traffic lights • sara kays
• traffic lights - sara kays.
• pairing: jeon jungkook x park jimin.
• tags: angst, romance.
yêu từng bản tình ca đượm mùi thương nhớ, hẫng hoài vấn vương. tủi thân chôn cùng nơi từng lời ca, những điểm xuyến nhỏ nhặt, đủ khiến ta vỡ tan, cả đời.
yêu sara kays, thương gukmin. say riết những 'tình' vấp víu, nồng nàn.
——
jungkook thường chở em đi, dọc khắp các ngõ phố đêm về ở seoul tấp nập. radio thấp thoáng vài bản tình ca mới nổi, khoảng xe rộng ươm đầy tiếng ngân nga của gã trai trẻ, thật đỗi dịu dàng. jimin ngồi bên ghế phụ lái, tựa mình vào khoảng ghế da, chưng hửng ngắm sườn mặt tinh tế của người miết mải tự đáy lòng.
em ghì chặt dây an toàn, để làn tóc lả lơi phủ đầy vầng trán trắng nõn. đôi mắt ẩn nghìn vì tinh tú, bờ môi mang cả thảy chếnh choáng, hai mình. mùi hoa sữa dập dìu bên cánh mũi gã trai cao lớn, chất giọng mềm mại của chàng thơ tháng mười quyến luyến, e ấp hôn lên hai vành tai nhợt nhạt.
jungkook đem cả trời sao ấy thu gọn bằng đáy mắt 'jimin.' jungkook giấu cả biển bẽ bàng trong tâm trí khắc đầy tên em, người, và hai chữ, 'đôi mình.'
jungkook yêu em. lắm lúc, gã yêu em đến dường như sẵn sàng nổ tung mất.
nghĩ đi nghĩ lại, thật tiếc bé cưng vấp víu một mình, rồi ai sẽ thay gã, âu yếm ngọt ngào tựa nghìn mây đây? rồi ai sẽ là khoảng vai rộng, giấu kín thương mến vào sâu thẳm quả tim nồng?
gã thường trêu đùa xinh đẹp của mình như thế. chỉ để nghe tiếng cười khúc khích của em, chỉ để trót rơi vào vạn dặm đắm đuối. gã thường hôn riết xinh đẹp của mình trước những khắc đêm về. chỉ để cảm nhận hơi ấm chân thật của em, chỉ để đành sa vào một đoạn 'tình' biêng biếc, ta thêu, ta dệt.
mà bết bát, mịt mùng.
đèn đỏ lấp ló. gã trai vẫn miết mải rong ruổi trên bẹn đùi em của gã, nuột nà. jimin đỏ lựng đôi gò má phúng phính, hờn dỗi nhắc nhở jungkookie em nhớ em thương,
này,
tập trung xem nào, đừng có nghịch ngợm thế.
gã bật cười, chồm sang phía jimin, nhiệt tình quấn quýt môi lưỡi. trao trả cho em mùi hoa sữa, phủ lên mọng nước em, thấp thoáng hương gỗ trầm.
để mùi của gã. dìu dịu ôm ấp lấy em.
tựa như jungkook, miệt mài say sưa chàng thơ tháng mười.
——
ký ức như sóng trên biển khơi, sớm muộn cũng đắm vào trập trùng dĩ vãng. thời gian là kẻ cắp, đem cả tình heo hút, nuốt chửng vào thinh không.
jungkook ngồi bên ghế lái, tay đánh một đoạn cua thành thục. radio vồn vã vang lên những bản pop mới, chẳng còn vài điệu xưa cũ và những lời yêu vấp víu nồng nàn. khoảng xe vẫn rộng, chỉ là vắng đi thanh âm khẽ khàng của người yêu nhau gắm gởi. người vẫn kề cạnh bên ghế phụ lái, chỉ khác đi một quả tim ươm tình.
bé con nhắm nghiền mắt, nén hoài đau đương ăn mòn đôi mi hoen đỏ, lén lút giấu giếm cánh mũi phập phồng. em siết chặt dây thắt an toàn, buộc mình ngoảnh nhìn những phố phường ngoài xa, nom riết mấy ngõ hẻm lên đèn. xem, sắc vàng rực xối rọi trên vài nẻo đường cô quạnh, lạnh buốt. ngó, trăng treo mà phải chăng mai đây em sẽ đành ngắm, một mình.
trăng bạc phủ màu sang quý trên lọn tóc em bồng bềnh, hôn phớt nơi gò má gầy guộc, quyến luyến đôi môi tê tái, sưng tấy vì những bận day cắn chẳng buồn tiếc thương. trăng xót xa cho nỗi niềm kẻ còn yêu, kẻ đương xa khỏi tình của đôi mình. trăng chua chát cùng đắng ngắt trong vòm họng, bởi cất giữ ngàn lời, tiếng khóc bẽ bàng,
và em, ngỡ ngàng, vỡ tan.
làm sao em biết người ta chẳng còn yêu em? ấy là khi, em đương nức nở bên đôi vai người trĩu nặng, đáy mắt gã nào có hoàng hôn, có nét cười em rạng rỡ, có mến yêu và lo lắng cho một chốc em si dại. ấy là khi, em đương nứt toác trên 'mê say' gã này, mà jungkook chỉ còn nhung nhớ đoạn đường thẳng tắp, chẳng buồn quanh co.
nào có em.
nào có chút đắm đuối cho jimin bể nát đây này.
đèn đỏ.
ngón tay thô ráp của gã trai nhịp nhàng chuyển động trên vô lăng bằng da, lạnh buốt.
tựa đáy lòng em.
tựa cõi thương mình.
tựa miền yêu sớm vụt vào hoang hoải.
——
jungkook rít một ngụm thuốc lá, phả từng hơi nhạt nhoà về phía ban công trống trải. gã đặt tay lên lồng ngực rỗng tuếch, đấm bình bịch, cứ hệt như chẳng biết đau là gì. thân trên gã trai trần trụi, từng thớ cơ dày cộm lì lợm chà xát vào cái khí trời rét cắt da thịt của seoul đương độ chớm đông.
nước mắt giàn giụa rơi trên sườn mặt cương nghị ấy.
jimin muốn chia tay gã. jungkook biết rõ là vậy.
cả nửa năm qua, năm thứ tư trong những ráo riết đôi mình, gã hiểu hơn ai cả, mình khiến em vụn vỡ đến nhường nào. những đêm muộn chẳng kịp về ủ thương nguyện đến trọn đời, vào lòng; những sớm vội chỉ đành đi mà chẳng có nổi một chiếc thơm, đôi lần âu yếm. những dạo rảo bước trên phố xa, ngón tay đâu còn xen kín kẽ, ta rời rạc, lạc lõng giữa nhân gian. hay, những khi chở em dọc ngang seoul khắc khoải, rũ rượi, gã đâu còn sa ngã vào vòng tay em, môi hôn em, chếnh choáng ngập tên em, buốt giá đẫm tình mình.
gã vì bộn bề mà quên mất mình thương em.
bước chân lận đận, tìm gió, thương mây.
tê tái.
jungkook chẳng muốn là vết thương khiến em mịt mùng rỉ máu, chẳng muốn thoát khỏi những si, mê, say, đắm, em lẩn thẩn cho mình. jungkook trót ích kỷ va vấp vào 'tình' bết bát dành cho em, lỡ dâng hết thành kính, đây, quả tim này, xám xịt, mà đẫm đượm cả thảy yêu, nhớ,
của tháng mười.
chàng thơ tháng mười.
vậy rồi gã khóc. khóc tê tâm liệt phế, khóc đến ngã khuỵu cả đôi gối chẳng còn cứng cáp mấy đâu, em. jungkook chẳng kiềm nổi tiếng nấc nghẹn rải đầy những khoảng thinh lặng, lăn lóc đến góc phòng ngủ giăng kín bởi nắng, gió, cất chứa một em, em của gã.
em ước chi mãi là của gã.
ta, lỡ dở, ngờ ngệch.
——
jimin thức giấc. thức trong sự chua chát của mảnh lưng vắng vẻ, và khoảng giường chẳng còn bóng người thương. em thức, thức bởi những nỉ non xé nát cả em nào dám an giấc. em, luôn ngỡ về những ngày mai, chỉ còn ánh mắt gã trao em, chán ghét và lạnh lùng.
jungkook. là jungkook.
jungkook của em đương đổ bể ở đâu đó nơi ta vấp víu gọi là, 'nhà.'
trời đông, em hoảng hốt tìm theo thanh âm yếu ớt, đau đến toát cả ruột gan. mặc cho đôi chân trần đương thét gào bởi cái lạnh ngày đông heo hút, mặc cho buồng phổi tê dại, đương van xin dẫu chỉ đôi chút hơi ấm bẽ bàng.
jungkook đây rồi, ngay ở ban công, ngã khuỵu và nức nở. gã ôm đầu, liên tục rủ rỉ cái tên xinh đẹp quá đỗi của người thương.
'jimin. jimin'
'em yêu anh, jiminie.'
'em yêu anh, yêu anh mà.'
đôi mắt gã trai sưng húp, làn nước nóng hổi đổ dọc khắp gương mặt, rơi lã chã trên nền đất lát gạch hoa. gã bấu víu gấu quần nhăn nhúm, chẳng rõ đâu là trời, biển, đó, đây, chẳng biết đâu mới có em, có jimin thương gã và chẳng tài nào, mình chia xa.
'jimin. jimin'
cứ hệt như một kẻ điên, hoá rồ hoá dại.
đến khi em xuất hiện.
đến khi em hôn lên gò má xanh xao ấy, thủ thỉ bên vành tai gã, sai rồi, thương em đến điên rồi, cần em, sẽ chết khi chẳng còn có em.
'jungkookie. anh đây.'
chỉ vậy.
gã trai nín bặt, loạng choạng ngã vào lồng ngực nhỏ bé của em. bờ mi sưng húp, răng môi không ngừng cấu xé lẫn nhau, vớt vát xin em, từng khắc dịu dàng.
'đừng bỏ em.'
'jimin, đừng bỏ em.'
'nha, anh.'
'đừng bỏ em.'
jimin thở dài, hôn lên chõm tóc cứng ngắt của gã, hôn miết xuống vầng trán, sóng mũi, làn môi.
hai tay em nâng gương mặt tả tơi của gã, môi áp vào môi gã, trao mùi hoa sữa, quấn quýt cùng hương gỗ trầm.
'anh yêu em.'
'anh yêu em.'
'jungkookie, anh yêu em.'
dầu khi đèn đỏ vụt tắt, em chẳng còn là gã thương anh, say anh, đắm đuối anh. dẫu khi vô lăng ngừng xoay, bánh xe dừng chuyển động, em chẳng còn là jeon jungkook chỉ giấu anh, hoài nơi mi mắt.
anh vẫn yêu em.
luôn yêu em.
chết cũng yêu em.
'jimin. jimin'
gã vẫn thều thào, tay quờ quạng níu lấy vạt áo mỏng manh vắt vẻo trên đơn bạc của người thương.
'em yêu anh.'
'chỉ anh.'
hệt như hai kẻ điên. một người dỗ, một người rồ dại.
hệt như hai kẻ đã yêu, trót buông lỡ yêu, để chếnh choáng say đắm cũng vẫn tình.
hai mình.
.
dầu cho khi đèn đỏ đến, ta thế nào.
thì.
rồi.
mình vẫn yêu nhau.
về bên nhau.
dẫu, vỡ nát.
mặc cho,
điêu tàn.
lụi bại. rồ dại.
tê tái.
hoài.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro