Chap 1: Park Chaeyoung

So với đời trước, đời này, Park Chaeyoung đã đến nước Mĩ trước một ngày -- vì lễ kỷ niệm đính hôn được nửa năm cùng với Jeon Jungkook.

Cô nhớ rất rõ đời trước, cô và Jeon Jungkook bởi vì chuyện của Lim Nayeon mà đã cãi nhau tan rã trong không vui. Hai người vì vậy chưa bao giờ nói chuyện yên ổn với nhau, chứ đừng nói tới việc ngồi ăn cơm cùng nhau.

Cô thực chán ghét Lim Nayeon, cũng từng ghen tị cô ta đến phát cuồng, nghiến răng nghiến lợi hận đến mức không thể xé nát cô ta. Thậm chí chỉ cần nghe thấy ba chữ Lim Nayeon và Jeon Jungkook ở cùng nhau bị người khác bàn tán, cô đã chịu đựng không nổi rồi.

Trừ bỏ tức giận ghen ghét, còn có một sự đau đớn, chua chát, ê ẩm nhẹ dưới đáy lòng bị cô xem nhẹ, một tia rồi một tia, tra tấn cô ngày đêm cũng không thể sống yên ổn.

Mà hôm nay, cô vì muốn tránh Lim Nayeon, đã đến Mĩ trước một ngày tìm Jeon Jungkook. Jungkook từ ba năm trước đã bị anh trai cùng cha khác mẹ - Seok Jin, vì chán ghét cậu em này mà đưa đến nước Mĩ học.

Và ngày mai, chính là ngày định mệnh Jeon Jungkook gặp được cô bé lọ lem Lim Nayeon của anh, cũng là người mà anh nhất kiến chung tình, yêu từ cái nhìn đầu tiên.

Park Chaeyoung thực hận hai người này, cũng hận cái ngày đó, vì thế mà cô đã đến Mĩ sớm một ngày để không cần nhìn bản mặt ngây thơ thiện lương thánh mẫu dối trá của Lim Nayeon.

Ai bảo Chaeyoung lại trọng sinh, ai bảo cô lại có thể biết trước được tương lai?

Đời trước làm một quý nữ nhà giàu, người thừa kế sáng giá như cô chỉ vì bị Jeon Jungkook hủy hôn mà mất hết mặt mũi, bị người người châm chọc, khiến Park Chaeyoung trở nên trầm cảm, đến mức phải dùng thuốc ngủ để an tâm.

Cũng vì uống thuốc ngủ quá liều mà chết đi. Mở mắt ra, chính mình cũng đã sống lại năm 17 tuổi.

Cho nên đời này, Park Chaeyoung quyết tâm, không thể để niềm kiêu ngạo của mình bị hai người đó dẫm đạp dưới chân.

***
Nơi ở tại Mĩ của Jeon Jungkook là một tòa biệt thự ba tầng.

Khi Chaeyoung vừa đến đó, vừa đúng lúc Jungkook mới lướt sóng trở về. Hai người gặp nhau ở trước cửa, anh mở to mắt nhìn cô, vẻ mặt không thể tin:

"Park Chaeyoung? Cô, sao cô lại ở đây?"

Park Chaeyoung hơi hơi câu môi, hai tay ôm chậu hoa bách hợp hồng nhạt ở trong lòng, mỉm cười nhìn về phía anh, khóe miệng hơi hơi gợi lên:

"Đã lâu không gặp, Jungkook."

(.........)

Jeon Jungkook chống cằm trước bệ lưu ly, ngơ ngác nhìn Park Chaeyoung rửa rau xắt củ nấu đồ ăn, động tác thuần thục đến bất khả tư nghị, lại không có một chút trúc trắc nào. Điều này làm cho Jeon Jungkook vốn chuẩn bị tùy thời gọi điện thoại kêu xe cứu hỏa đã kinh ngạc không thôi.
Park Chaeyoung sau khi cho kimchi vào nồi, liền nói:

"Jungkook, tôi còn phải nấu thêm chút nữa, anh cứ đi làm việc của anh trước đi, chừng nào cơm chín tôi sẽ gọi."

Jeon Jungkook lắc lắc đầu, nghi hoặc hỏi cô :

"Ngày kỷ niệm đính hôn không phải ở hai ngày sau sao? Tại sao hôm nay cô lại đến trước?"

Đôi mắt sáng ngời của Park Chaeyoung quét nhìn Jeon Jungkook một cái:

"Tôi sợ hai ngày sau tôi không có thời gian, cho nên liền đến đây trước."

Hai ngày sau, Jeon Jungkook không chỉ không có thời gian, ngay cả Park Chaeyoung cô cũng sẽ biến thành người mà anh không mong gặp nhất. Bởi vì khi đó, Jeon Jungkook đã gặp được Lim Nayeon.

"Vậy sao..."

Jeon Jungkook miễn cưỡng chống cằm, không hề hỏi nhiều, đối với việc có đến trước ngày kỷ niệm đính hôn hay không, anh không hề có ý kiến gì.

Anh nhìn cô gái bận rộn trước mắt, áo màu trắng không tay, váy ngắn màu đen, giày cao gót màu bạc, kiểu dáng đơn giản khiêm tốn lại không quá mức tinh trí, lộ ra một cỗ xa hoa khiêm tốn. Rõ ràng tóc dài uốn xoăn đã được chăm sóc rất tốt, trang điểm tinh xảo hoàn mỹ càng có vẻ lộ ra ngũ quan khéo léo tinh mỹ của cô. Tại góc độ của anh thậm chí có thể nhìn đến lông mi cong dài như cánh quạt...

Cô gái như vậy, hẳn là nên ở nhà hàng sa hoa ăn cơm Tây, uống rượu đỏ, mà không phải đứng cắt kimchi ở phòng bếp, nơi mà anh chưa bao giờ sử dụng.

"Cô hình như...không giống như trước?"

Jeon Jungkook hỏi cô, mày kiếm hơi nhíu.

"Vậy sao?"

Park Chaeyoung từ chối cho ý kiến, thanh âm thản nhiên:

"Cao hơn, tóc dài hơn, hấp dẫn hơn...Ừm, trừ bỏ việc vẫn mặc đồng phục tự thiết kế."

Jeon Jungkook nhịn không được nâng khóe miệng, tầm mắt ngắm ngay ngực của cô, lập tức lại có chút xấu hổ tránh mắt đi, nói sang chuyện khác:

"Kimchi kia nhìn trông có vẻ rất ngon, cô đã mua ở đâu?"

"Là tôi tự làm."

Vừa nghe lời này, Jeon Jungkook nuốt nuốt nước miếng, khuôn mặt đẹp trai nhăn thành một đoàn, rõ ràng không tín nhiệm cô:

"Ăn xong...sẽ không... chết chứ?"

***

Trên bàn cơm có cơm trắng, đồ ăn kèm, kimchi, canh tương, tất cả đều là đồ ăn nhà đơn giản của người Hàn quốc.

Tuy rằng sở hữu đồ ăn Jeon Jungkook đều nhìn chính tay Park Chaeyoung nấu từng món, nhưng lúc này xảy ra trên bàn, anh vẫn có chút không thể tin, đại tiểu thư mang mười ngón tay không dính thủy mùa xuân cư nhiên nấu được cơm? Hơn nữa, thoạt nhìn...tựa hồ còn trông rất ngon?

Park Chaeyoung cũng không quản Jeon Jungkook kinh nghi bất định như thế nào, cô uống một ngụm canh, hương vị vẫn đúng là rất ngon trước sau như một. Cô thỏa mãn híp mắt, khóe miệng khẽ cong, khuôn mặt vốn lạnh lùng trong trẻo không chút cảm xúc vào lúc này cũng nhu hòa lại, nói với Jeon Jungkook:

"Ăn đi!"

Nói xong cũng không chờ Jeon Jungkook trả lời, liền tự ăn phần của mình.

Jeon Jungkook thấy cô ăn mấy miếng mà không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, mới có vẻ không yên cầm muỗng lên múc canh:

"...A? Thật ngon!"

Nói xong, anh lại cầm đũa gắp một miếng cải thìa:

"Thật sự ngon lắm!"

Bữa sáng thanh đạm làm cho anh luôn ăn thực phẩm đầy tinh bột của Mĩ và thịt bò bít tết cùng thức ăn nhanh chẳng mấy chốc thư thái không ít.

Park Chaeyoung lễ phép nói tiếng "Cám ơn", âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng như trước, phảng phất cũng không có bởi vì được Jeon Jungkook khích lệ mà cao hứng nhảy nhót.

Bữa ăn này, Jeon Jungkook phá lệ ăn đến ba chén cơm, tiện thể còn hỏi cô:

"Chuẩn bị ở nước Mĩ bao lâu? Có muốn đi thăm quan nơi nào không?"

Park Chaeyoung:

"Không, ngày mai tôi sẽ về Hàn quốc."

Jeon Jungkook rốt cục ngẩng đầu từ trong chén cơm nhìn cô, động tác của cô gái trước mặt vẫn tao nhã như cũ, mặt mày như họa, ngay cả động tác xắt cải trắng đơn giản đều chậm rãi, có vẻ tao nhã mà xinh đẹp. Jeon Jungkook không nghĩ chính mình lại nhìn cô đến ngây người, cặp mắt tối đen thâm thúy nhìn chằm chằm vào cô.

Park Chaeyoung bị anh nhìn như vậy có chút không hiểu, hỏi:

"Sao vậy?"

"Không có gì."

Jeon Jungkook vội cúi đầu ăn cơm, che giấu nói :

"Nếu đã đến đây rồi, vậy thì ở thêm vài ngày đi, gần đây tôi không có khóa học, có thể dẫn cô đi chơi."

Lần này Park Chaeyoung thật sự bị kinh sợ, cô nhớ tới kiếp trước cô đã cứng rắn buộc Jeon Jungkook dẫn cô đi mua sắm, cho dù lúc đó cô không hề thích mấy thứ quần áo này, nhưng nội tâm vẫn rất cao hứng, cao hứng vì Jeon Jungkook chịu đi dạo với cô. Nhưng mà, nhớ lúc đó, tâm tình cao hứng của cô không thể tiếp tục bao lâu, kết quả lại bị Jeon Jungkook không lưu tình chút nào nói rằng:

"Tôi thích đi mua sắm với cô là vì nếu làm những việc khác thì sẽ giống như chúng ta đang hẹn hò thật."

Cũng chính bởi vì vậy, mà cô càng chán ghét Lim Nayeon gấp bội, thậm chí là làm nhục cô ta, làm ra những chuyện mà ngay cả cô cũng chán ghét chính mình.

Mà nay Jeon Jungkook cư nhiên chủ động yêu cầu muốn dẫn cô đi chơi?
Đề nghị này thật sự làm cho cô động tâm, nhưng mà, hiện tại, cô cũng không lại là Park Chaeyoung mười bảy tuổi lúc kia, luôn một lòng thích Jeon Jungkook nữa.

Cô đến nước Mĩ trước tiên tìm Jeon Jungkook không phải vì tiếp cận Jeon Jungkook, mà là đến để tạm biệt.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro