hold me tight

Original work: https://archiveofourown.org/works/29439699

Words: 3.862

Author: dinominmin

Permission:

với thân hình to lớn và cánh tay khỏe mạnh, hầu hết mọi người mà cậu đã từng ở cùng đều muốn cậu trở thành chiếc thìa lớn. và mặc dù jungkook cực kỳ thích trao đi yêu thương giống như cậu nhận được, nhưng có những ngày cậu thực sự muốn được ôm lấy— cảm thấy nhỏ bé và rúc vào vòng tay của một người sẽ thì thầm những điều ngọt ngào vào tai cậu khi cậu chìm vào giấc ngủ.

đó có phải là yêu cầu quá đáng không?

jungkook chỉ là một chàng trai muốn trở thành chiếc thìa nhỏ một lần, và thật may mắn là park jimin - anh chàng đẹp mắt và đáng yêu này đã ở đây để biến mọi ước mơ của cậu thành hiện thực.

‎˚⋆🎀𖦹 ׂ𓈒🐇 ೀ

jungkook thấy điều đó xảy ra nhiều nhất vào ban đêm. khi bóng tối tĩnh lặng của màn đêm bao trùm lấy cậu, ánh sáng lờ mờ của đồng hồ báo thức nhuốm màu căn phòng gần như không thể nhận thấy. cậu sẽ kéo chăn lên tận cằm, cuộn các ngón tay quanh lớp vải đồng thời dịch chân để quấn chiếc chăn bông quanh mình trong một cái quấn thật chặt.

jungkook thích được bao bọc trong sự ấm áp mà một cái kén chăn đem lại. nó khiến cậu cảm thấy an toàn và êm dịu, dễ dàng chìm vào giấc ngủ mà không cảm thấy khó chịu vì sự trống rỗng đang giày vò cậu.

nhưng luôn có một vấn đề.

từ tư thế yêu thích là cuộn tròn và nằm nghiêng sang một bên, dù có rúc vào chăn nhiều đến đâu, cậu vẫn luôn cảm thấy buồn rầu vì thiếu sự hỗ trợ từ phía sau. buộc cậu phải tựa người về phía trước trên cánh tay của mình thay vì có thể tan vào thứ gì đó ổn định phía sau mình.

trong một dịp hiếm hoi mà cậu không thể ngủ được, cảm xúc hoàn toàn bất ổn và bực bội, jungkook sẽ lấy một chiếc gối và tựa nó ra sau lưng cậu. đó chỉ là một sự giúp đỡ nho nhỏ, chắc chắn không đủ ấm áp và dễ chịu như cái ôm mà cậu hằng khao khát, nhưng dù sao nó cũng là thứ gì đó - cho phép cậu ngả người ra sau một chút và không dồn toàn bộ trọng lượng cơ thể lên cánh tay.

trong giấc mơ, jungkook sẽ có một người bạn đời chu đáo ôm ấp cậu ngủ mỗi đêm, nhẹ nhàng cuộn người sau lưng cậu với cánh tay vòng qua eo cậu - thậm chí có thể hôn lên cổ cậu đầy trìu mến.

jungkook thở dài.

với thân hình to lớn và cánh tay khỏe mạnh, hầu hết mọi người mà cậu đã từng ở cùng đều muốn cậu trở thành chiếc thìa lớn. và mặc dù jungkook cực kỳ thích trao đi yêu thương giống như cậu nhận được, nhưng có những ngày cậu thực sự muốn được ôm lấy- cảm thấy nhỏ bé và rúc vào vòng tay của một người sẽ thì thầm những điều ngọt ngào vào tai cậu khi cậu chìm vào giấc ngủ.

đó có phải là yêu cầu quá đáng không?

sau 23 năm khao khát, jungkook nghĩ có thể là như vậy. có lẽ cậu sẽ phải từ bỏ cuộc sống với những chiếc gối đệm và chăn burritos để đè nén những thôi thúc hằng đêm của mình.

nhưng rồi cậu gặp được jimin.

🌠

hôm ấy là sinh nhật của yoongi và bằng cách nào đó, namjoon đã thuyết phục được bạn trai mình tổ chức một bữa tiệc trọn vẹn thay vì để ngày này chỉ đơn giản trôi qua như bao ngày khác— thậm chí còn mời cả những người bạn cùng cơ quan mà jungkook chưa từng gặp trước đây.

đó là một buổi dạ tiệc sang trọng, một trong những đêm mà mọi người có thể uống rượu và nhấm nháp những miếng pho mát mà không ai có thể đánh giá— là nơi jungkook chọn ăn món măng tây bọc thịt xông khói và thịt viên nhỏ để no bụng.

chắc chắn đây không phải phong cách tiệc tùng thường ngày của cậu, nhưng thật thú vị khi ai ai cũng đều ăn diện đẹp mắt, và nếu yoongi có một khoảng thời gian vui vẻ thì đó mới là điều quan trọng nhất đối với cậu.

jungkook nâng ly pinot của mình lên và vươn tay lấy một chiếc bánh quiche nhỏ xíu trên một trong những chiếc đĩa xếp tầng thì món khai vị bỗng biến mất ngay trước mắt cậu - nó bị những ngón tay nhỏ nhắn đeo những chiếc nhẫn bạc to tướng cầm lấy.

"này!" jungkook rên rỉ— ánh mắt ngước lên để tìm chủ nhân của bàn tay phản bội đó, "không công bằng, tôi định..." lời nói bỗng tắt lịm trên môi cậu.

bởi vì đứng trước mặt cậu có lẽ là chàng trai tuyệt vời nhất mà jungkook từng để mắt tới.

mái tóc vàng nắng vuốt ngược ra sau, làm nổi bật đôi mắt quyến rũ và xương hàm sắc sảo. jungkook không thể không nhìn theo cách chiếc lưỡi non mềm lướt qua đôi môi hồng hào căng mọng của anh, liếm đi từng mẩu vụn còn sót lại từ bữa ăn nhẹ gần đây.

jungkook nuốt khan.

"...cái đó," cậu lắp bắp khi lông mày của đối phương nhướn lên nghi ngờ khi được nhắc đến.

"oh... oh!" anh chỉ vào cái đĩa rồi quay lại nhìn jungkook trước khi đôi mắt mở to nhận ra, "tôi rất xin lỗi—tôi không cố ý—chết tiệt, tôi đói quá nên không để ý đến cậu."

anh bĩu môi tỏ vẻ thực sự hối hận và trái tim jungkook lộn nhào trong lồng ngực.

"yeah uhm," jungkook hắng giọng khi cố gắng lấy lại vẻ lịch thiệp, cuối cùng cũng nhận ra rằng bản thân đã há hốc mồm nhìn anh chàng lạ mặt xinh đẹp này suốt một phút liền, "không sao đâu. tôi đã ăn khoảng mười cái rồi nên anh cứ lấy đi."

jungkook thầm than thở với chính mình vì cậu trông giống một gã cuồng đồ ăn thay vì một quý ông sang trọng mà cậu mong muốn trở thành.

"chà có lẽ nếu namjoon thực sự đặt món gì đó thực tế hơn thứ thức ăn dành cho chim thì chúng ta đã không đứng đây tranh nhau một cái bánh quiche nhỏ xíu chết tiệt này," anh đảo mắt và thở hắt ra một chút trước khi nghiêng đầu sang một bên một cách dễ thương và trao cho jungkook nụ cười rạng rỡ nhất mà cậu từng thấy trong đời. "sẵn đây xin tự giới thiệu, tên tôi là jimin."

và trong một giây, jungkook đã quên mất tên của chính mình—hoàn toàn lạc lối trước cách khóe mắt jimin cong lên khi anh cười.

"oh, vâng, tôi là jungkook— xin chào!" cậu giơ bàn tay còn lại của mình lên và vẫy tay với jimin trong màn giới thiệu vụng về nhất thế giới mà nhân loại từng biết đến.

jungkook nhấp một ngụm lớn đồ uống và tự nhủ trong lòng, "tại sao cậu lại ăn nói dở tệ khi đứng trước những chàng trai nóng bỏng vậy chứ?"

nhưng trong một diễn biến đáng ngạc nhiên, jimin không kiếm cớ gì để trốn tránh cuộc trò chuyện khó xử này, thay vào đó anh cười khúc khích một cách đáng yêu với jungkook và vẫy tay chào lại cậu, "xin chào! vậy làm sao cậu quen biết yoongi thế?"

và thế là một câu hỏi biến thành nhiều câu hỏi, một ly thành nhiều ly nữa, và có lẽ là vài giờ sau đó, trong cơn hơi say men, hai người họ gọi một chiếc bánh pizza và lén mang nó vào phòng ngủ dành cho khách của yoongi để bí mật ăn ngấu nghiến.

"đây là chiếc bánh pizza ngon nhất mà em từng ăn đó," jungkook gần như rên rỉ khi cắn miếng phô mai béo ngậy, yêu thích vị mặn nhẹ từ vỏ bánh mềm xốp mà cậu mong muốn.

jimin háo hức gật đầu đồng tình với cậu, anh nhai một miếng khá lớn, gò má đỏ bừng vì lượng cồn ngấm vào cơ thể.

anh ấy dễ thương chết đi được!

"em biết không jungkook, em rất tuyệt," jimin cười đáp lại sau khi nuốt miếng bánh, "anh rất mừng vì chúng ta đã gặp nhau, chúng ta nên đi chơi nhiều hơn vì nó rất vui! em có nghĩ vậy không?"

"oh vâng, cực kì vui, rất là vui luôn— em thích anh nhiều lắm!" jungkook lảm nhảm, vui vẻ nhai miếng bánh của mình.

khi cậu ngước lên, jimin đang nhìn chằm chằm vào cậu.

"s-sao thế? có chuyện gì vậy, mặt em có dính nước sốt à?" jungkook đưa tay lên lau má, cố gắng không làm bản thân xấu hổ thêm lần nữa trong đêm nay— jimin vừa thừa nhận anh cảm thấy vui vẻ khi cả hai ở cùng nhau và jungkook không muốn khiến anh rút lại câu nói đó.

"yeah," jimin lặng lẽ thì thầm trước khi hắng giọng, "này, em là người ăn uống bừa bộn phải không đó?" anh trêu chọc trước khi đứng dậy lấy khăn giấy trên tủ đầu giường và đưa cho jungkook trước khi trở về vị trí của mình, khoanh chân ngồi trên sàn trước mặt cậu.

jungkook thấy mình ước gì jimin vừa nhẹ nhàng lau mặt cho cậu.

thay vào đó, jungkook chỉ chấm khăn giấy vài cái có lệ lên khoé miệng và ném nó sang một bên, "cảm ơn," cậu mỉm cười ngượng ngùng và jimin cũng gật đầu xác nhận.

không gian yên tĩnh một chút, chỉ có hai người họ đang ăn uống thỏa thích—âm thanh mọi người vẫn đang nói chuyện ở phía bên kia cánh cửa bị bóp nghẹt, làn sương mờ màu xanh của ánh đèn thành phố chiếu sáng căn phòng qua khung cửa sổ đang mở.

và nó thật tuyệt - thật sự rất tuyệt.

đôi khi, thay vì liên tục nói chuyện, bạn sẽ cảm thấy dễ chịu khi chỉ lặng lẽ ăn pizza với ai đó và không phải chịu đựng sự khó xử ngột ngạt giữa hai người.

thật tuyệt khi được như vậy.

thật tuyệt khi được ở bên cạnh jimin.

nhưng sau khi cả hai đã lấp đầy bụng và cảm giác nặng nề từ thức ăn và đồ uống bắt đầu đè lên mí mắt, jimin cuối cùng cũng lên tiếng.

"buồn ngủ rồi." anh thông báo, đứng dậy và gần như ngã nhào khi duỗi tay qua đầu— một mảnh da của anh lộ ra dưới lớp áo sơ mi rộng thùng thình.

jungkook cau mày khi nó lại biến mất.  nó trông ấm áp và mềm mại, cậu muốn chạm vào nó.

"em không biết anh thế nào," jungkook lẩm bẩm đáp lại, "nhưng tối nay em không thể nào về nhà được."

jimin phát ra âm thanh hoài nghi nghe giống như sự pha trộn giữa tiếng cười và tiếng khịt mũi, trước khi đưa tay xuống cởi tất ra khỏi chân, "về nhà á?" anh chế giễu trước khi vỗ nhẹ lên giường vài lần, "tại sao phải về nhà khi chúng ta có chiếc giường hoàn toàn thoải mái ở đây?"

nhưng anh không dừng lại ở đó, không, jimin vẫn tiếp tục – đứng ngay trước mặt jungkook khi những ngón tay anh lần mò trên cúc áo sơ mi và sau đó là dây kéo quần của anh. cho đến khi anh chẳng mặc gì ngoài chiếc quần lót, bò lên giường và úp mặt vào gối.

và trái tim của jungkook đã hoàn toàn ngừng đập, hoàn toàn đứng yên— cậu không chắc tại sao mình vẫn chưa ngã xuống và bất tỉnh vì thiếu oxy lên não.

và mọi chuyện chỉ trở nên tồi tệ hơn khi jimin lăn sang một bên, úp mặt vào gối trong khi vỗ nhẹ vào khoảng trống bên cạnh - mời gọi jungkook nằm cùng mình.

bởi vì không có gì gợi dục trong cách jimin nhìn cậu, nó không phải là sự cám dỗ của một đêm rực lửa trên giường cùng với một người lạ hấp dẫn. không, đó là cái ra hiệu nhẹ nhàng của ai đó để ôm cậu vào lòng khi họ chìm vào giấc ngủ ngon.

đó là hiện thân cho những giấc mơ của jungkook— jimin như là chiếc thìa lớn của cậu.

trái tim cậu nhảy loạn xạ trong lồng ngực.

jungkook cởi quần áo với tốc độ cực nhanh, thở dài nhẹ nhõm vì cuối cùng cũng thoát khỏi bộ đồ ngột ngạt của mình.

jimin mỉm cười hài lòng, "cảm thấy tốt hơn đúng không?" anh lẩm bẩm, nhắm mắt lại, mái tóc vàng hơi rũ xuống mặt khi anh nén cơn buồn ngủ đủ lâu để nhìn thấy jungkook lên giường.

"vâng." jungkook thì thầm khi cẩn thận chui vào chăn, nằm cách xa jimin một chút để không đưa ra bất kỳ suy đoán vội vàng nào. chỉ vì cậu muốn tận dụng cơ hội này để âu yếm không có nghĩa là jimin thích làm điều đó.

có lẽ anh chỉ vỗ nhẹ vào giường để ra hiệu cho jungkook nên đi ngủ thôi.

một phút lại trôi qua trong im lặng, nhưng lần này cảm giác khác hẳn so với lần họ ăn pizza—đây không phải là một sự thấu hiểu dễ chịu mà là một sự căng thẳng đến nghẹt thở.
jungkook bồn chồn ngọ nguậy.

"em ngủ rồi à?" jimin nói khẽ.

"chưa ạ." nhịp tim cậu đập mạnh đến mức như sấm sét vang vọng trong màng nhĩ.

"oh, tốt. anh có thể hỏi em một điều được không?"

"anh vừa mới làm thế đó?" cậu nhếch mép.

jimin đá cậu từ dưới chăn, "nhóc này! không nói nữa, anh xin rút lại câu vừa rồi."

jungkook không thể ngăn được một tràng cười sảng khoái, gần như không thể kiểm soát được khi cậu cố gắng nói ra lời, "không, không! anh hỏi đi!"

"không, em đã phá hỏng bầu không khí rồi, anh không muốn hỏi nữa," jimin bĩu môi và xoay người lại, để lại tấm lưng trần đối diện trước mắt cậu.

jungkook không thích điều đó.

vì thế cậu tiến lại gần hơn và đưa tay ra kéo vai jimin, "em xin lỗi," cậu nhẹ nhàng nói, "xin hãy hỏi em đi mà."

jimin lén nhìn cậu trước khi lăn toàn bộ cơ thể của mình qua, giờ chỉ còn cách jungkook chưa đầy một cánh tay. anh giữ ánh nhìn của mình một lúc lâu trước khi hé đôi môi xinh đẹp ấy ra.

"anh có thể ôm em được không?"

jungkook gần như khóc nấc ngay tại chỗ, không thể tin được rằng cuối cùng thì vũ trụ cũng đã đặt chàng trai trong mơ của cậu ngay trước mặt cậu và anh muốn ôm jungkook vào lòng khi họ chìm vào giấc ngủ.

cậu muốn ôm anh ấy.

jungkook ngay lập tức lao về phía jimin và xoay người, không một lời xin phép jimin cuộn người quanh jungkook theo bất kỳ cách mà anh thích.

"anh sẽ coi đó là sự đồng ý đấy nhé?" jimin cười mỉm khi chiếc giường chuyển động dưới chân họ.

"vâng." jungkook thở ra, "làm ơn."

và rồi jungkook cảm nhận được nó – sự tiếp xúc từ bàn tay jimin khi nó chạm vào thắt lưng cậu. cách lòng bàn tay anh áp vào bụng jungkook và lướt lên bụng cậu, đẩy mạnh vào đó để ấn cậu trở lại vòm ngực jimin. hai chân họ đan vào nhau như thế nào, cả hai bàn chân đều hơi lạnh nhưng chúng trở nên ấm lên chỉ trong vài giây vì cả hai đã sưởi ấm cho nhau.
từng hơi thở nhẹ nhàng nhảy múa trên làn da tạo cảm giác ngứa ran khi jimin thở ra trên bả vai cậu.

"thư giãn đi." anh thì thầm khi dịu dàng xoa tay lên bụng jungkook, "em có anh rồi."

và jungkook chỉ thở nhẹ trong vòng tay anh, để toàn bộ cơ thể mềm nhũn trong sự thỏa mãn khi giấc ngủ bắt đầu xâm chiếm lấy cậu – hạnh phúc và ngọt ngào.

hoàn toàn hưng phấn khi jimin ôm chặt cậu suốt cả đêm.

🌠

ôm ấp bạn bè.

đó là cách yoongi gọi khi jungkook nói với hắn về sự sắp đặt giữa cậu và jimin.

không cần phải yêu cầu, xảy ra khi gọi đến, bạn bè sẽ ôm chầm lấy nhau. điều gì đó dành cho những ngày dài hay những đêm cô đơn mà bạn chỉ muốn được ai đó ôm vào lòng, hoặc trong trường hợp của jungkook, là ôm cậu. họ không đùa giỡn, họ không làm mọi chuyện trở nên kỳ lạ— họ chỉ gọi cho nhau để ôm nhau và thế thôi.

well, đôi khi là cùng nhau ăn bữa tối, chơi trò chơi hoặc trò chuyện về một ngày của họ.

nhưng bên cạnh tất cả những điều đó, họ chỉ ngủ trong vòng tay nhau rồi thức dậy vào sáng hôm sau và tiếp tục công việc trong ngày của mình. đó là một sự sắp xếp tuyệt vời!

hoặc sẽ là như vậy nếu jungkook không yêu jimin đến điên cuồng.

cậu hoàn toàn là một mớ hỗn độn.

sáng hôm đó, sau lần đầu tiên ngủ chung của họ, jungkook đã rất xấu hổ về mọi chuyện, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực khi cậu lắng nghe tiếng ngáy khe khẽ của jimin biến thành lời càu nhàu vào sáng sớm vì ngoài trời quá sáng.

hai người họ đều có đôi má hồng phấn như nhau và những nụ cười thoả mãn khi cả hai chạm mắt lần đầu tiên, nhẹ nhàng thì thầm câu chào buổi sáng với nhau khi họ chắc chắn phải tách ra để mặc quần áo và quay trở lại cuộc sống của mình.

dù jungkook rất phấn khởi vì cuối cùng cũng tìm được người sẵn sàng ôm mình trong vòng tay nhưng cậu lại hơi buồn vì họ thực sự có thể chia tay như thế này.

cho đến khi jimin đề xuất biến việc này thành một việc thường xuyên.

"ý anh là, nếu em muốn thì sao?" anh gãi đầu, mắt liếc sang một bên, "thật vui khi có em ở bên cạnh— anh thích em. ý anh là anh thích ôm ấp em!" jimin nói vấp và jungkook không thể không quý mến anh hơn.

đó là một lời đề nghị quá hoàn hảo để từ chối. vì vậy, jungkook đặt tình cảm mới chớm nở của mình sang một bên và chấp nhận lời đề nghị của jimin, vui vẻ cho anh số điện thoại để gọi bất cứ khi nào anh muốn.

đã gần sáu tháng kể từ đó.

"anh không biết tại sao em lại làm điều này với chính mình thay vì tỏ tình?" yoongi trầm ngâm, lắc nhẹ ly whiskey của mình trước khi nhấp một ngụm—hai người họ gặp nhau và đi uống sau khi tan ca.

jungkook tựa trán vào quầy bar và rên rỉ, "chúng em đã làm chuyện này rồi," cậu thở dài, "chúng em không thể là bạn ôm ấp được nữa, nếu một trong hai chúng em không còn coi đối phương là bạn thân nữa yoongi à."

"điều đó có nghĩa là ngay từ đầu em đã từng coi cậu ấy là bạn thân khi cả hai chúng ta đều biết đó hoàn toàn là lời nói dối," hắn khịt mũi.

jungkook nửa vời đẩy mạnh vào tay hắn.

"thành thật mà nói, toàn bộ sự sắp đặt này thật kỳ lạ, ai lại làm điều tồi tệ này chứ?" hắn tiếp tục, "hầu như tối nào hai người cũng đến nhà đối phương—trông em giống hệt namjoon và anh trước khi tụi anh chuyển đến sống cùng nhau. tụi anh không thể ngủ một mình cả đêm được."

"không phải đêm nào cũng thế," jungkook lầm bầm trong hơi thở và yoongi liếc nhìn cậu.

cậu uống một ly.

"tất cả những gì anh đang nói là không thể nào mà jimin lại không có tình cảm với em, bởi vì việc dành quá nhiều công sức cho một người mà em chỉ coi là bạn," hắn giơ tay lên đầu hàng.

"yeah," jungkook thở dài, "một phần trong em biết anh nói đúng, bởi vì đó cũng là điều em nghĩ—không có ý xúc phạm gì đâu, em sẽ không bao giờ bắt xe buýt băng qua thành phố ba mươi phút để ôm anh mỗi tối—" yoongi gật đầu đồng ý, "nhưng nếu em sai, em sẽ mất điều này mãi mãi. không còn jimin và em không thể chịu đựng được điều đó," cậu đau khổ rên rỉ.

yoongi chỉ đưa ly thức uống còn lại và ra hiệu cho bartender, "tôi cần một ly nữa. và em," hắn quay sang jungkook, "sẽ thôi ước ao jimin là của em mà hãy biến điều đó thành hiện thực đi. em quyến rũ, dễ thương và vui tính— còn gì để không thích?! nếu jimin chưa phát cuồng vì em, cậu ấy chắc chắn sớm muộn sẽ như vậy thôi!"

jungkook không khỏi đỏ mặt một chút trước lời tán dương, cảm động trước cách yoongi nhíu mày nghiêm túc khi hắn khen bạn mình.

"chỉ cần tiến lên và khiến cậu ấy yêu em." yoongi nâng ly của mình lên và jungkook gõ vào ly của mình, cảm thấy được khích lệ bởi lời động viên.

nhưng sau đêm đó, khi cậu nằm tựa vào lồng ngực jimin trên giường và họ chơi điện thoại không mục đích, jungkook không còn cảm thấy dũng cảm như vài giờ trước đó. chỉ âm thầm tìm hiểu mọi cách để điều này có thể xảy ra.

"này," jimin huých vào người jungkook, búng nhẹ vào mũi cậu. "có chuyện gì thế?"

"hmm, sao cơ? không có gì." jungkook gạt đi câu hỏi, giọng căng thẳng hơn bình thường một chút.

"jungkook, em đã nhìn chằm chằm vào màn hình trống của điện thoại trong năm phút vừa rồi." jimin đáp lại, kéo jungkook sát vào mình hơn và nghiêng đầu xuống để nhìn thẳng vào mắt cậu, "em ổn chứ? em đang buồn phiền điều gì sao?"

và ánh mắt quan tâm ấy thật trong sáng và dịu dàng, cách giọng nói của jimin xoa dịu jungkook cũng giống như cái chạm thầm lặng từ bàn tay anh tự động sờ vào cánh tay jungkook nhằm an ủi cậu. nó chỉ khiến jungkook choáng ngợp đến mức dường như cậu không thể giữ được suy nghĩ của mình nữa, để chúng bùng nổ không ngừng nghỉ.

"em yêu anh!"

đôi mắt jimin mở to và anh hít một hơi ngạc nhiên, "c-cái gì?"

trái tim jungkook chùng xuống, cậu không nói lại.

cậu lập tức chùn bước, cố gắng hết sức để thoát khỏi vòng tay của jimin nhằm trốn thoát và đắm mình trong nỗi xấu hổ và tuyệt vọng một mình. không muốn phải suy sụp ngay tại đây vì lời tỏ tình thất bại của mình.

'em yêu anh'

'cái gì?'

jungkook thực sự muốn biến mất vì cho rằng jimin chẳng có chút tình cảm nào với cậu— muốn trái đất nuốt chửng cậu vì đã hủy hoại hoàn toàn mọi thứ bằng những cảm xúc ngu ngốc của mình.

làm sao cậu lại có thể phạm phải sai lầm nghiêm trọng như vậy?

"dừng lại! đợi đã!" jimin gọi to, cố gắng ôm lấy jungkook đang vặn vẹo để giữ cậu trong vòng tay, "em đi đâu vậy?"

một tiếng nức nở nghẹn ngào thoát ra từ cổ họng cậu khi jungkook gần như ngã nhào khỏi giường— jimin hoảng hốt đưa tay ra hỏi liệu cậu có ổn không và jungkook chỉ nhìn lại anh với ánh mắt ngấn nước, "em vừa bị người mà em yêu từ chối, rõ ràng là em không ổn jimin à."

jungkook cố gắng đứng dậy và mở chốt cửa, cậu cần phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt.

"không! không phải— anh không—," có tiếng rầm rầm, theo sau là jimin gầm gừ chửi rủa.

jungkook biết có lẽ mình đã bị vướng vào ga trải giường và ngã xuống đất, nhưng cậu buộc mình không quay lại kiểm tra mà thay vào đó chỉ chùm áo hoodie qua đầu.

nhưng chỉ trong giây lát, jimin đã lao tới, lao mình vào lưng jungkook và vòng tay qua eo cậu, khóa chặt hai bàn tay anh lại với nhau.

"anh cũng yêu em."

jungkook xoay người trong vòng tay anh, trái tim đập thình thịch và đôi mắt mở to khi tìm kiếm xem có bất kỳ tia lừa dối nào trong ánh mắt của jimin hay không— nhìn chằm chằm vào đôi mắt nâu ấm áp của anh với niềm hy vọng đang nở rộ.

jimin mỉm cười với cậu khi jungkook đưa tay lên ôm lấy khuôn mặt anh.

"nói lại câu vừa rồi của anh đi." cậu thì thầm.

jimin nhoẽn miệng cười và kiễng chân lên một chút, "anh cũng yêu em," anh thở vào môi jungkook, và cậu thở dài nhẹ nhõm, nghiêng người về phía trước để hoàn thành nụ hôn— cuối cùng cũng biết được mùi vị của jimin là như thế nào.

ánh mặt trời.

socola.

niềm hạnh phúc.

tình yêu.

nhưng phần lớn anh có hương vị như mãi mãi - như thứ gì đó ngọt ngào và dịu dàng đến mức cậu không thể chịu nổi ý nghĩ sẽ để anh rời đi.
vì thế cậu quyết định không làm vậy.

cả hai hơi tách ra, thở vào miệng nhau khi đầu mũi họ chạm nhẹ vào nhau, hơi thở bình ổn lại so lúc nụ hôn diễn ra và lời tỏ tình đầu tiên của họ.

"anh xin lỗi vì đã làm em bối rối," jimin rên rỉ, "anh quá ngạc nhiên khi nghe em nói điều đó nên anh đã bị chập mạch trong một phút."

jungkook thút thít và chiếm lấy môi jimin lần nữa, "em thực sự tưởng anh đang từ chối em," cậu bĩu môi khi lùi lại.

"oh không đâu bé yêu." jimin thủ thỉ ngọt ngào với cậu, cọ ngón tay cái vào bên trong hông cậu, "thành thật thì anh nghĩ anh đã phải lòng em ngay ngày đầu tiên gặp em— lúc nhìn em ăn pizza trên sàn nhà của yoongi."

"s-sao cơ?" jungkook ngả người ra sau nhìn anh, "thế quái nào mà anh lại đề nghị âu yếm thế này thay vì rủ em đi hẹn hò kia chứ?!"

"anh không biết!" jimin kêu lên, "anh hoảng quá, được chứ?! anh nghĩ có lẽ đó chỉ là chuyện xảy ra một lần, và có vẻ như em đã bắt kịp ý tưởng đó nên anh nghĩ có lẽ chúng ta có thể thoải mái thực hiện nó thay vì điều kia?"

"jimin, đã được nửa năm rồi," jungkook ngơ ngác.

một khoảng im lặng trước khi cả hai cùng cười khúc khích gần như ngay lập tức, quấn lấy nhau cho đến khi mất thăng bằng và ngã ngửa xuống giường.

jungkook lơ lửng trên người jimin, ánh mắt không hề nao núng lang thang trên khuôn mặt anh trong vài giây trước khi cúi xuống và dụi vào hõm cổ anh.

"hứa là anh sẽ không bao giờ để em đi nhé?" cậu thì thầm trên làn da của jimin.

anh vòng tay ôm lấy jungkook, luồn một tay vào tóc cậu rồi nhẹ nhàng xoa bóp da đầu cậu, "anh hứa sẽ ôm em mãi mãi," jimin thì thầm đáp lại trước khi hôn lên thái dương cậu.

và sau đêm đó, ngay trước khi cả hai chìm vào giấc ngủ, jimin kéo jungkook vào lồng ngực mình và vòng tay qua eo cậu, vòng một chân qua hông cậu khi anh hoàn toàn nhấn chìm cơ thể to lớn của bạn trai anh bằng cơ thể nhỏ hơn của mình.

"ngủ ngon nhé bé con." jimin thì thầm, đặt vài nụ hôn nhàng lên gáy jungkook, "anh yêu em."

và jungkook mỉm cười, cảm thấy an toàn, ấm áp và hạnh phúc như thiên đường, ngay trong vòng tay của jimin.

"em cũng yêu anh."cậu thở ra trước khi chìm vào giấc ngủ hoàn hảo nhất trong đời.

cuối cùng jungkook cũng có ai đó ôm cậu thật chặt—không chỉ đêm nay mà là mỗi đêm.

luôn luôn và mãi mãi.

End.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro