Chương 14: Đỏ Mặt

Ở trong một mối quan hệ không chính thức là một điều mới mẻ đối với Chae Young. Đôi lúc, Chae Young sẽ nghĩ liệu đây có phải là cách mà những người khác sẽ cư xử trong một mối quan hệ hay không?

Họ không đi 'hẹn hò' một cách đúng nghĩa, nhưng thường thì Jung Kook sẽ xuất hiện trong khoa của Chae Young và nói rằng anh ấy có một số công việc cần gặp Nam Joon. Jung Kook sẽ đợi Chae Young cùng đi ăn trưa ở căng tin hoặc có thể đi cùng cô ấy đến thư viện để lấy một vài cuốn sách.

Họ cũng không nói chuyện điện thoại nhiều, nhưng Jung Kook luôn gửi một vài bức ảnh chụp những bông hoa cho Chae Young. Có lẽ, Jung Kook đã chụp ảnh những bông hoa dọc theo con đường đến khoa của anh ấy, và ngạc nhiên là, mỗi ngày lại có những bông hoa khác nhau.

Điều này khiến Chae Young luôn cố gắng tìm kiếm những bông hoa xung quanh khuôn viên trường. Cô cố gắng tìm xem Jung Kook đã nhìn thấy những bông hoa đấy ở đâu. Và sau đó, Chae Young sẽ chụp ảnh selfie với những bông hoa đó và gửi nó cho Jung Kook, làm bằng chứng rằng cô ấy cũng đã tìm thấy những bông hoa.

Sáng hôm nay, Jung Kook gửi một bức ảnh hoa hướng dương, kèm theo một dòng chữ ngắn gọn.

"Anh nhìn thấy bông hoa này ở cửa hàng hoa trước trường."

Chae Young mỉm cười, Jung Kook nói cho cô biết địa điểm của bông hoa. Có lẽ, Jung Kook không muốn cô chạy khắp khuôn viên trường để tìm nó.

"Anh đang ở bên ngoài trường hả?" - Chae Young gửi tin nhắn trả lời.

Chỉ trong vài giây, một tin nhắn mới đến.

"Anh chạy bộ vào buổi sáng bên ngoài khuôn viên trường cùng với Nam Joon hyung và nhìn thấy cửa hàng hoa đấy."

Chae Young mỉm cười thật tươi, nghĩ về việc Jung Kook sẽ trông như thế nào khi anh ấy chạy bộ và đổ thật nhiều mồ hôi. Jung Kook đẹp trai và cuốn hút, tất nhiên. Nghĩ về việc một người đàn ông như vậy có tình cảm với mình, khiến trái tim Chae Young cảm thấy rạo rực.

"Thật đẹp!" - Chae Young nhấn nút gửi.

Lần này tin nhắn trả lời của anh ấy đến hơi muộn, vào 5 phút sau.

"Hôm nay, sau giờ học, anh muốn đi mua một chiếc máy ảnh mới, em có muốn đi cùng anh không? Khoảng 5 giờ chiều?"

Chae Young mở to mắt khi đọc dòng chữ. Đây là lần đầu tiên, họ sẽ đi ra khỏi khuôn viên trường cùng nhau sau lời tỏ tình không chính thức của Jung Kook ngày hôm đó. 

Mặc dù, họ đã cùng nhau đi ra ngoài trước đây, khi cô chịu trách nhiệm mua đồ dùng cho câu lạc bộ, nhưng ngày hôm đó đã phát sinh chuyện không vui. Nghĩ lại, có quá nhiều chuyện xảy ra giữa họ trong khoảng thời gian vài tháng.

"Vâng." - Chae Young trả lời.

Jung Kook cười khúc khích khi đọc câu trả lời ngắn gọn của Chae Young. Jung Kook đã rất lo lắng khi mời cô đi chơi. Anh ấy chưa bao giờ nghĩ rằng, việc rủ một cô gái đi chơi với mình sẽ khó đến thế này.

Trước đây, Jung Kook luôn từ chối tất cả các nữ sinh đã tỏ tình với anh hoặc rủ anh đi chơi. Còn hôm nay, anh ấy đã rất sợ hãi khi chờ đợi câu trả lời của Chae Young, cuối cùng thì bây giờ, Jung Kook cũng đã biết được cảm giác của các nữ sinh kia như thế nào.

Giờ chỉ mới 10 giờ sáng, vậy mà Jung Kook đã nóng lòng muốn gặp Chae Young.

⤝❁⤞

Jung Kook cố tỏ ra bình tĩnh và lạnh lùng khi đứng đợi ở tòa nhà khoa của Chae Young. Trước đây, Jung Kook thường lịch sự đáp lại lời chào từ các sinh viên, dù là nam hay nữ đi ngang qua anh ấy. Nhưng bây giờ, Jung Kook cảm thấy như mình đã phản bội Chae Young nếu anh ấy làm như vậy với các sinh viên nữ. Vì vậy, Jung Kook quyết định sẽ đeo tai nghe và nghe nhạc, phớt lờ những học sinh đi ngang qua mình.

Một lúc lâu sau, như thể có giác quan thứ sáu, Jung Kook quay đầu sang trái và nhìn thấy Chae Young đang bước xuống cầu thang. Đôi mắt anh sáng lên khi Chae Young nhìn anh và mỉm cười.

Nhưng ánh mắt Jung Kook giật mình để ý đến chiếc áo khoác mà cô ấy đang mặc. Nó trông rất lạ...

Trông có vẻ lớn hơn nhiều so với Chae Young, và Jung Kook biết chiếc áo khoác không phải của cô, vì nó là mẫu áo khoác dành cho nam giới. Ý nghĩ Chae Young mặc áo khoác của một chàng trai khác khiến Jung Kook cảm thấy bất an.

"Anh đợi lâu chưa?" Chae Young bước lại gần và chào hỏi.

"Không. Anh chỉ tới sớm vài phút thôi." Jung Kook đáp.

Cả hai cùng bước đi ra khỏi tòa nhà, nhưng Jung Kook không thể ngừng liếc nhìn người con gái bên cạnh mình. Mỗi lúc, anh càng thêm cảm thấy bất an khi nhìn vào chiếc áo khoác. Jung Kook biết Chae Young mặc nó vì thời tiết hôm nay có gió, trong khi cô ấy chỉ mặc một chiếc áo thun mỏng màu trắng và quần jean bó màu đen.

'Nếu đó đơn giản chỉ là phong cách của cô ấy thì sao?' - Jung Kook thầm tự hỏi trong lòng.

'Nhưng nếu nó không phải của cô ấy thì sao? Và đó là áo khoác của một người đàn ông khác?' - Jung Kook cắn môi dưới. Không, anh nên suy nghĩ tích cực hơn.

Khi họ đi về phía xe của anh, một cơn gió thoảng qua khiến Chae Young kéo chiếc áo khoác vào sát người hơn, mặt cô áp sát vào cổ áo khoác, hít vào thở ra thật yên bình.

Jung Kook thở ra, hơi khó chịu.

"Chae Young, áo khoác trông có vẻ lớn so với em... Đó là áo khoác của em sao?" Jung Kook nói, cố tỏ ra bình tĩnh.

Chae Young mỉm cười, "À... Cái này không phải của em. Bạn của em, Jun Hoe đã cho em mượn cái này vì em quên mang theo áo khoác, mà thời tiết hôm nay thì có gió nên khá lạnh."

Jung Kook chấn động một chút trong lòng. Jun Hoe??? Jung Kook biết anh chàng đó, là một trong những người bạn thân thiết với Chae Young. Một cảm giác lạ lùng bùng lên trong lồng ngực của Jung Kook, và anh biết, mình không thích cảm giác này chút nào.

Ngay lập tức, Jung Kook khựng lại, anh đưa tay nắm lấy tay cô.

Chae Young hơi cau mày nhìn Jung Kook, như để hỏi tại sao họ dừng lại không đi tiếp nữa?

"Chúng ta có thể ghé qua phòng tập một chút được không, anh cần lấy một thứ." Jung Kook kéo Chae Young đi cùng anh về phía Trung tâm thể thao mà không đợi cô trả lời.

Jung Kook thậm chí còn không nhìn thấy đôi má đỏ bừng trên khuôn mặt Chae Young khi cô nhìn vào bàn tay đan chặt vào nhau của họ, và dần dần cô ấy siết chặt tay hơn.

"Em chờ ở đây nhé." Jung Kook nói khi họ đến trước lối vào phòng tập Gym. Đó cũng là lúc, anh nhận ra mình đang nắm chặt tay cô, tới lượt anh đỏ bừng trên mặt.

"Vâng," Chae Young kéo tay cô ra khỏi tay anh. Cô tin rằng Jung Kook có thể nghe thấy trái tim đập mạnh của cô nếu anh vẫn đứng gần cô như vậy .

Jung Kook rời đi vài phút, sau đó bước ra khỏi phòng tập với thứ gì đó trên tay.

"Em mặc cái này đi." Anh đưa cho cô chiếc áo khoác của mình.

"Dạ? Tại sao? Em vẫn ổn mà..." Chae Young nhìn Jung Kook thắc mắc.

"Nhưng anh thì không ổn..." Giọng Jung Kook chậm rãi nhưng đủ để Chae Young nghe rõ lời anh nói. Anh tránh né giao tiếp bằng mắt với cô.

Chae Young chớp mắt liên tục, cố gắng tìm lý do tại sao anh ấy không ổn khi cô mặc áo khoác này.

"Chae Young..." Jung Kook đưa áo khoác của mình về phía Chae Young. Vẫn không dám nhìn cô, nhưng mặt anh đã đỏ bừng.

Chae Young mỉm cười, sau đó khẽ cắn môi dưới. Có phải Jung Kook đang ghen khi biết cô mặc áo khoác của người đàn ông khác không? Cô muốn nghe từ chính miệng anh ấy nói ra.

"Tại sao? Áo khoác của Jun Hoe cũng thoải mái mà..." Chae Young nói với giọng ngây thơ.

"Nhưng anh không thích nhìn thấy bạn gái mình mặc áo của người khác... Như vậy là sai sao?" Jung Kook nói, giọng chậm rãi.

Chae Young cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nhưng nhìn Jung Kook vô cùng đáng yêu khi anh đang lúng túng và đỏ mặt trước mặt cô lúc này... khiến cô muốn trêu chọc anh nhiều hơn.

"Bạn gái? Anh chưa bao giờ hỏi em rằng, có đồng ý làm bạn gái của anh không..." Chae Young dùng hết dũng khí nói ra những lời đó.

Jung Kook mở to mắt, hoảng sợ. "Nhưng em đã nghe được khi anh..."

"Khi đó, em chỉ nghe anh nói những lời tỏ tình với tiền bối Tae Hyung," Chae Young cắt lời anh.

Jung Kook cảm thấy đầu gối của mình yếu dần đi khi nghĩ rằng, suốt thời gian qua Chae Young thậm chí không coi anh là bạn trai của cô ấy sao?

Chae Young muốn bật cười khi nhìn vào mặt Jung Kook. Trông anh ấy vô cùng đau khổ. Không đợi anh nói thêm điều gì, cô cởi áo khoác của Jun Hoe trên người ra, sau đó cầm lấy chiếc áo khoác trên tay Jung Kook.

Vì quá lo lắng nên Chae Young đã không nhận ra chiếc áo khoác có khóa ở phía trước. Cô ấy cố gắng mặc nó như mặc áo hoodie, luồn tay trước rồi kéo nó qua đầu.

Nhưng trước khi đầu chui qua cổ áo, cô cảm thấy có hai bàn tay nhẹ ôm lấy hai bên đầu cô...

"Chae Young, em nên mở khóa trước..."

Cô nghe thấy giọng nói của Jung Kook, thật nhẹ nhàng.

"Vậy sao? Em đã nghĩ tại sao cổ áo có vẻ nhỏ so với đầu em như vậy... Anh có thể giúp em kéo nó xuống được không?" Chae Young cười xấu hổ.

Nhưng thay vì kéo khóa giúp cô, Chae Young lại cảm thấy Jung Kook đang tiến lại gần cô hơn, hai tay vẫn ôm đầu cô.

"Jung Kook?" Cô hỏi, tim đập nhanh.

"Đừng cử động..."

"Vâng..."

"Anh yêu em."

"......"

"......"

"......"

"Thực ra... Anh đã chuẩn bị để nói lời tỏ tình từ rất lâu, với hi vọng rằng em sẽ hiểu được tình cảm của anh, nhưng anh không đủ tự tin, và liên tục cố gắng thay đổi lời tỏ tình đó. Anh xin lỗi... Anh là một kẻ hèn nhát, anh sợ và lo lắng khi nghĩ về câu trả lời của em... Em sẽ chấp nhận anh chứ..."

Vừa bận rộn sắp xếp lời nói của mình, tay Jung Kook vô thức giữ chiếc khóa ở cổ áo và kéo nó xuống.

"Đừng!" Hai tay Chae Young ôm lấy tay anh. Hành động của cô ấy cũng khiến Jung Kook tự động ngừng nói.

"Chae Young..."

"Đừng kéo khóa!" Chae Young nắm tay anh chặt hơn.

Jung Kook có vẻ bối rối.

"Mặt em... Lúc này đang đỏ lắm. Anh đừng kéo khóa." Giọng Chae Young nhẹ nhàng, thỏ thẻ ngượng ngùng.

Jung Kook đang cau mày vì căng thẳng cũng dần dần thả lỏng, khi anh nhận ra cô cũng xấu hổ và lo lắng như anh. 

Jung Kook không muốn cô nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của anh khi nói những lời thú nhận tình cảm của mình, trong khi Chae Young cũng không muốn anh nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của cô ấy khi lắng nghe lời tỏ tình của anh.

Khuôn mặt của Jung Kook dần mỉm cười và sau đó từ từ chuyển sang cười khúc khích thành tiếng.

"Không có gì buồn cười cả!" Chae Young bĩu môi ngay cả khi Jung Kook không thể nhìn thấy khuôn mặt của cô ấy. Nhưng cô thích nghe anh cười khúc khích. Nó làm cho trái tim của cô thấy hạnh phúc.

"Đúng vậy, không vui chút nào..." Anh buông tay ra khỏi tay cô và trước khi cô có thể phản đối, anh đã kéo cô ôm vào ngực mình.

"Nhưng mà.... Em thật đáng yêu, Chae Young. Em muốn giấu mặt đi cho đến khi nào?" Đầu anh đặt trên đầu cô, trong khi mặt cô vẫn còn ở bên trong cổ áo.

"Mặt em vẫn còn đỏ..." Chae Young muốn tách ra khỏi anh nhưng tay anh đặt lên eo cô rất mạnh và truyền hơi ấm đến toàn bộ cơ thể cô. Cô ấy tin rằng toàn bộ cơ thể của mình lúc này đều đã đỏ lên.

Sự nhút nhát của Chae Young khiến Jung Kook cảm thấy dũng cảm hơn trước.

"Anh cũng vậy..." Jung Kook nói. 

Đặt cằm lên trên đầu cô, anh có thể cảm nhận được cơ thể cô lúc này nóng như thế nào. Tay anh cố gắng kéo chiếc áo khoác, thật nhẹ nhàng và từ từ. Anh sẽ dừng lại nếu Chae Young không muốn điều đó. Nhưng có vẻ như cô ấy đã để cho anh từ từ kéo khóa ra.

"Đừng cười." Chae Young cảnh cáo khi chiếc áo khoác bắt đầu mở ra để lộ vầng trán.

"Uhm..." Jung Kook trả lời.

Làm sao anh có thể cười được khi khuôn mặt đỏ bừng bối rối của cô vô cùng xinh đẹp. Làn da ửng hồng khiến cô ấy trông thật đáng yêu. Jung Kook giúp Chae Young cài áo khoác lại và đưa tay vén mái tóc dài của cô về phía sau vai. Chae Young vẫn không nhìn vào mặt anh, mắt cô ấy chỉ nhìn xuống đất... vẫn còn xấu hổ.

Jung Kook mỉm cười khi nghĩ rằng, mình thật may mắn biết bao khi được nhìn thấy nét mặt này của Chae Young.

"Chúng ta đi thôi!"

"Vâng..." Chae Young trả lời ngắn gọn, cố gắng vuốt lại mái tóc của mình để làm cho cô ấy trông bận rộn và không cần phải đối mặt với Jung Kook.

Jung Kook khẽ mỉm cười nhưng anh chắc chắn rằng không có bất cứ âm thanh nào phát ra từ miệng mình, anh không muốn cô cảm thấy xấu hổ một lần nữa.

"Đi thôi!" Tay phải Jung Kook nắm lấy bàn tay trái của Chae Young. Jung Kook có thể nhìn thấy Chae Young hơi kinh ngạc khi anh làm vậy, nhưng anh không để cô có cơ hội rụt tay lại, ngay lập tức anh kéo cô rời khỏi Trung tâm Thể thao.

Hai người họ bước đi trong im lặng, nhưng bên trong cả hai đều đang cố gắng trấn an trái tim mình.

-----------------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro