Nước đi này sai rồi

Jungkook ra ngoài gọi taxi rồi cả hai cùng lên xe, đi thẳng tới bệnh viện. Mặc dù là đi cùng nhau nhưng lại hệt như hao người không quen biết, trên đường đi hay ngồi chờ lấy số thứ tự ở bệnh viện, Jimin chẳng nói lấy một câu, chỉ chăm chú nhìn ra đâu đó phía ngoài ô cửa kia. Bản thân Jungkook lại càng khó mở lời hơn, cậu đã khiến anh bị thương như vậy rồi, bạn này còn vô sỉ bày ra trò kiểm tra vạch áo người ta như vậy. Đoán đến tám phần mười là Jimin đang tức cậu muốn chết cũng nên.

Mặc dù đã đưa anh tới tận đây, cùng ngồi đợi cho đến khi có kết quả kiểm tra của bác sĩ nhưng Jungkook cứ có cảm giác chưa được thỏa đáng lắm, chưa đủ để bù đắp cho những tội lỗi mình gây ra. Có lẽ phần nhiều là do cậu đang lo cho số phận của cậu khi đến trường hơn. Ai mà biết được trưởng ban kỉ luật hội học sinh một khi đã ghim ai vào danh sách đen thì sẽ đưa ra hình phạt gì. Chắn chắn không chỉ là viết một bản cam kết thôi đâu.

Jungkook ngồi ngoài dãy ghế chờ đưa tay lên vò mái tóc khiến chúng trở nên rối bù rồi thở dài thườn thượt. Bấy giờ đã hơn bảy giờ và bụng cậu bắt đàu réo từng đợt liên hồi, từ chiều đến giờ cậu đã có gì bỏ bụng đâu.

Đúng lúc này Jimin mở cửa phòng khám đi ra, trên tay anh cầm tờ giấy ghi kết quả kiểm tra.

"Tôi cần đi mua chỗ thuốc này"- Anh nói- "Cậu về trước đi."

Jungkook lập tức đứng bật dậy khỏi ghế:

"Để tôi đi mua cho. Mà kết quả kiểm tra sao rồi?"

"Bị trật khớp vai, có lẽ sẽ không thể cử động trong một thời gian."

Hai người không hẹn mà cùng nhau bước đi, tiến xuống nhà thuốc của bệnh viện. Tiền thuốc không đắt lắm, Jungkook một mực đẩy Jimin ra để mình vào mua rồi trả tiền.

Nhận lại chỗ thuốc Jungkook đưa, anh chỉ để lại một câu "Cảm ơn!" rồi ngay lập tức xoay người bước đi. Lúc này, Jungkook mới có suy đoán rằng hình như anh muốn tách khỏi cậu. Cứ cho là bản thân khá lắm điều và rắc rối đi nhưng chuyện này chưa xử lý đến nơi đến chốn thì cậu sẽ không để Jimin đi đâu hết.

Thấy Jimin ra đến cổng viện rồi, Jungkook hớt hải đuổi theo rồi đứng chặn trước mặt anh. Jimin dừng lại, nhướn mày hỏi:

"Thuốc cũng mua rồi, giờ cậu còn muốn gì nữa?"

Jungkook ngay lập tức xụ mặt xuống, bước đi ngay bên cạnh anh mà miệng không ngừng liến thoắng:

"Tôi chỉ muốn làm người tốt thôi mà. Chẳng phải anh sẽ quay lại tiệm để đón con mèo bự đó sao? Đằng nào cũng cùng đường, chúng ta không thể đi cùng nhau được sao?"

Jimin nghe vậy lại chỉ vào vai trái của mình, nói:

"Vậy bạn tốt Tinh Trì xem cậu đã làm được gì này."

"Tôi đâu cố ý, hơn nữa tôi cũng đang thành thật hối lỗi, không phải sao? Chưa đủ hả? Hay tôi mời anh ăn tối nhé?"

Cậu nói thực sự nhiều nhưng Jimin đi bên cạnh không hề phàn nàn về điều đó mà còn hỏi ngược lại:

"Tôi ăn nhiều lắm đó, cậu chi nổi không?"

"Trông anh như vậy tôi cứ nghĩ là anh kén ăn lắm cơ."

Jungkook xoa cằm nói bâng quơ một câu nhưng khi nhận lại cái nhìn sắc lẹm của người kia, cậu lại cười cười đánh trống lảng:

"Quán bên kia có vẻ ngon đó, ta vào đó nhé?"

Đáp lại sự nhiệt tình đó, Jimin ngập ngừng, sau cùng mới đáp "ừ" một tiếng.

Lúc bước chân vào quán rồi, Jungkook mới thấy hối hận. Ban nãy cậu chỉ biết chỉ trỏ lung tung, chọn một quán lung linh nhất mà quên mất rằng đó cũng là quán đắt nhất. Giá một món ở đây cũng phải bằng ba bữa ăn sáng của cậu. Jungkook bàng hoàng nhìn vào thực đơn còn Jimin đứng bên cạnh lại nói:

"Cho cậu năm giây để suy nghĩ lại đấy."

Hôm nay là ngày gì mà xui vậy chứ, cái gì cũng nằm ngoài dự đoán. Nhưng đã đi đến nước này rồi giờ quay lại thì chẳng còn mặt mũi nào nữa. Jungkook thầm gào thét trong lòng, chấp nhận rỗng ví để bảo toàn số phận mình được yên ổn khi đến trường. Cậu hùng hổ nói:

"Jungkook này chưa ngán gì bao giờ, tôi chơi hết!"

Rồi cậu vung tay chọn cho mình một phần nước và một phần mì xào, còn Tiếu Thanh Hạ chỉ gọi cho mình phần cơm cà ri thường.

Sẽ chẳng có gì đáng nói nếu Jungkook mang đủ tiền. Vì là sự cố ngoài ý muốn nên cậu chẳng mang nhiều tiền như thế. Jungkook sớm tự khiến mình bẽ mặt khi gọi cho thật nhiều rồi kì kèo xin cửa hàng ghi nợ, cuối cùng Jimin vẫn phải đứng ra trả nốt số tiền.

Kết thúc buổi tối tự biến mình thành trò cười của Jungkook, cả hai quay lại tiệm Lavender để Jimin nhận lại mèo của mình rồi hai người tạm biệt nhau, Jimin tự gọi taxi trở về nhà.

Lúc này đã gần chín giờ, khi Jimin trở về nhà thấy phòng khách của ngôi nhà sáng đèn, anh cũng không thấy làm lạ. có lẽ ba anh đã về rồi. Quả nhiên khi anh bước vào thấy ngoài phòng khách, trên chiếc sofa màu ghi có một người đàn ông trung tuổi đang vắt chéo chân ung dung đọc báo. Jimin cất tiếng chào, lúc ấy ông mới rời mắt khỏi tờ báo, nói:

"Về rồi đấy à? Sao về muộn thế, cũng không ăn cơm nhà nữa?"

"Con đi ăn với bạn rồi."

Anh khẽ đáp rồi cứ thế đi thẳng về phía cầu thang dẫn lên tầng hai, không hề đề cập đến việc mình bị thương lấy nửa lời, chuyện đó vốn không đáng để ba anh bận tâm.

Trước khi Jimin Hạ bước lên tầng, ba anh lại lên tiếng, ngữ điệu có chút quở trách:

"Đừng đi giao du nhiều, sức khỏe của con đã vậy rồi, ăn cơm nhà vẫn tốt hơn. Cũng gần cuối năm rồi, để ý đến việc học một chút, năm sau lên lớp mười hai cố gắng có thành tích tốt chút để có điều kiện xét tuyển vào trường đại học A."

Jimin ngay lập tức né tránh ánh mắt của ba, hàng mi hơi cụp xuống rồi đáp:

"Ba... con không muốn vào trường đó..."

"Tại sao không? Đó là ngôi trường tốt nhất rồi! Con định vào một ngôi trường chất lượng thấp để rồi ra kiếm một công việc với mức lương bèo bọt hả? Rồi công ty sau này ai sẽ tiếp quản? Thằng anh con đã làm ba thất vọng lắm rồi, giờ con cũng muốn ép ba tức chết hay sao?"

Sau đó, nhận ra mình có hơi lớn tiếng, ông thở hắt ra một hơi rồi dịu giọng:

"Ba không muốn con phải chịu khổ."

"Vâng, con biết. Con sẽ suy nghĩ."

Jimin đáp lại rồi đi lên lầu. Anh không muốn đôi co nhiều, ba anh vốn là người bảo thủ như vậy. Lúc mới vào lớp mười, trong khi bạn bè đồng trang lứa vẫn còn thoải mái với cuộc sống hiện tại, chưa có dự định về tương lai thì ba anh đã đưa ra quyết định về ngôi trường và ngành nghề cho anh. Jimin không thích việc bị đưa vào khuôn khổ như vậy, hai người nhiều lần tranh cãi nhau về chuyện này nhưng chưa bao giờ có được sự thỏa hiệp. Ba sẽ luôn nổi cáu nhưng Jimin cũng chỉ biết thông cảm cho ý tốt của ba chứ không hề thay đổi quyết định.

Jimin đẩy cửa phòng mình, thở dài một tiếng. Kimchi vờn xung quanh chân anh mấy vòng như an ủi rồi trở về chiếc giường con của mình ở góc phòng. Hơn chín giờ anh mới bắt đầu ngồi vào bàn học. Cánh tay trái không thể cử động có đôi chút bất tiện nhưng cũng may tay phải vẫn có thể viết. Căn phòng rơi vào im lặng khiến lòng anh càng trở nên não nề. Jimin không buồn cũng không giận về chuyện người kia gây ra. Dẫu biết anh trai bỏ đi không nhận quyền thừa kế sẽ khiến bản thân Jimin sẽ phải gánh vác trọng trách nặng nề ấy nhưng không hiểu sao anh vẫn cứ cố chấp với một điều.

Ngước mắt lên, rơi vào tầm mắt anh là tấm ảnh chụp một người phụ nữ với trang phục hết sức nhã nhặn, mái tóc đen dài và nụ cười tươi tắn với bó hoa trên tay. Chưa bao giờ Jimin ngưng một suy nghĩ rằng mẹ anh là một giáo viên yêu nghề và hết lòng tận tụy với học sinh. Anh cũng muốn trở thành một người tuyệt vời như thế.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro