ra rằng, Jungkook không chỉ lưu manh, mà còn dịu dàng – khiến Jimin vừa muốn chống cự vừa bị cuốn hút.

Khoảnh khắc lớp học yên ắng, ánh sáng ban ngày chiếu qua cửa sổ, và hai con người đang đứng gần nhau, khoảng cách vừa đủ để cảm nhận nhau mà chưa chạm tới, tạo ra một một sợi dây vô hình kéo họ lại gần, căng thẳng nhưng đầy rung động.

Sáng hôm đó, lớp học đang yên ắng, Jimin ngồi cúi gập mặt vào vở, cố tránh ánh mắt Jungkook. Nhưng ngay từ đầu giờ, Taehyung đã ném cho Jungkook một ánh nhìn nghiêm nghị.

– "Cậu lại tiếp cận Jimin nữa hả? Đừng có tưởng cậu làm gì cậu ấy cũng được."

Taehyung thầm nhắn với Jungkook bằng ánh mắt sắc bén.

Jungkook nhếch môi, ánh mắt lưu manh, không đáp lời mà chỉ hơi nghiêng người về phía Jimin, mùi hương gỗ trầm cay của cậu dần lan ra, khiến tim Jimin rộn ràng, vừa lo lắng vừa xấu hổ.

Jimin đỏ mặt, cố cúi xuống, nhưng Jungkook vẫn tinh tế: cúi nhặt bút, trao sách, "vô tình" chạm vai. Mỗi hành động nhỏ đều khiêu khích Omega nhưng vẫn giữ khoảng cách, đủ khiến cậu rung động.

Trong lúc đó, Taehyung vẫn nhíu mày, khó chịu. Cậu không tin tưởng Jungkook, nghĩ rằng cậu chỉ lợi dụng Jimin. Nhưng Hoseok, đang đứng gần đó, khẽ vỗ vai Taehyung, nói:
– "Cậu thử nhìn kỹ đi, Taehyung. Jungkook không xấu đâu. Cậu ấy quan tâm Jimin, không phải làm hại cậu ấy. Thử để cậu ấy gần xem."

Taehyung nhíu mày, nhưng lời Hoseok khiến cậu giật mình. Cậu bắt đầu nhận ra rằng Jungkook không hề ác ý, mà còn tinh tế, chủ động chăm sóc Jimin một cách... lưu manh nhưng dịu dàng.

Trong giờ ra chơi, Taehyung vẫn đứng gần, nhưng không còn ngăn cản Jungkook. Ánh mắt Taehyung nhìn từ xa không còn đầy hiềm khích, mà là sự quan sát, thầm chấp nhận Jungkook ở cạnh Jimin.

Khoảng cách giữa Jimin và Jungkook ngày càng rút lại. Mỗi cử chỉ, mỗi lời nói nhỏ nhặt, vừa tinh nghịch vừa dịu dàng, khiến Omega vừa bối rối vừa rung động. Jungkook, bên ngoài vẫn bình thản, nhưng trong lòng rạo rực: Anh sẽ không buông cậu ấy ra... và Taehyung đã hiểu rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro