19

Tết đến rùi nên rii muốn dành tặng cho reader một cái kết nhẹ nhàng hơn xíu aa😽💛💜
_________________________________

"Jungkook! Jeon Jungkook!!"

"Ưm.."

Tay hắn khẽ giơ lên che ánh sáng hắt vào từ khung cửa sổ, mí mắt nặng trĩu chậm rãi hé mở, hàng mi rung nhẹ dưới nắng mai.

"Anh bị sao vậy? Em gọi nãy giờ rồi đó"

Giọng nói quen thuộc vang lên sát bên tai. Jungkook quay đầu sang theo bản năng, và hình ảnh trước mắt khiến hắn khựng lại.

Là Jimin. Là Jimin của hắn.

"J..Jimin..sao em?"

"Em làm sao?"

Cậu đang đứng đó, chân thực và sống động đến mức tim hắn như ngừng đập. Mái tóc màu nâu rối nhẹ, gương mặt có chút buồn ngủ nhưng vẫn ánh lên sự lo lắng. Đôi mắt trong veo, Làn da trắng mịn phản chiếu ánh sáng nhạt từ khung cửa sổ, môi hồng chúm chím mím lại như đang cố nuốt vào lời trách móc..

Tất cả đều rõ ràng đến mức đau lòng, đến mức hơi thở cũng dần trở nên nặng nề. Jungkook khẽ bật cười. Một tiếng cười mỏng manh và nghẹn ngào như sắp vỡ tan.

Haha... Jungkook à, mày chết rồi mà vẫn không quên được Jimin sao? Chết rồi, mà vẫn còn yêu em ấy đến dại khờ thế này sao?

"Anh thấy không khỏe chỗ nào hả? Tự nhiên lại cười như người mất hồn vậy"

Jimin tới gần hơn, ánh mắt vừa bối rối vừa lo lắng. Cậu vươn tay, đặt mu bàn tay lên trán hắn, kiểm tra một cách cẩn thận. Nhiệt độ bình thường, không nóng, cũng không lạnh. Chỉ là làn da ấy hơi ẩm, như thể Jungkook vừa trải qua một cơn ác mộng.

Nhưng với hắn, chỉ một cái chạm đơn giản đó thôi cũng đủ khiến thế giới rung chuyển. Bàn tay ấy...là bàn tay mà suốt bao tháng năm dài đằng đẵng, hắn đã từng khao khát được chạm vào lại dù chỉ một lần. Là bàn tay đã từng nắm lấy hắn trong đêm mưa lạnh, từng lặng lẽ xoa lưng hắn mỗi khi mệt mỏi, từng vuốt tóc hắn mỗi khi hắn cau mày ngủ mê.

Và bây giờ, nó ở đây, thực sự chạm vào hắn. Không phải trong mơ, cũng không phải hồi ức. Jungkook bỗng thấy cả người siết chặt lại như một sợi dây cung bị kéo đến cực hạn. Cảm xúc dâng trào nghẹn nơi cổ họng, từng tế bào trong cơ thể như bị xé toạc bởi cơn xúc động. Không kìm nén được nữa, hắn bật dậy, gần như vùng thoát khỏi mặt giường.

Động tác bất ngờ ấy khiến cậu giật mình lùi lại nửa bước.

"Jimin..Jimin, là..em thật..sao"

Giọng hắn nghèn nghẹn, từng từ bật ra đứt quãng như không dám tin vào điều mình đang nhìn thấy. Đôi tay run rẩy đưa lên, chạm vào gương mặt của cậu, ngón tay hắn khẽ lướt qua gò má, mi mắt, sống mũi rồi dừng lại ở môi, tất cả đều quen thuộc đến lạ thường.

Jimin lùi về sau để nhìn Jungkook kĩ hơn, rồi bật cười nhẹ như trấn an.

"Không là em thì còn ai vào đây nữa, anh bị sao vậy? Mau thay đồ rồi đưa Rye đi khám đi"

Nụ cười của Jimin khựng lại một chút. Vội quay đi để che giấu ánh nhìn chùng xuống trong thoáng chốc. Cậu vẫn còn mệt, nhưng lần trước cũng đã nhờ mà hắn chẳng để tâm, nên lần này, cậu không muốn mở lời nữa.

"Khoan đã, vậy còn em thì sao? Em đi khám chưa? Bác sĩ nói sao rồi?"

Hắn đứng bật dậy, vòng ra trước mặt cậu, nhanh chóng nắm lấy cổ tay nhỏ nhắn kia.

"Lần trước em nói rồi mà, em vẫn ổn"

"Không, em không hề ổn. Em phải đi khám với anh, ngay bây giờ!!"

Hắn siết chặt tay cậu, ánh mắt kiên quyết tới mức khiến cậu ngơ ngác. Người con trai này, chẳng giống Jungkook mà cậu vẫn sống cùng bao lâu nay. Cái người từng lạnh lùng, vô tâm, hờ hững bây giờ lại đứng trước cậu, ánh mắt đỏ hoe, đôi tay run rẩy chỉ vì một lời nói dối"em vẫn ổn". Jungkook chộp lấy chiếc áo khoác vắt trên ghế, kéo vội Jimin bước
nhanh ra khỏi phòng. Cậu còn chưa kịp hỏi thêm gì, chỉ biết lẽo đẽo theo sau trong sự ngỡ ngàng. Không nói một lời, nhưng bàn tay hắn nắm lấy cổ tay cậu lại nóng lên và run nhẹ, như thể đang nắm giữ một điều gì đó cực kỳ mong manh, dễ vỡ.

"Ơ còn Rye.."

Nhưng Jungkook không quay lại, chỉ nhanh chóng mở cửa xe rồi để cậu ngồi vào ghế. Hắn vòng sang bên kia, khởi động xe rồi phóng đi, tiếng động cơ vang lên trong không gian yên tĩnh của sáng sớm. Jimin ngồi im, mắt nghiêng nhìn người bên cạnh. Khuôn mặt hắn căng thẳng, đôi môi mím chặt, ánh mắt không còn vẻ thờ ơ ngày thường mà chỉ có sự lo lắng hiện rõ lên đó.

Bệnh viện buổi sáng chưa có nhiều người, ánh nắng vừa hé lộ sau những tán cây ngoài hành lang dài. Jimin vẫn để yên tay trong lòng bàn tay ấm nóng kia. Khi cánh cửa phòng khám khép lại, Jungkook ngồi chờ ngoài hành lang, đầu ngón tay cứ gõ nhè nhẹ lên đầu gối, rồi thở dài. Thời gian chờ đợi chưa bao giờ dài đến thế.

"Cậu Jeon, cậu Park, vào đây nhé"

Câu gọi nhẹ nhàng của bác sĩ khiến họ cùng đứng dậy, bước vào phòng khám trong không khí đầy căng thẳng.

"Tháng trước cậu Park có đi khám, tôi cũng đã nói rõ rằng cậu ấy cần phải giảm liều lượng thuốc an thần. Nhưng có vẻ như cậu ấy vẫn tiếp tục dùng chúng thường xuyên"

Bác sĩ đẩy kính lên sống mũi, ánh mắt nghiêm nghị lướt qua Jimin rồi dừng lại ở Jungkook.

"Tôi không biết cậu nhà đang có chuyện gì, nhưng nếu cậu Jeon còn quan tâm người yêu mình thì xin hãy giúp cậu ấy dừng việc sử dụng thuốc an thần, trước khi mọi chuyện trở nên nghiêm trọng hơn"

Từng lời bác sĩ nói vang lên như tiếng vọng từ quá khứ, hắn biết, biết tất cả. Jungkook đã chứng kiến điều này một lần trong cuộc đời trước, từ những viên thuốc vô vị mà Jimin lặng lẽ nuốt mỗi đêm, đến gương mặt ngày càng xanh xao, đôi mắt mất ngủ và những cơn đau đầu dai dẳng. Hắn đã chứng kiến nhưng lại không hiểu, không hỏi, không quan tâm. Giờ đây, khi được nghe lại từ chính miệng bác sĩ, tất cả lại hiện về rõ mồn một như một cuốn phim cũ. Cảm giác ấy không thể gọi thành tên, đó là sự tội lỗi, là bất lực, là cơn đau nhói sâu trong lòng ngực khiến hắn chẳng thể thốt lên một lời nào.

"Cảm ơn bác sĩ"

Chỉ bốn từ, nhưng trong đó chất chứa cả một biển trời hối hận.

Sau khi nhận những lời dặn dò cuối cùng từ bác sĩ về chế độ ăn uống và nghỉ ngơi, cả hai cùng cúi đầu cảm ơn rồi rời khỏi phòng khám. Từ lúc bước ra khỏi cổng bệnh viện cho đến khi về đến nhà,
Jungkook vẫn giữ chặt lấy tay Jimin, không một lời nào được thốt ra. Nhưng sự im lặng ấy không hề lạnh lẽo, nó là một lời hứa âm thầm, một sự bảo vệ chẳng cần ngôn từ.

Cửa vừa mở ra, Rye đã ngồi sẵn trên ghế sofa, ánh mắt chờ đợi thoáng chút lo lắng. Nhưng Jungkook không nhìn cô, hắn đứng đó, lặng im, rồi bất giác ánh mắt chạm đến hình ảnh quen thuộc ấy. Rye, người từng khiến mọi thứ rơi vào hỗn loạn. Trong đầu hắn lúc này, mọi ký ức như cuộn băng tua ngược. Nếu nó là ký ức của một kiếp trước, thì Jungkook hiểu, ông trời đã cho hắn cơ hội lần thứ hai. Một cơ hội để sửa sai!

"Jungkook, có chuyện gì với Jimin sao anh"

"Chính cô, chính cô đã phá hoại hạnh phúc của chúng tôi"

Hắn đứng lại, ánh nhìn ném về phía Rye chẳng khác gì một lưỡi dao sắc bén đầy căm phẫn và khinh miệt. Nếu ngày ấy không phải là cô ta dùng mưu tính ích kỷ, thì có lẽ bây giờ hắn và Jimin đã sống một cuộc đời yên ổn, giản dị mà hạnh phúc. Nhưng..Jungkook cũng chẳng thể đổ hết lỗi lên người khác. Bởi chính hắn, bằng sự mù quáng và vô tâm của mình, đã để Jimin một mình gánh lấy tổn thương, lặng lẽ chịu đựng suốt ngần ấy năm.

Giá mà...hắn tỉnh ngộ sớm hơn, giá mà hắn có thể yêu Jimin bằng tất cả những gì cậu xứng đáng nhận được, thì mọi thứ đã không nhuốm màu hối hận như hôm nay.

Đôi mắt Jungkook bất chợt dừng lại ở bụng Rye, đúng rồi, còn chưa tới lúc Jonghyun ra đời. Đứa trẻ ấy không có tội, hắn biết. Nhưng điều đó cũng không thay đổi được sự thật rằng cô đã chen vào nơi vốn không thuộc về mình. Và lần này, hắn sẽ không nhân nhượng, hắn sẽ để cô ta phải gánh lấy tất cả những điều mình gây ra.

"Không liên quan đến cô"

Nói xong, không buồn quay đầu lại nhìn, hắn giữ chặt tay Jimin rồi kéo cậu lên phòng. Căn phòng ấy, nơi từng lưu giữ biết bao kỷ niệm ấm áp giữa hai người. Nhưng giờ đây, khi cánh cửa khép lại, hắn lại cảm thấy nơi này trống trải đến lạ. Không gian vẫn vậy, chỉ có cảm giác trong lòng hắn là hoàn toàn lạnh lẽo, như chính khoảng thời gian cậu phải âm thầm chịu đựng một mình.

"Jungkook..từ nãy tới giờ em thấy anh lạ quá, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"

Vừa dứt lời, Jungkook bất ngờ bật khóc. Những giọt nước mắt không hề được kìm nén, rơi xuống như vỡ bờ. Hắn khóc như một đứa trẻ, vừa run rẩy vừa khàn giọng đến nghẹn ngào. Cả thân thể to lớn đổ sập vào cậu, vòng tay siết chặt như muốn giữ lấy một điều gì đó sắp tuột khỏi tầm tay.

"Anh xin lỗi..là lại anh, tại anh hết. Là anh sai, là anh không quan tâm em. Anh biết mình tệ lắm... nhưng xin em, đừng rời xa anh nữa... làm ơn..."

Jimin sững người, cậu không ngờ đến điều này rằng một Jungkook vẫn luôn lạnh lùng suốt bao ngày qua, giờ lại vỡ òa với đôi mắt đỏ hoe và khuôn mặt ướt đẫm nước mắt thế này.

"Haha, anh sao vậy? Tự dưng lại khóc"

Giọng cậu nhẹ nhàng như gió, đôi tay dịu dàng lau đi hàng lệ trên má hắn. Dù Jimin không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng vẫn âm thầm cảm nhận được một nỗi đau rất sâu trong lòng hắn. Điều mà Jungkook không thể diễn tả thành lời.

"Jimin...em biết không..anh sợ..sợ mất em lắm..hức"

"Em cũng vậy, em cũng sợ mất anh"

Không ai giải thích điều gì, cũng không ai hỏi thêm. Dù vẫn còn nhiều điều chưa rõ ràng, nhưng vào giây phút đó, giữa cái ôm run rẩy và giọng nói nghẹn ngào kia, Jimin cảm thấy rõ một điều là có lẽ, lần đầu tiên sau bao nhiêu tháng ngày, hắn đã thật sự quan tâm cậu.

___

Không rõ đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, chỉ biết khi đôi mi hé mở, khung cảnh đầu tiên đập vào mắt là gương mặt thân thuộc mà hắn từng nghĩ sẽ chẳng bao giờ còn được chạm đến. Ánh sáng nhạt hắt qua rèm cửa, lặng lẽ phủ lên những đường nét thanh tú, khiến gò má, sống mũi, cả bờ môi mềm kia dường như ánh lên thứ hào quang dịu nhẹ. Cảnh tượng ấy đẹp đến mức không thực, khiến lòng hắn bất giác run rẩy.

Bàn tay Jungkook chậm rãi nâng lên, đầu ngón tay mơn man lướt dọc từng đường nét một cách dè dặt như thể chạm vào sương khói. Khẽ chạm lên vầng trán mịn màng, lần xuống đôi mi cong vút, rồi đến sống mũi thẳng tắp. Từng điểm một, hắn thầm thì không lời, chỉ có ánh mắt chan chứa những điều chẳng thể thốt ra. Bàn tay hắn dừng lại bên đôi môi mềm mại và ấm áp như nắng ban mai của cậu.

Trái tim dần đập nhanh tới mức nghẹn lại trong lồng ngực. Hắn nhắm mắt rồi lại mở ra, hít sâu rồi buông hơi thật chậm. Lặp lại đến mấy lần như vậy, chỉ để chắc chắn rằng đây không phải một giấc mơ tàn nhẫn mà số phận dựng lên để trêu đùa mình. Không phải ảo ảnh cuối cùng trước khi trái tim hắn ngừng đập mãi mãi. Đây là thật! Cậu ở đây, gần ngay trước mắt hắn, thật sự tồn tại bằng da bằng thịt, vẫn còn đang thở đều đều. Một điều giản dị như vậy mà trước giờ hắn chưa từng nhận ra nó lại quý giá đến thế.

Đẹp quá, Jimin đẹp đến ngẩn ngơ. Và đau lòng nhất, là nhận ra hắn đã từng bỏ lỡ bao lần ánh nhìn này, bàn tay này, những điều bé nhỏ mà bây giờ hắn chỉ mong níu giữ mãi mãi.

Một âm thanh khe khẽ kéo hắn trở về thực tại.

"Hưm..anh dậy rồi sao"

Jimin trở mình ngồi dậy, đôi mắt vẫn còn lim dim quay sang nhìn hắn.

"Em muốn ăn gì không? Anh đưa em đi nhé?"

Cậu lắc đầu, khoé môi thấp thoáng nụ cười.

"Thôi, mình ăn ở nhà đi, em xuống nấu chút gì luôn cho Rye nữa. Cậu ấy đang mang thai, không nên vận động nhiều đâu"

Cậu liếc nhìn đồng hồ rồi nhanh nhẹn đứng dậy, bóng lưng thon thả khuất dần sau cánh cửa phòng. Những bước chân vội vã hòa vào ánh nắng đang dần đổ dài khắp sàn nhà, mang theo một chút nhịp điệu quen thuộc khiến lòng người an yên lạ lùng.

Căn bếp dưới tầng tràn ngập ánh sáng dịu nhẹ của chiều muộn. Hương gạo mới quyện cùng mùi hành tỏi thoang thoảng len lỏi giữa những nhịp dao thớt nhẹ nhàng vang lên đều đặn. Rye đứng bên bệ bếp, tay vẫn còn loay hoay với mấy củ cà rốt trên thớt.

Thấy cậu bước lại gần, cô có chút bất ngờ nhưng rất nhanh mỉm cười dịu dàng.

"Cậu dậy rồi hả?"

"Tôi bảo cậu đừng làm những việc này nữa rồi mà, cứ để tôi làm cho. Cậu nên nghỉ ngơi đi"

Giọng cậu nhẹ tênh nhưng dứt khoát. Không đợi Rye từ chối, cậu đã xoay người, khéo léo rửa sạch từng cọng rau, động tác thuần thục mà cẩn thận. Ánh nắng rọi nghiêng lên sườn mặt, khiến từng nét mềm mại hiện rõ hơn dưới làn hơi nước mỏng. Không khí trong bếp bỗng chốc trở nên ấm cúng lạ thường, không cần lời nói quá nhiều, chỉ cần sự sẻ chia và quan tâm chân thành thế này thôi, cũng đủ khiến người ta cảm thấy dễ chịu trong lòng.

Rye lặng lẽ nhìn bóng dáng bận rộn trước mắt, trong đáy mắt thấp thoáng một tia cảm kích không dễ nhận ra. Dù Jimin có chút trách móc, nhưng sự tinh tế trong từng hành động nhỏ vẫn âm thầm lan tỏa, như một dòng nước ấm lặng lẽ chảy xuyên qua những ngày dài đầy biến động của ba người họ.

Không khí trong bếp vừa đủ tĩnh lặng để người ta nghe thấy nhịp thở của chính mình. Và rồi, một giọng nói trầm thấp vang lên, như một gợn sóng nhẹ trên mặt hồ phẳng lặng.

"Để anh giúp em"

Jungkook từ tốn bước lại gần, dáng vẻ trầm ổn quen thuộc nhưng ánh mắt hôm nay lại sâu đến lạ. Hắn đứng cạnh Jimin, hơi cúi người xuống, bàn tay chủ động đón lấy rổ rau từ tay cậu, động tác dịu dàng một cách lạ thường. Thoáng chốc, ánh nhìn của Jungkook lướt qua cô, lạnh nhạt, hờ hững đến mức như thể cô chưa từng hiện diện ở đó.

Rye khựng lại. Bất giác cô nhớ đến chuyện hồi sáng, bàn tay vô thức siết chặt mép váy. Lạ quá, bình thường, chỉ cần nghe đến chuyện khám thai là hắn chẳng ngần ngại tự mình đưa cô đi, không một lần phàn nàn hay tỏ ý khó chịu. Thậm chí dù bận đến đâu cũng sẽ cố thu xếp. Còn hôm nay, cái cách hắn phớt qua cô, thật chẳng giống Jungkook chút nào.

Không lẽ, cô đã làm gì sai khiến hắn giận sao?

"Được rồi em cứ ngồi đó đi, để anh làm nốt"

Jungkook mỉm cười, nhẹ nhàng kéo Jimin về phía bàn ăn, động tác cẩn trọng vì sợ cậu mệt, rồi cũng nhanh tay bày biện đồ ăn lên bàn, từng đĩa từng chén được đặt xuống gọn gàng. Hắn làm tất cả một cách tự nhiên, như thể từ lâu đã quen thuộc với nhịp sống sát cánh bên cậu vậy.

Rye nuốt nhẹ xuống, cảm giác ẩm ướt mơ hồ lan ra nơi đáy mắt. Cô hít sâu, cố lấy lại bình tĩnh rồi chậm rãi lên tiếng, giọng nói nhỏ nhẹ mà mang theo một chút ngập ngừng.

"J..Jungkook, mai anh đưa em đi khám được không, hôm nay.."

Chưa kịp nói dứt câu, giọng hắn đã vang lên, dứt khoát và lạnh tanh đến mức khiến lòng bàn tay cô bất giác lạnh ngắt.

"Tôi sẽ gọi người tới đưa cô đi"

Lời nói cộc lốc như một lưỡi dao mỏng, cắt phăng mọi hy vọng mong manh còn sót lại trong lòng cô. Rye khẽ cúi mặt, cổ họng nghẹn lại, khó chịu đến mức chẳng còn đủ tâm trạng mà nuốt nổi bất cứ thứ gì nữa.

"Em lên phòng trước..."

Rye chậm rãi đứng dậy, từng bước chân lê nặng nề vang lên. Cánh cửa phòng khép lại phía sau lưng, để lại một khoảng lặng kéo dài đến ngột ngạt.

Jimin ngước nhìn theo bóng dáng ấy vài giây rồi mới từ tốn quay sang, ánh mắt nhẹ nhàng nhưng trong đó không giấu được nét băn khoăn.

"Jungkook, anh sao vậy?"

Jungkook dừng lại. Đôi vai căng lên một nhịp, nhưng chỉ trong thoáng chốc, hắn đã nhanh chóng giấu đi bằng một nụ cười gượng.

"Anh có sao đâu"

"Từ khi tỉnh dậy anh lạ lắm đó, sao lại từ chối đưa Rye đi, dù gì anh cũng phải đến bệnh viện cùng cô ấy xem tình hình đứa trẻ như nào chứ"

Lần này, Jungkook không trả lời ngay. Bàn tay đang cầm chén cơm của hắn khẽ siết chặt. Trong khoảnh khắc ấy, đầu hắn vỡ òa hàng trăm ý nghĩ hỗn loạn. Không lẽ bây giờ lại nói ra sự thật, rằng chính cô ta đã cố ý đẩy rạn nứt vào mối quan hệ của ba người bọn họ? Nhưng..liệu Jimin có tin không? Tin vào những lời từ miệng hắn, một kẻ đã không ít lần nói dối, đã bao lần khiến cậu thất vọng đến mức chẳng còn muốn níu giữ..

"Chỉ là anh.."

Hắn mở miệng, mơ hồ đến mức chính hắn cũng chẳng rõ mình định nói gì. Jimin dịu dàng lắc đầu, nụ cười hiền hiện lên trên khóe môi như muốn xoa dịu sự căng thẳng trong hắn.

"Thôi nào Jungkook"

Jungkook mím môi, đôi mắt tối lại như cơn sóng ngầm đang cố đè nén. Nhưng cuối cùng, hắn chỉ cất giọng nhẹ tênh, hơi bĩu môi, đôi mắt cụp xuống như một đứa trẻ bị bắt quả tang làm sai chuyện gì.

"Nhưng anh chỉ vì đứa bé thôi đó"

Jimin không kìm được bật cười khẽ. Nhìn biểu cảm trẻ con bất chợt ấy, cậu thấy lòng dịu lại. Bàn tay tự nhiên đưa lên, những ngón tay luồn vào mái tóc mềm của hắn, vuốt nhẹ như một lời an ủi không cần nói thành lời.

"Rồi rồi, em hiểu mà"
________________________________

31.1.25

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #kookmin