Chương 16: Chấp nhận

Sáng nay, Jimin bước vào lớp với tâm trạng nhẹ nhõm hơn mọi ngày. Cậu đã dần mở lòng với Jungkook, cảm nhận được sự dịu dàng, tinh nghịch nhưng đầy chủ động của Alpha. Tim cậu không còn rối loạn quá mức khi nhìn thấy ánh mắt Jungkook, mà thay vào đó là một cảm giác an toàn kỳ lạ.

Nhưng niềm vui ấy không kéo dài. Trong giờ ra chơi, khi Jimin đi ra ngoài hành lang để lấy sách từ tủ, một bóng người lạ xuất hiện. Chưa kịp phản ứng, cậu đã bị kéo mạnh vào một góc khuất, bị kẻ lạ ép buộc.

Nhịp tim dồn dập, hơi thở gấp gáp, mùi hương Omega tỏa ra nồng nặc. Jimin hoảng sợ, cố vùng vẫy, nhưng bị giữ chặt, nỗi sợ hãi khiến cậu gần như tuyệt vọng.

"Cậu... thả tôi ra!" 

Jimin hét lên, giọng khàn đặc, tay run rẩy chống đỡ. Cậu ghét cảm giác yếu đuối này, ghét cả sự bất lực trong heat, nhưng lần này thật sự không còn cách nào tự cứu mình.

Jimin bị kéo vào góc khuất hành lang, cơ thể run rẩy. Kẻ xấu đứng trước mặt, ánh mắt sắc lạnh, giọng khàn đặc:
– "Im đi, Omega nhỏ bé. Nếu hợp tác, sẽ chẳng ai bị tổn thương cả."

Jimin hét lên, giận dữ và sợ hãi lẫn lộn:
– "Tôi không... tôi không sợ cậu! Thả tôi ra ngay!"

Kẻ xấu cười khẩy, tiến lại gần:
– "Sợ? Ha! Cậu mà không sợ sao lại run rẩy dữ dội thế này? Thú vị thật..."

Jimin nắm chặt tay, cố chống trả nhưng cơ thể bị heat bủa vây, không thể dùng sức mạnh bình thường:
– "Tôi không phải... Omega yếu đuối cho cậu sai khiến! Tôi có quyền từ chối!"

Kẻ xấu nhếch môi, bước gần hơn, giọng mỉa mai:
– "Quyền từ chối? Trong cơn heat, cậu không còn quyền lựa chọn đâu. Cậu sẽ làm những gì anh ta muốn... hoặc chịu hậu quả."

Jimin nhắm chặt mắt, cơ thể run rẩy, nhưng giọng vẫn kiên quyết:
– "Tôi... tôi không bao giờ để cậu điều khiển tôi! Tôi tự bảo vệ bản thân mình!"

Lời nói ấy khiến kẻ xấu nhíu mày, hạ giọng:
– "Thật kiên cường... nhưng cậu biết đấy, kiên cường không cứu được cậu đâu, Omega nhỏ bé."

– "Jungkook....cứu tôi".

Đầu Jimin hiện lên hình ảnh Jungkook và bất giác gọi tên hắn.

Bên ngoài, Jungkook tình cờ ngửi thấy mùi hương hoa nhài quen thuộc. Bản năng Alpha trỗi dậy dữ dội: tim cậu như muốn vỡ tung, mùi hương trầm cay của cậu dường như tăng cường hơn, hắn mất kiểm soát chạy ngay về hướng mùi hương phát ra.

Ngay lúc đó, từ phía cuối hành lang, Jungkook xuất hiện, mắt sáng lên sắc lạnh, cơ thể căng cứng vì bản năng Alpha trỗi dậy.

Kẻ xấu đang giữ Jimin, chưa kịp nhận ra mối nguy, thì một luồng hương gỗ trầm cay đặc trưng, mạnh mẽ nhưng vững chãi, từ Jungkook bùng lên trong không gian. Hương thơm ấy không ngọt ngào hay dễ chịu; nó thấm vào mũi, vào da thịt, vào toàn bộ giác quan, tạo ra một cảm giác áp đảo, bắt buộc kẻ xấu phải nhận ra sự thống trị rõ ràng của Alpha.

Hơi thở Jungkook gần, pha lẫn chút ấm áp nhưng sắc bén, khiến kẻ xấu chợt rùng mình. Cảm giác mùi hương lan nhanh quanh người hắn, như một vòng kìm giữ vô hình, báo hiệu: nếu tiếp tục hành động, kẻ xấu sẽ không có cơ hội thoát.

Jungkook bước tới, mùi hương trầm cay càng lúc càng dày đặc, bao trùm cả hành lang. Nó mạnh đến mức kẻ xấu phải hít thở khó khăn, tay run nhẹ, đôi mắt mở to. Luồng hương ấy không chỉ đe dọa, mà còn khơi dậy bản năng sợ hãi tự nhiên của kẻ ngoài Alpha, khiến kẻ xấu phải lùi lại một bước.

Đảo mắt tìm kiếm bóng dáng quen thuộc, Jimin đang ngồi co rúm vào một góc ôm chặt lấy bản thân như đang cố tạo ra sự an toàn cho chính bản thân mình. Nhanh chóng kéo cậu về phía mình và ôm cậu vào lòng. Jimin đứng trong vòng tay Jungkook, cảm nhận được mùi hương ấy như một tấm lá chắn vô hình. Nó vừa an toàn, bảo vệ, vừa khiến Jimin yên tâm, dù heat vẫn đang trào dâng. Mùi hương Alpha vừa mạnh mẽ vừa tinh tế, khiến kẻ xấu nhận ra rằng Jungkook không chỉ có sức mạnh thể chất, mà còn là một vệ sĩ toàn diện, bản năng bảo vệ Omega đến cực điểm. Jimin cảm nhận hơi thở ấm áp, mùi hương gỗ trầm cay bao quanh, tim vẫn rối loạn nhưng dần lắng xuống. Cậu nhận ra: người này thực sự quan tâm và sẵn sàng liều mạng bảo vệ mình.

– "Anh ta kiểm soát được pheromone của mình rồi sao..."

Nhìn thẳng vào mắt Jungkook, giọng Jimin run run nhưng chân thành:
– "A-anh... thực sự quan tâm tôi..."

Jungkook mỉm cười dịu dàng, vừa lưu manh vừa ấm áp:
– "Tôi không chỉ quan tâm. Tôi sẽ luôn bảo vệ em, bất cứ lúc nào."

Trong khoảnh khắc đó, Jimin nhận ra tình cảm thật sự của Jungkook, và biết rằng lần này, trái tim cậu đã hoàn toàn mở ra, rung động vì Alpha bên cạnh.

Ngay khi kẻ xấu đang cố gắng bỏ chạy, Jungkook vẫn đứng đó, mắt ánh lên sự cảnh giác và căng thẳng, mùi hương gỗ trầm cay vẫn bao phủ quanh Jimin như một tấm lá chắn. Cậu quay sang muốn hỏi Jimin xem có ổn không, thì một bóng người xuất hiện từ phía hành lang.

– "Dừng lại!" 

Giọng trầm, lạnh của Yoongi vang lên. Anh họ Jimin bước tới, dáng người vững vàng, mắt sắc lẹm như một bức tường chắn. 

"Đừng động vào Jimin nếu không muốn rắc rối."

Jimin khựng lại, nhìn Yoongi, tim vừa lo lắng vừa bất ngờ. Anh họ xuất hiện đúng lúc, như một lực lượng bảo vệ mạnh mẽ, khiến cả Jungkook nhẹ nhàng đỡ Jimin dậy.

Jungkook, hơi nhíu mày, bước chậm lại, nhìn thẳng vào Yoongi. Ánh mắt cậu vừa kiên định, vừa nhận ra một điều quan trọng: Jimin không hề cô đơn. Cậu có hậu thuẫn, sức mạnh và quyền lực mà không phải ai cũng dễ động tới. Đây không còn là Omega nhỏ bé dễ bị bắt nạt, mà là Jimin – người mà ngay cả Jungkook cũng phải dè chừng một chút.

Yoongi bước tới gần, giữ khoảng cách vừa đủ nhưng rõ ràng là một cảnh cáo:
– "Anh không muốn phải làm chuyện khó chịu, nhưng nếu còn tiếp cận Jimin một cách bất cẩn... cậu sẽ hối hận."

Jungkook nhếch môi, vẫn giữ sự lưu manh nhưng ánh mắt dịu bớt:
– "Tôi hiểu rồi. Nhưng yên tâm, tôi không bao giờ làm hại Jimin."

Jimin đứng bên, nhìn hai người đàn anh, tim phức tạp. Một phần cậu thấy an toàn, biết rằng mình có Yoongi bảo vệ; một phần lại lo lắng, bởi Jungkook – người mà cậu vừa bắt đầu tin tưởng – giờ phải đối mặt với thử thách mới. Trái tim cậu vừa rung động vừa căng thẳng, vừa muốn dựa vào Jungkook vừa lo lắng cho anh.

Khoảnh khắc căng thẳng ấy trôi qua, ánh mắt Jungkook và Yoongi gặp nhau, một trận chiến không lời. Nhưng Jimin hiểu: dù Jungkook liều lĩnh, dù Yoongi cảnh cáo, tất cả đều vì cậu. Sự phức tạp trong lòng Jimin không chỉ là lo lắng hay rung động – mà còn là cảm giác được quan tâm và bảo vệ mạnh mẽ từ hai người quan trọng nhất.

Hành lang yên ắng trở lại, chỉ còn tiếng thở đều của ba người, và nhịp tim Jimin vẫn rộn ràng, đan xen giữa an toàn, lo lắng và rung động khó tả.

Hắn bước tới gần Jimin hơn, nhưng vẫn giữ khoảng cách tôn trọng. Ánh mắt hắn dịu dàng nhưng sắc bén, mùi gỗ trầm cay vẫn bao quanh, vừa an toàn vừa đe dọa.

– "Jimin".

Hắn mở lời nói, giọng trầm, lưu manh nhưng chân thành

– "Tôi không chỉ quan tâm... Tôi... thích em. Thực sự muốn ở cạnh em, bảo vệ em, bất cứ lúc nào."

Jimin lặng người, tim loạn nhịp. Mùi hương trầm cay, hơi thở ấm áp, ánh mắt sâu sắc của hắn khiến cậu không thể né tránh nữa. Cậu nhận ra rằng tình cảm của hắn là thật, không chỉ là sự bảo vệ, mà là rung động chân thành, liều lĩnh vì cậu.

Yoongi đứng bên cạnh, nhíu mày nhưng không ngăn cản, không biết tại sao bản thân mình lại làm vậy, hoặc có lẽ anh cũng cảm nhận được Jimin đang dần rung động với hắn. Anh nhận ra hắn nghiêm túc và mạnh mẽ – không hẳn là kẻ gây rắc rối, nhưng mà là người sẵn sàng bảo vệ Jimin đến cùng. Giọng anh trầm nhưng dịu:
– "Nhưng Jungkook, nhớ, đừng để chuyện gì xảy ra. Jimin có thể tự lo cho bản thân, nhưng nếu cậu làm gì sai, hậu quả cậu biết rõ mà."

Hắn gật nhẹ, ánh mắt vẫn hướng về Jimin:
– "Tôi hiểu. Nhưng tôi sẽ không rời xa em ấy."

Jimin cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm và ấm áp lạ thường. Cậu bước tới gần, ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn, đôi mắt đỏ ửng nhưng trong sáng, rung động:
– "Anh... tôi cũng... muốn tin anh."

Khoảnh khắc ấy, cả không gian như ngưng lại. Hành lang yên tĩnh, ánh sáng ban ngày chiếu qua cửa sổ, nhưng tim của hai người rung động dữ dội, hòa cùng mùi hương trầm cay và hơi ấm của nhau.

Yoongi đứng bên cạnh, khẽ thở dài, nửa cảnh giác, nửa thừa nhận nhưng trái tim lại như bị ai đó bóp nghẹn lại khi Jimin nói ra điều đó.

– "Nhưng tôi vẫn luôn quan sát cậu Jungkook, liệu mà cư xử".

Yoongi trầm giọng nói, sau đó quay lưng bỏ đi.

Và lần đầu tiên, Jimin không còn trốn tránh cảm xúc của mình. Cậu cảm nhận tình cảm chân thành, lưu manh nhưng bảo vệ của hắn, và trái tim cậu hoàn toàn mở ra, sẵn sàng bước vào mối quan hệ mà cả hai đều mong muốn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro