3
"Đã được chưa?"
"Rồi.."
Cậu quay mặt đi, giả vờ giận dỗi nhưng chiếc bóng phản chiếu trên cửa kính thì lại đang cười toe từ lúc nào. Jungkook biết thừa là chiêu trò, nên chờ xem cậu định làm gì. Bé mèo trước mắt cứ vậy đung đưa chân, đôi môi chu ra thành hình trái tim bé xíu, rõ là muốn làm nũng mà còn ra vẻ nghiêm nghị.
"Về nhé?"
Chiếc đầu nhỏ gật gù.
"Nhưng mà...anh phải hứa với em"
"Ừm?"
"Phải thương em nhiều hơn, nhớ kĩ đấy"
Jungkook cong môi cười, bàn tay vươn ra gõ nhẹ một cái lên trán cậu. Đôi mắt không thể không cưng chiều hơn.
"Rồi rồi, thưa cậu Park dỗi giỏi nhất quả đất"
--Tại nhà hắn--
"Anh đã ăn gì chưa?"
"Chưa! Em nghĩ em đi tới nơi ấy mà anh có tâm trạng để ăn uống?"
Jimin bĩu môi, những nghĩ ngợi vẩn vơ hồi chiều làm cậu có chút không vui. Giờ nghe hắn nói vì mình mà chưa ăn gì, trong lòng bỗng thấy bản thân lại đáng trách hơn.
"Em xin lỗi..chỉ là lúc đó em hơi buồn một chút...Mà thật ra, bar không hợp với em tẹo nào"
"Còn bao nhiêu chỗ thoải mái hơn sao em không chọn, nhỡ ai làm gì em thì sao, hửm?"
"Không có đâu màa~"
Rồi chẳng hiểu sao, cậu lại cười tít cả mắt. Cái kiểu cười vô tư, nụ cười trong vắt như nước cam mùa hè, khiến người ta không biết nên giận hay nên thương.
"Còn cười?"
Người nhỏ nhích tới gần, âm giọng nhỏ xíu dỗ dành.
"Để em nấu cơm cho anh ăn nha~"
Không chờ hắn đồng ý, Jimin đã lon ton đi vào bếp. Tay lăng xăng mở tủ tìm kiếm vài món chưa chế biến. Từng động tác thuần thục và nhanh nhẹn làm hắn đang nhìn theo cũng bật cười.
Sau bữa ăn, Jimin xoa bụng nằm xuống giường rồi vỗ vỗ vào chỗ trống cạnh mình.
"Anh lại đây, nằm với em"
Jungkook không từ chối, nằm xuống kéo trọn bé con vào lòng. Cái cảm giác ấm áp ấy làm cậu chỉ biết vùi đầu vào hõm cổ hắn, bàn tay bé xíu siết chặt cả thân hình to lớn, không muốn buông.
--Sáng hôm sau--
"Anh ăn sáng đã"
"Không kịp rồi, anh có cuộc họp quan trọng"
"Vậy...anh đi cẩn thận"
"Ừ"
Cánh cửa đóng lại, không gian trở về vẻ yên tĩnh thường ngày.
Jimin ngồi thêm một lúc, đôi tay đặt lên bàn, mắt nhìn hai bát cơm vừa xơi cho mình và người vừa rời đi. Một bát cơm vẫn còn nguyên, một bát còn chưa nguội.
"Lại như vậy rồi.."
Jimin thở ra một hơi dài, không phải là trách móc hắn..mà là có chút hụt hẫng.
Tối hôm qua khi đã làm hoà, cậu tưởng ít nhiều mọi thứ sẽ khác. Jimin cứ ngỡ, chỉ cần cái ôm chân thành hay cái nhìn dịu dàng là đủ đề bù đắp những ngày bị bỏ rơi. Nhưng sáng nay, người đó vẫn quay lưng đi, vẫn chọn công việc trước, và quên mất một người nhỏ đang đợi ăn sáng cùng, là vì muốn được cạnh hắn thêm vài phút.
Rồi cậu tự trách mình đang suy nghĩ quá nhiều, rằng là do công việc gấp, do hắn vội chứ không hề cố ý..
Bởi thì ra, yêu một người..không có nghĩa là sẽ được đặt ở vị trí đầu tiên.
Cậu ăn chút cơm rồi loay hoay mãi trong bếp. Lúc sau, tay mang theo hộp cơm rồi rời khỏi nhà. Đoạn đường tới công ty Jungkook không dài, trời lại đẹp, nên Jimin quyết định xuống xe sớm một đoạn để đi bộ. Không khí trong lành mát mẻ của buổi sáng làm tâm trạng cậu thoải mái hơn rất nhiều.
Cứ như vậy, trong tay ôm hộp cơm, Jimin chầm chậm bước về phía người mình yêu.
"Cậu gì ơi!"
Bỗng dưng, có một giọng nữ cao với gọi từ phía sau. Theo phản xạ cậu liền quay lại, để ý cô gái với thân hình mảnh mai, mái tóc dài gợn sóng đang bước về phía mình.
"Có gì không?"
"Thật ngại quá. Cậu có thể cho tôi hỏi công ty KM ở đâu được không? Xe tôi có chút vấn đề, tính đi bộ tới ai ngờ lại đi lạc mất.."
Cô gái nhìn có chút e thẹn, nhưng vẫn mong chờ người trước mặt mở lời giúp đỡ.
"Tôi đang tới đó, nếu không ngại thì cậu có thể đi cùng"
"Thật sao? Vậy cảm ơn cậu nhé"
Cuộc trò chuyện vừa hết, thì cậu chợt có chút thắc mắc. Cô gái này đến công ty hắn để làm gì? Với vẻ ngoài thời thượng, phong thái tự tin hẳn không phải tới xin việc. Có lẽ là tới tìm người quen?
"Cậu tên gì vậy?"
"Park Jimin, còn cậu"
"Min Rye, rất vui được làm quen"
"Vâng, tới nơi rồi này"
Đứng trước một công ty sang trọng Rye có hơi bất ngờ. Có vẻ là cô biết tới nơi này, vài mảnh kĩ ức cũ đang âm thầm ùa về trong tâm trí cô.
"Tôi có thể giúp gì được cho hai vị"
"Tôi cần tìm Jeon tổng"
"Tôi tìm Jungkook"
"Chủ tịch vẫn đang họp, phiền hai người lên tầng cao nhất rồi rẽ phải ạ"
"Cảm ơn"
Rye nhanh chân đi lên trước, Jimin đi sau cô, chú ý đến nhân viên lễ tân. Không biết tại sao nhưng có chút lạ lùng khi cô gái này không hề nhận ra mình. Rồi cậu nghĩ có lẽ là nhân viên mới, nên không biết cậu cũng phải.
"Cậu cũng tìm Jeon tổng sao?"
"À, đúng rồi.."
Ngồi đợi một lúc, cánh cửa phòng từ từ mở ra. Jungkook cầm tập tài liều nhỏ đi vào, khuôn mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi. Còn chưa kịp để ý tới người đang ngồi, cô gái kia đã lao đến rồi ôm chặt lấy hắn.
"Jungkook, em nhớ anh.."
Jungkook bất ngờ bị ôm khiến người gần như ngã về phía sau. May mắn là vẫn đứng vững được. Hắn có chút khó chịu nhìn người ôm lấy mình, từ trước tới nay chỉ có Jimin mới được tự do ôm hắn như vậy thôi. Ai lại có gan to làm điều này chứ?
Mà khoan đã..người này..
"Rye..em?"
___________
Nay rii ra 2 chap cho mọi người đọc nè:3
16.8.22
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro