Chap 65

Việc Jimin gặp lại Jinyoung hoàn toàn là chuyện tình cờ. Khi ấy cậu đang ở trong một cửa hàng thời trang cao cấp, vừa nhìn trúng một đôi khuy măng sét màu xanh lam đậm, định chỉ tay nhờ nhân viên lấy ra xem thử, phía sau chợt vang lên một giọng nói quen thuộc.

"Jimin?" Người kia hơi do dự cất giọng, dường như không chắc chắn lắm.

Jimin hơi bất ngờ, có lẽ cậu cũng không ngờ sẽ gặp Jinyoung ở nơi này.

"Đúng là cậu thật à? Sao cậu lại ở đây? Jungkook đâu?" Jinyoung thấy người quen thì rất hứng thú, nhất là khi Jimin lại đi một mình. Jungkook đến chút thời gian cũng không có sao? Lại có thể để Jimin cô đơn một mình đi dạo trung tâm thương mại thế này.

Jimin đành quay người lại, đối mặt với Jinyoung. Lúc này cậu mới để ý bên cạnh Jinyoung còn có một người nữa. Người đó ăn mặc khá mỏng manh, trong tiết trời đông lạnh có tuyết rơi mà chỉ mặc mỏng bên ngoài áo len, phối thêm một chiếc dây chuyền bạc nhỏ. Từ đầu đến chân đều được chăm chút kỹ lưỡng, khí chất cũng rất ổn, chỉ là đang đeo khẩu trang nên không thấy rõ gương mặt.

"Vị này là...?" Jimin theo phản xạ hỏi.

Jinyoung quay sang người bên cạnh nói nhỏ: "Em qua bên kia chờ anh một lát."

"Vâng." Người đó không hỏi gì thêm, chỉ gật đầu rồi còn khẽ cúi chào Jimin trước khi rời đi.

Jimin gật đầu đáp lại, ánh mắt vô thức nhìn theo bóng người kia vài giây.

Jinyoung dời ánh mắt, sau đó mới hờ hững nói: "Một người mới vừa debut không lâu."

Jimin thu lại ánh mắt, quay sang nhìn Jinyoung, đại khái cũng hiểu phần nào, nhưng vì đó là chuyện riêng của đối phương nên cậu không bình luận gì, chỉ hỏi: "Anh với Hoseok xảy ra chuyện gì à?"

Jinyoung có chút bất ngờ, cười hỏi lại: "Cậu ấy nói gì với cậu sao?"

"Anh đã làm gì?" Jimin cũng không thật sự nghĩ hai người sẽ mâu thuẫn nghiêm trọng, hoặc nói cách khác,Jinyoung vốn chẳng bao giờ để bụng chuyện của Hoseok đến mức phải xích mích thật sự.

Jinyoung thở dài, giải thích: "Không có gì đâu, chỉ là hôm đó tôi nổi hứng, đùa cậu ấy một chút, ai ngờ thằng nhóc đó lại tưởng thật. Tôi nghe nói bây giờ cậu ấy đang ở nhà đồng nghiệp, để cậu ấy ở đó vài hôm đi, tôi sẽ đón cậu ấy về sau."

Jinyoung dĩ nhiên nắm rõ tung tích của Hoseok. Dù sao cũng là mẹ cậu ta đích thân nhờ y chăm sóc, làm sao có thể buông tay mặc kệ thật chứ?

Jimin cũng không bình luận gì về kiểu "trêu chọc" của Jinyoung. Đúng lúc ấy, nhân viên cửa hàng vẫn kiên nhẫn chờ nãy giờ bèn lên tiếng cắt ngang: "Thưa anh, đôi khuy măng sét mà anh vừa xem, anh muốn mang về luôn chứ ạ?"

Lúc này Jimin mới sực nhớ ra mình đang đi mua sắm, bèn quay lại.

Jinyoung cũng liếc nhìn món đồ trong tay nhân viên, khẽ nhướng mày, cười nói: "Nhìn không giống thứ cậu sẽ mua cho bản thân nhỉ? Quà cho Jungkook à?"

Khác với Hoseok, trước mặt Jinyoung,Jimin cũng chẳng giấu giếm gì: "Ừ, sinh nhật anh ấy sắp tới, tôi muốn mua một món quà. Làm phiền Bae tổng giữ bí mật giúp nhé."

"Chuyện nhỏ." Jinyoung khẽ cong môi, tay tựa nhẹ lên mặt tủ kính, liếc nhìn đôi khuy măng sét một lần nữa mới nói: "Mắt chọn đồ không tệ. Nhưng quen cậu ta bao nhiêu năm rồi, tôi chưa từng thấy cậu ấy tổ chức sinh nhật bao giờ. Tôi còn quên mất ngày đó là sinh nhật cậu ấy nữa kìa."

Jimin nghe Jinyoung nhắc đến Jungkook thì vô thức ngẩng đầu, chờ đối phương nói tiếp.

"Tôi cứ tưởng cậu ấy không thích sinh nhật chứ. Dù sao thì cậu ấy cũng chẳng thích ai nhắc đến cha mẹ mình. Nhưng... nếu là cậu tổ chức, có lẽ cậu ấy sẽ rất vui." Jinyoung cười nhạt, vỗ vai Jimin: "Tôi đi trước đây."

Dù Jinyoung đã rời đi, nhưng những lời y nói vẫn còn vương vấn trong đầu Jimin. Cậu lại nhớ đến những bức ảnh trong phòng vẽ kèm những lá thư...

Thật ra cũng không hẳn như Jinyoung nói. Ít nhất,Jungkook vẫn luôn tự chuẩn bị quà sinh nhật cho chính mình.

Nghĩ đến điều đó,Jimin khẽ mỉm cười, sau đó nói với nhân viên: "Lấy đôi này nhé, phiền cô tính tiền giúp tôi. Cảm ơn."

---

Tuyết ở thành phố A đã rơi mấy ngày liền. Jungkook vẫn luôn về nhà rất sớm, dù biết chưa chắc Jimin đã ở nhà, nhưng anh vẫn muốn quay về sớm một chút.

Nếu là trước đây, "nhà" đối với anh chỉ là một nơi có thể về hoặc không.

Tuy nhiên lần này, vừa lái xe vào đến cổng,Jungkook đã nhìn thấy đèn trong phòng bật sáng, điều đó có nghĩa là Jimin đã về rồi.

Anh theo phản xạ nhìn đồng hồ: chưa đến 6 giờ rưỡi. Có lẽ vì dạo gần đây Jimin thường về rất muộn, nên anh không khỏi ngạc nhiên khi thấy người về sớm như vậy, đồng thời trong lòng cũng dâng lên một cảm giác ấm áp khó diễn tả.

Vừa mở cửa bước vào nhà, một mùi thơm của đồ ăn phảng phất trong không khí. Jungkook thay giày, cởi áo vest ngoài ra rồi đi vào trong.

Anh nhìn thấy một bóng người bận rộn trong bếp,Jimin đang chuẩn bị bữa tối. Nghe tiếng động,Jimin không quay đầu lại, chỉ nhẹ nhàng hỏi: "Anh về rồi à?"

"Ừ." Jungkook đứng ở cửa bếp, hơi do dự nhìn Jimin, hỏi: "Sao hôm nay em về sớm vậy?"

Nghe vậy, Jimin xoay người lại, chăm chú nhìn anh rồi hỏi ngược lại: "Anh muốn em về sớm hay muộn hơn?"

Jungkook đáp: "Anh muốn mỗi ngày đều giống hôm nay, vừa về nhà là có thể nhìn thấy em."

Câu nói thẳng thắn ấy khiến Jimin bật cười. Khi cậu cười lên, vẻ lạnh lùng xa cách thường thấy cũng như tan biến theo làn khói, "Vậy thì có lẽ không được rồi, bình thường em không thể về sớm thế này mãi đâu."

Jungkook không để tâm đến ẩn ý trong câu nói ấy, chỉ nhẹ nhàng ừ một tiếng.

"Anh đi thay đồ rồi chuẩn bị ăn cơm đi, đồ ăn sắp xong rồi." Jimin thấy anh vẫn đứng đó nhìn mình mãi mà chưa nhúc nhích, liền nhắc.

Jungkook lúc này mới gật đầu. Mãi đến khi lên lầu, anh mới bỗng cảm thấy có điều gì đó hơi lạ,Jimin trông không giống vừa đi làm về.

Nhưng anh cũng không nghĩ nhiều. Sau khi thay đồ xong và quay xuống nhà,Jimin đã đợi sẵn trong phòng ăn.

Hai người ngồi vào bàn,Jungkook chú ý thấy trước mặt Jimin là cơm trắng, còn trước mặt mình lại là một tô mì. Anh ngẩng đầu nhìn Jimin.

Chỉ nhìn ánh mắt anh,Jimin đã biết ngay - rõ ràng đến thế mà đối phương vẫn chưa nhận ra.

"Đây là mì trường thọ. Em biết anh không thích đồ ngọt lắm nên không chuẩn bị bánh sinh nhật."

Jimin nhẹ giọng nói, ánh mắt dịu dàng nhìn anh, "Jungkook, chúc mừng sinh nhật."

Ánh mắt của Jungkook và Jimin giao nhau, trong khoảnh khắc, ánh nhìn ấy như đan quấn lấy nhau không dứt. Anh như sững lại, một lúc lâu vẫn chưa thể hoàn hồn. Cuối cùng, chính Jimin là người thu hồi ánh nhìn trước, khẽ lấy ra món quà vẫn giấu từ nãy đến giờ, đưa cho Jungkook: "Em biết anh không thiếu gì cả, nên không chuẩn bị thứ gì quá đắt tiền."

Ánh mắt Jungkook lúc này mới dừng lại ở chiếc hộp quà nhỏ trong tay Jimin. Chuyện sinh nhật, thật ra anh đã quên mất từ lâu. Những năm trước chỉ là mượn cớ để có thể gặp lại Jimin, còn năm nay, vì người đó đã ở bên cạnh mình, anh lại quên mất hoàn toàn.

Anh cũng chưa bao giờ chủ động nhắc đến sinh nhật của mình với Jimin, không ngờ đối phương lại nhớ.

Jungkook không nói gì, chỉ lặng lẽ nhận lấy hộp quà từ tay Jimin, gần như theo bản năng muốn mở ra ngay. Dù sao đây cũng là món quà đầu tiên mà Jimin tặng cho anh, thực sự rất có ý nghĩa.

Jimin không ngăn cản, chỉ yên lặng nhìn anh mở hộp quà. Bên trong là một chiếc đồng hồ bỏ túi. Hình dáng bên ngoài là do Suzy thiết kế riêng giúp cậu. Khi nhận được bản phác thảo,Jimin đã rất thích. Hơn nữa, vì có liên quan đến Hoseok nên lúc đầu Suzy không muốn nhận tiền.

Jimin nói, đây là món quà tặng cho người mình yêu, rất có ý nghĩa. Suzy nghe vậy liền hiểu, không từ chối nữa.

Chiếc đồng hồ bỏ túi ấy, từ thiết kế cho đến từng đường nét chế tác đều vô cùng tỉ mỉ và tinh xảo, chỉ cần nhìn qua cũng biết người chuẩn bị đã đặt rất nhiều tâm huyết vào đó. Jungkook nhẹ nhàng lấy nó ra khỏi hộp, mở nắp đồng hồ, bên trong là một tấm ảnh được khảm vào.

Là ảnh thời cấp ba của Jimin. Trong ảnh, cậu mỉm cười nhè nhẹ, khuôn mặt vẫn còn nét non nớt của tuổi trẻ, nhưng lại như đã khắc sâu vào tim Jungkook từ lâu.

Ánh mắt trong ảnh cứ thế lặng lẽ nhìn về phía anh, như đang mỉm cười với anh, khiến nhịp tim Jungkook trong khoảnh khắc ấy hoàn toàn loạn nhịp...

Đến lúc này, anh mới thật sự sững người. Dù có đẹp đẽ, lộng lẫy đến đâu, vẻ bề ngoài của món quà cũng chỉ là thứ tô điểm bằng vật chất. Nhưng chính tấm ảnh bên trong ấy mới là toàn bộ ý nghĩa mà chiếc đồng hồ mang lại.

Jungkook đóng nắp đồng hồ lại, siết chặt trong lòng bàn tay rồi mới ngẩng đầu nhìn Jimin. Ánh mắt anh lúc này phức tạp đến lạ, rõ ràng vẫn là cái nhìn trầm lặng thường thấy, nhưng sâu trong đó lại dường như chất chứa vô vàn cảm xúc, rồi từng chút, từng chút một bị nhấn chìm.

"Em định... đem cả chính mình tặng cho anh sao?" Giọng nói của Jungkook khàn hẳn đi vì xúc động, từng lời nói ra như mang theo sức nặng nghìn cân.

Jimin không trả lời câu hỏi ấy, chỉ nhẹ nhàng hỏi lại anh: "Anh thích không?"

"Ừm." Jungkook khẽ gật đầu, đáp một tiếng rất khẽ. Anh không nói nhiều, nhưng ánh nhìn thì sâu lắng và nóng bỏng như lửa.

"Ăn mì trường thọ đi, để nguội rồi sẽ không ngon nữa." Jimin dịu dàng nhắc.

Jungkook lúc này mới nhớ đến tô mì trước mặt, thì ra Jimin về sớm là vì muốn chuẩn bị sinh nhật cho anh.

Bữa tối hôm ấy, hai người ăn trong im lặng, nhưng lại là một sự yên lặng rất đỗi dịu dàng. Jungkook không nói gì,Jimin cũng chỉ lặng lẽ ngồi cùng.

Tối hôm đó lại có tuyết rơi. Sau khi tắm xong,Jimin ra ngoài, cùng Jungkook đứng bên cửa sổ ngắm tuyết. Jungkook nhẹ nhàng ôm lấy cậu từ phía sau, cằm tựa lên vai Jimin, khẽ nhắm mắt lại.

Nói thật, điều khiến anh bất ngờ không phải vì Jimin để ảnh mình trong đồng hồ, mà là vì cậu đã để tấm ảnh thời cấp ba.

Như thể đang lặng lẽ đáp lại mối tình thuở ban đầu của anh vậy.

Jungkook siết chặt vòng tay, ôm cậu thật chặt như thể chẳng bao giờ muốn buông ra nữa.

Đây là Jimin, là của anh, chỉ thuộc về một mình anh.

Đêm đó, anh ôm Jimin chìm vào giấc ngủ. Trong mơ màng, dường như lại thấy cơn mưa ngày xưa, thấy Jimin che ô cho anh, dẫn anh về nhà, từ đó, trái tim anh có một chốn để quay về.

Sáng hôm sau tỉnh dậy,Jungkook vẫn ôm chặt người trong lòng, trong phút chốc còn chưa phân biệt nổi thực hay mơ, có lẽ vì giấc mơ kia quá dài, đến khi mở mắt nhìn thấy Jimin bên cạnh, anh vẫn thấy không chân thật.

Trời mùa đông, chuyện dậy sớm quả thật là một thử thách. Jungkook sống cùng rồi mới phát hiện, thì ra Jimin luôn có vẻ nghiêm túc và chỉn chu cũng có lúc lười biếng không muốn rời giường. Trời càng lạnh, cậu lại càng lưu luyến chăn ấm, có khi còn vòng tay ôm chặt lấy anh, không chịu buông ra.

Có lẽ là vì hai người nằm sát nhau thật sự quá ấm áp.

Jungkook nhẹ nhàng dịch ra khỏi vòng tay của Jimin, cố gắng không đánh thức cậu. Động tác của anh rất khẽ, như sợ làm người bên cạnh tỉnh giấc. Nhưng thực ra, khi anh vừa rời khỏi,Jimin đã tỉnh rồi, chỉ là không buồn mở mắt mà thôi.

Sau khi rời giường,Jungkook cúi xuống hôn nhẹ lên trán Jimin rồi mới đi rửa mặt thay đồ. Khi mở tủ lấy cà vạt và khuy măng sét, tay anh khựng lại, bên trong là cả một ngăn phụ kiện mới tinh, tất cả đều chưa từng dùng qua.

Jimin không biết đã dậy từ khi nào, giờ đã ngồi trên giường, nhìn theo bóng lưng anh rồi hỏi: "Thế nào? Có thích không?"

Bên trong ngăn tủ là cà vạt và khuy măng sét mới, kiểu dáng không khác mấy so với những món anh hay dùng, nhưng có thể thấy rõ Jimin đã dành thời gian tìm hiểu sở thích của anh.

Dù sao đã là quà, thì đương nhiên phải hợp ý người nhận.

Nghe thấy giọng nói quen thuộc,Jungkook quay đầu lại nhìn Jimin, cố gắng nén cảm xúc bất ngờ trong lòng, hỏi: "Mấy món này... là em chọn à?"

"Ừ, tốn cũng kha khá thời gian đó. Đừng lo, mấy cái cũ của anh em không vứt đâu, em cất xuống hai ngăn dưới rồi." Jimin đáp nhẹ.

Jungkook bỗng nhớ ra dạo gần đây Jimin thường về nhà rất muộn.

"Cho nên... em không cho anh đến đón, là vì thời gian qua đều bận mấy chuyện này sao?"

"Sau này những gì anh mang trên người, đều sẽ là em tặng cả. Jungkook, thích hay không, anh cũng phải nói một câu chứ?" Jimin nghiêng đầu nhìn anh.

Vì chuyện này, cậu gần như đã đi hết hơn nửa các cửa hàng ở thành phố A. Từ lúc nhìn thấy chuỗi vỏ sò mà Jungkook vẫn giữ lại,Jimin đã có một ý nghĩ trong lòng.

Jungkook xứng đáng với những điều tốt đẹp nhất.

Anh lặng lẽ nhìn cậu. Vẫn còn cần phải hỏi là có thích không sao? Jimin thật sự không hiểu lòng anh ư?

"Thích. Quà em tặng... anh rất thích." Jungkook bước đến, ôm chặt người vào lòng.

Jimin thực sự hiểu anh muốn gì. Từng món quà cậu chọn ra đều vừa vặn chạm đến nơi mềm mại nhất trong trái tim anh.

"Muốn em đeo giúp không?" Jimin ngẩng đầu hỏi khi vẫn còn trong vòng tay anh.

Jungkook dừng lại một chút, rồi gật đầu: "Muốn."

"Vậy anh đi lấy lại đây." Jimin nói.

Jungkook lúc này mới buông người ra. Jimin lười đứng dậy, chỉ ngồi trên giường chờ anh mang đồ tới.

Cậu chưa từng thắt cà vạt cho Jungkook bao giờ. Anh đứng yên trước mặt, phối hợp để cậu thao tác. Jimin điều chỉnh tư thế, quỳ trên giường, phải kiễng tay lên cao mới có thể thắt được.

Jungkook cúi xuống, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt nghiêm túc của Jimin. Anh không kìm được nhẹ nhàng ôm lấy eo cậu, bàn tay vuốt ve sau lưng.

Jimin cũng không gạt tay anh ra. Khi thắt xong, nhìn thành quả, cậu tỏ ra rất hài lòng. Sau đó lại ngồi xuống từ tốn cài khuy măng sét cho anh. Cảm giác lúc đó thật sự có chút kỳ lạ, giống như anh đã mang trên mình dấu ấn của riêng cậu vậy.

"Đưa tay kia đây." Jimin nhắc.

Jungkook có hơi miễn cưỡng rút tay khỏi eo cậu, để cậu tiếp tục.

Sau khi cài xong,Jimin vươn tay ôm lấy cổ anh, khẽ hôn lên má: "Cái này... trả lại cho anh."

Jungkook hơi khựng lại, ánh mắt nhìn Jimin như muốn khắc ghi từng chút một.

Anh nghĩ, nếu thật sự có một ngày,Jimin nói muốn rời xa anh... có lẽ, anh sẽ thật sự không thể sống nổi nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro