Chap 58
Jimin: Họ về hơi gấp, hơn nữa còn có Jungkook ở đó, tôi không nghĩ hai người có thể hòa bình ở cùng một nơi.
Sau khi gửi tin nhắn này,Jimin ngồi trầm ngâm suy nghĩ. Có nên tìm Kanghoon nói chuyện một lần không?
Kanghoon nhanh chóng trả lời: Cậu ta gặp hai bác à? Jiminie, không phải em định ly hôn sao? Vậy tại sao còn dẫn hai bác đi gặp cậu ta?
Dù chỉ là dòng chữ qua tin nhắn,Jimin vẫn có thể nhận ra giọng điệu của Kanghoon có phần khác thường, rất khác với mọi khi. Cậu khẽ nhíu mày, trong lòng đột nhiên thấy bực bội không rõ lý do. Một lúc lâu sau, cậu mới chậm rãi gõ vài chữ gửi đi: Kanghoon, quan hệ giữa chúng ta là gì?
Bên kia lập tức phản hồi: Xin lỗi, có lẽ tôi đã vượt giới hạn. Tôi chỉ là... lo cho em thôi.
Đối phương chủ động lui về một khoảng an toàn. Jimin cũng không nói thêm gì nữa. Sau khi suy nghĩ, đắn đo mãi, cuối cùng cậu vẫn hạ quyết tâm, gõ một dòng tin: Khi nào có thời gian, chúng ta gặp nhau nói chuyện đi.
Đối phương dường như im lặng một lát. Jimin không vội, cậu có đủ kiên nhẫn để chờ đợi. Quả nhiên, đối phương không để cậu phải chờ quá lâu.
Kanghoon: Hai hôm tới tôi phải ra nước ngoài xử lý ít việc, khi nào về mình gặp nhau.
Jimin: Ừ.
Gửi xong tin nhắn,Jimin đặt điện thoại xuống. Đến lúc này, dù nói là muốn nói chuyện, nhưng chính cậu cũng không biết nên đối diện với Kanghoon bằng tâm trạng gì.
Cậu ngồi ngẩn người nhìn bó hồng trước mặt, hoàn toàn không nhận ra Jungkook đã vào phòng từ lúc nào. Mãi đến khi người kia lên tiếng sau lưng, cậu mới giật mình hoàn hồn.
"Đang nghĩ gì thế?" Jungkook bưng một ly nước đến, khẽ hỏi.
Jimin quay đầu lại, không giấu giếm gì, chỉ đáp: "Kanghoon tìm em."
"Tìm em làm gì?" Chỉ cần nghe đến cái tên đó, ánh mắt Jungkook lập tức hiện rõ sự khó chịu, xen lẫn một chút bực bội không thể gọi thành lời.
"Chỉ hỏi chuyện bố mẹ em thôi." Jimin trả lời.
Jungkook im lặng một lúc, cúi người đặt ly nước lên tủ đầu giường, phát ra tiếng "cạch" nhẹ. Giọng anh trầm xuống, lạnh hẳn đi: "Anh không thích em liên lạc với cậu ta. Nếu có thể, anh hy vọng giữa hai người sẽ không còn liên quan gì nữa."
"Jungkook." Jimin ngẩng đầu nhìn anh.
Jungkook cũng hiểu,Jimin có quyền kết giao bạn bè, anh không nên can thiệp quá sâu. Nhưng trên gương mặt anh lại chẳng có chút thay đổi nào, bất kỳ ai cũng được, chỉ trừ Kanghoon.
Chuyện này, anh không muốn nhượng bộ dù chỉ một chút.
Kanghoon trong lòng anh đã là "tình địch tưởng tượng" suốt bao lâu, mối quan hệ với Jimin lại đặc biệt như vậy. Hai người họ quen biết từ sớm, hiểu nhau sâu sắc hơn bất kỳ ai, dù nhìn từ góc độ nào, anh cũng không thể làm như không tồn tại người tên Kanghoon đó.
"Em hứa với anh, nếu không thật sự cần thiết, em sẽ cố gắng tránh gặp lại cậu ta. Toàn bộ tin nhắn giữa em và cậu ta, anh đều có thể xem bất cứ lúc nào. Được không?" Jimin giơ tay lên, nhẹ nhàng nắm lấy tay Jungkook, chủ động xuống nước trước.
Thật ra những điều này đối với Jimin mà nói không hề khó khăn. Giữa cậu và Kanghoon đã không thể quay về như trước nữa rồi.
Bàn tay Jungkook ấm lên, ánh mắt anh khẽ dao động, biểu cảm cũng dịu lại. Anh siết nhẹ tay Jimin, rồi nhìn thẳng vào mắt cậu.
Jimin biết, điều đó có nghĩa là Jungkook đã đồng ý. Cậu kéo anh ngồi xuống cạnh mình, dịu dàng nói: "Nhưng em cũng có một điều kiện, anh phải đồng ý với em."
"Em nói đi." Giọng Jungkook mang theo chút chiều chuộng, một tay đã vòng qua ôm lấy Jimin, ánh mắt anh cũng lướt nhẹ sang bó hoa hồng rực rỡ bên cạnh.
"Chuyện giữa em và Kanghoon, em sẽ tự mình giải quyết. Anh tuyệt đối không được can thiệp." Jimin nói.
Jungkook hơi sững người. Thì ra điều mà Jimin thực sự muốn nói là chuyện này. Anh trầm mặc, nghiêng đầu nhìn người trong lòng, ánh mắt sâu thẳm khó đoán rơi lên khuôn mặt Jimin.
Nói cho cùng, cậu chỉ sợ anh ra tay với Kanghoon. Sợ nếu anh can dự, mọi thứ sẽ không thể kiểm soát được. Dù Jungkook chưa từng có ý định làm gì Kanghoon, thì hành động bảo vệ ấy của Jimin vẫn khiến ánh mắt anh trầm xuống.
Một lúc sau, cuối cùng Jungkook mới mở miệng: "Được, anh đồng ý với em."
"Cảm ơn anh." Jimin khẽ cười, chủ động đặt lên môi anh một nụ hôn như phần thưởng.
Cậu chỉ muốn Jungkook học cách tin tưởng mình. Cậu sẽ không để Kanghoon trở thành cái gai giữa hai người. Dĩ nhiên, một phần lý do cũng là vì Kanghoon.
Mối quan hệ giữa hai người đã tiến xa đến mức này, thật lòng mà nói, Jimin chưa từng nghĩ tới.
Sau nụ hôn,Jungkook càng siết chặt vòng tay ôm lấy Jimin. Thôi vậy, nếu Jimin vui, thì như thế cũng tốt.
Sau khi quay lại công ty làm việc,Jimin không tránh khỏi việc bị đồng nghiệp kéo đi tám chuyện, nhất là Taehyung, người duy nhất trong công ty mà Jimin từng chia sẻ chuyện về Jungkook và Kanghoon.
Khi hai người còn đang trò chuyện,Hoseok cũng xen vào góp vui, nhưng lập tức bị Taehyung đuổi khéo ra ngoài. Y quay sang Jimin, kéo một cái ghế ngồi xuống trước mặt cậu, cười hỏi: "Chuyện giữa hai người giải quyết xong rồi à?"
"Ừm." Jimin không nói nhiều, nhưng chỉ nhìn sắc mặt và trạng thái của cậu lúc này,Taehyung cũng có thể cảm nhận được, thật sự đã tốt hơn trước rất nhiều.
"Jeon tổng đúng là có bản lĩnh ghê, mới hơn một tháng đã dỗ được ai kia vui vẻ trở lại." Taehyung trêu đùa một câu, nhưng giọng điệu vẫn có chút lo lắng: "Thế còn chuyện của Kanghoon? Anh ta nói gì với cậu?"
Jimin ngước mắt lên nhìn y, giữa hai hàng lông mày hơi nhíu lại, một lúc sau mới chậm rãi nói: "Đó là chuyện giữa tôi và Kanghoon, tôi sẽ tự xử lý."
Taehyung cũng không hỏi thêm. Giữa họ đã rối rắm đến thế, y biết nhiều lời cũng vô ích. Chỉ cần đối với Jimin mà nói, đây là một kết quả tốt, vậy là đủ rồi.
Y đứng dậy, vỗ nhẹ lên vai Jimin: "Thật ra tôi cũng thấy chỉ cần Jungkook rõ ràng trong chuyện tình cảm, thì con người anh ta... cũng không tệ."
"Thế thì để tôi thay anh ấy cảm ơn lời khen này trước vậy." Jimin cười, khép lại tập tài liệu công việc trên tay.
Taehyung phẩy tay một cái, sau đó rời đi.
Trở lại guồng quay công việc,Jimin không hề có chút dấu hiệu của "hội chứng sau kỳ nghỉ", cậu nhanh chóng bắt nhịp lại như chưa từng rời xa văn phòng.
Buổi chiều tan làm cậu cũng không vội rời đi mà ở lại sắp xếp tài liệu, dọn dẹp hồ sơ. Đến khi xong xuôi, ngẩng lên nhìn ra cửa sổ thấy trời đã sẫm tối, bên ngoài còn đang mưa nhẹ.
Trong văn phòng bật đèn nên không cảm nhận rõ, nhưng nhìn đồng hồ, mới sáu giờ. Bình thường giờ này trời vẫn còn sáng mà.
Jungkook đang đợi cậu dưới lầu. Taehyung và Nayeon vừa trò chuyện vừa cùng nhau đi ra khỏi tòa nhà.
Ngẩng đầu lên, họ vừa vặn nhìn thấy Jungkook đang đứng đợi, hai người liền dừng lại chào anh một tiếng.
Hôm nay trời mưa,Nayeon có người đến đón. Vừa thấy người quen ngoài cửa, cô liền cười nói: "Có người tới đón tôi rồi, tôi đi trước nhé."
"Ừ, đi đường cẩn thận." Taehyung vẫy tay chào rồi mở điện thoại gọi xe. Nhưng trời mưa nên xe đến chậm, hệ thống báo còn khoảng sáu bảy phút nữa. Y tắt điện thoại, ngẩng đầu lên cười với Jungkook: "Jimin cứ hễ làm việc là dễ quên thời gian, anh có thể lên trên tìm cậu ấy đấy."
Nhưng Jungkook lại không có ý định lên, cũng không gọi điện giục Jimin, chỉ bình thản đáp: "Không cần đâu."
Cũng được thôi... Taehyung với Jungkook thật ra cũng chẳng nói chuyện hợp nhau. Ngoài Jimin ra, người này đúng là kiệm lời đến mức khiến người khác không thể tiếp cận. Nếu không phải vì mình là đồng nghiệp của Jimin, e là anh ta cũng chẳng thèm mở miệng với mình.
Huống chi thân phận của người ta đặt ở đó, tự nhiên khoảng cách cũng được dựng lên.
Taehyung cúi xuống nhìn thời gian, thấy xe sắp tới nơi, liền nói với Jungkook: "Jeon tổng, xe của tôi đến rồi, tôi đi trước đây. Nhưng vẫn muốn nói một câu,Jimin thích anh nhiều năm như vậy, mong anh đừng phụ lòng cậu ấy."
Nói xong,Taehyung mở ô rời đi, chỉ còn lại một mình Jungkook đứng lại đó. Anh vô thức cau mày, không hiểu rõ lắm câu nói vừa rồi. Anh và Jimin mới kết hôn chưa bao lâu, không biết trong công ty lại đồn đại kiểu gì nữa.
Chỉ là Taehyung đi quá nhanh,Jungkook cũng không kịp hỏi thêm. Đúng lúc đó, anh thấy Jimin từ thang máy đi ra. Mấy lời vừa rồi liền bị anh tự nhiên bỏ lại phía sau, bởi trong mắt anh lúc này chỉ có duy nhất một người.
Jimin vừa nhìn thấy Jungkook liền vô thức bước nhanh về phía anh. Vừa đến gần đã bị Jungkook nắm lấy tay. Tay anh hơi lạnh.
Ở trong văn phòng thì chưa cảm thấy gì, nhưng vừa bước ra khỏi tòa nhà làm việc,Jimin mới nhận ra không khí bên ngoài lành lạnh. Cả thành phố A dường như chỉ trong chốc lát đã chuyển mình sang tiết trời se lạnh, bầu trời xám xịt, dưới ánh đèn đường, từng hạt mưa rơi tí tách.
Jimin theo phản xạ siết chặt tay Jungkook hơn một chút, như muốn truyền cho anh chút hơi ấm.
"Lần sau anh đến thì gọi em một tiếng nhé." Jimin nói.
Jungkook cúi mắt nhìn cậu, khẽ "ừ" một tiếng.
Nhưng Jimin biết, dù anh đồng ý rồi, lần sau chắc vẫn không gọi. Jungkook luôn có cách như vậy, không bao giờ báo trước, thế mà bất kể cậu làm thêm muộn thế nào, vừa ra khỏi tòa nhà đã luôn thấy anh đứng đó, ngay trong tầm mắt.
Trừ khi công việc thực sự bận đến mức không thoát ra được, bằng không anh hiếm khi nhờ người khác đến đón.
Jungkook bung ô, kéo cậu vào lòng để tránh mưa tạt. Cánh tay anh vòng quanh Jimin, siết chặt, để hơi ấm từ cơ thể truyền sang cậu. Jimin nhìn những vũng nước dưới chân, trong lòng bỗng cảm thấy yên bình.
Trời mưa thế này mà đi làm thì thật bất tiện, trước đây Jimin vốn chẳng thích kiểu thời tiết thế này chút nào. Thế mà lúc này đây, cậu lại chẳng thấy phiền gì cả.
Hai người cùng đi đến xe,Jungkook mở cửa ghế sau cho Jimin. Chỉ một cái liếc mắt,Jimin đã đoán được là chú Lee lái xe đưa anh tới, quả nhiên vừa ngồi vào là thấy có người ở ghế lái.
Chú Lee cất tiếng chào: "Chào cậu Park."
Jimin gật đầu đáp lại, rồi Jungkook cũng nhanh chóng lên xe, đóng cửa lại. Bên trong xe ấm áp hơn hẳn so với bên ngoài.
Jungkook ngồi sát bên Jimin, cậu cũng vô thức nghiêng người về phía anh. Gương mặt Jungkook thoáng mềm lại, nhưng rất nhẹ, nếu không để ý kỹ thì khó mà nhận ra.
Đường tắc, xe nối đuôi nhau chật như nêm. Ngoài cửa sổ, khung cảnh mưa rơi nhòe mờ khiến không gian càng thêm chật chội. Jungkook trông có chút mệt mỏi, nhưng ánh mắt thì vẫn dán vào Jimin, không chút kiêng nể.
Ánh nhìn ấy quá rõ ràng,Jimin không thể giả vờ không thấy. Cậu quay sang, khẽ hỏi: "Anh nhìn gì thế?"
"Nhìn em." Jungkook đáp rất tự nhiên.
Jimin bật cười: "Nhưng cũng đâu cần nhìn chằm chằm mãi như thế? Trước đây anh có như vậy đâu."
"Làm sao em biết là không?" Jungkook hỏi ngược lại.
Jimin sững lại, rồi nghe anh nhẹ nhàng nói thêm: "Chẳng qua là trước kia em không nhận ra thôi."
Trước kia anh còn dè chừng, sợ dọa cậu. Bây giờ thì không buồn giấu nữa.
Jimin chấp nhận lời giải thích ấy, nghiêng đầu nhìn anh: "Hay anh chợp mắt một lát đi? Chắc còn lâu mới về đến nơi."
Jungkook liếc ra ngoài, xe vẫn đông nghẹt như nêm. Anh gật đầu, rồi thả lỏng người tựa vào vai Jimin, đầu khẽ nghiêng, nhắm mắt lại.
Anh ngủ nhanh hơn Jimin tưởng, chỉ một lúc sau đã vang lên tiếng thở đều đều.
Trời mưa như thế, mà còn đi xa đến vậy chỉ để đón mình, không biết lúc tới có kẹt xe không nữa... Jimin không khỏi đưa tay chạm nhẹ vào má Jungkook, sau đó quay đầu nói với chú Lee: "Chú Lee, phiền chú chỉnh điều hòa ấm hơn một chút ạ."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro