14
"Cha...người?"
"Theo ta về nhà!"
Anh nắm tay cậu kéo ra ngoài xe. Doãn Kì trong bếp nghe tiếng thì chạy ra, nhưng không kịp, cậu đã bị anh bắt lên xe. Doãn Kì chạy theo, đập cửa kính, anh thấy thế liền nhấn ga phóng đi.
"Mẹ nó Tuấn Chung Quốc!"
Chửi thầm một tiếng, bất lực nhìn chiếc xe ngày càng xa. Quay về nhà, Doãn Kì nhìn căn bếp, thức ăn đã làm sắp xong, cậu lại đi mất. Có chút buồn, bắt tay vào làm nốt rồi rửa chén, chẳng còn tâm trạng để ăn.
.
"Người mau thả con ra!"
"Ngồi yên!"
"Cho con xuống xe!"
"Cha, người mau dừng!"
Cậu ngồi bên ghế phụ lái la hét đòi xuống xe nhưng anh không màng quan tâm. Để cho nhóc con ấy la hét mãi rồi cũng dừng lại.
"Xuống xe, đi vào nhà!"
Khuôn mặt cậu lo lắng, rồi cậu sẽ ra sao.Nhìn mặt anh với ánh mắt giận dữ, cậu càng không muốn ở cùng chỗ với anh một chút nào cả.
"Trí Ân em mau ra đây!"
"Dạ?"
Cô từ trong phòng bước ra ngoài. Thấy cậu,trong lòng cô không khỏi mừng rỡ. Nhìn cậu rất đẹp!
"Hưởng nhi đây sao?"
"Đúng vậy. Tại Hưởng,mau chào một tiếng."
"A..."
Người trước mặt cậu không phải chỉ lớn hơn cậu 5,6 tuổi thôi sao? Bây giờ mở miệng gọi một tiếng mẹ không phải quá kỳ cục đi? Nhìn thái độ khó xử của cậu, Trí Â mỉm cười lên tiếng giải thoát giúp.
"Tối nay chúng ta đi ăn có được không? Ta muốn giới thiệu với con một chút."
"Dạ được."
Cậu trả lời ngắn gọn. Cả ba người bỗng dưng yên lặng, không khí lặng đến đáng sợ.Cô cười một cái rồi mở chuyện.
"Hưởng nhi,từ nay giúp đỡ cho. Ta chỉ mới đến nên không biết nhiều."
"Dạ được."
.
"Tại Hưởng, cậu không sao chứ?"
"Không sao"
"Cậu thật làm tôi lo muốn chết!"
"Tôi xin lỗi vì chưa chào hỏi cậu đã về."
"Có phải lỗi cậu đâu."
"Mà còn bánh gạo này,lúc nào qua đây ăn với tôi ,ăn một mình buồn lắm."
"Lần sau tôi sẽ qua,bây giờ nếu tôi đi sẽ không được."
"Cậu hứa nhé,không nó lại hư."
"Ừ.Thôi tôi tắt máy đây.Tạm biệt cậu."
"Tạm biệt."
Tắt máy,cậu ngả mình ra giường. Từ nay cậu sẽ trở về quỹ đạo cũ,sáng sớm đi học rồi lại về nhà, ở trên phòng cả ngày. Lúc còn ở với Doãn Kì, cậu còn có thể cười vui vẻ, nhưng bây giờ thì không.
"Cậu chủ."
"Bác vào đi."
Quản gia Vương đem một chút đồ ăn lên cho cậu. Cậu mỉm cười chào quản gia Vương rồi ngồi vào bàn.
"Chắc cậu chủ chưa ăn gì nên tôi đem một chút thức ăn."
"Con cảm ơn."
"Tôi thấy cậu có vẻ buồn?"
"Không, không. Làm gì có,con chỉ đang suy nghĩ vài chuyện."
"Vậy cậu chủ mau ăn đi,nhịn sẽ không tốt."
"Con biết rồi."
Quản gia Vương nói rồi rời phòng. Cậu nhìn đĩa thức ăn nghi ngút khói trên bàn, cầm muỗng lên và ăn chậm rãi. Lâu rồi, cậu chưa được ăn lại cơm nhà.Thực sự rất ngon!
.
"Tại Hưởng chịu ăn?"
"Dạ có thưa ông."
"Được."
Anh ra hiệu cho quản gia Vương ra ngoài.Anh lại đắm chìm trong những câu hỏi mình tự đặt ra. Tại sao khi nghe thấy cậu ở cùng một chỗ với người khác,tâm anh lại nóng giận vô cùng. Chỉ muốn đem cậu về mà giam lại,chỉ muốn cậu ở bên anh. Thật sự anh điên rồi!
"Chung Quốc à."
"Em có chuyện gì sao?"
"Em ra ngoài một chút nhé?"
"Được,nhớ mặc áo ấm, trời lạnh rồi."
"Dạ,em nhớ mà."
Cô cười rồi rời khỏi nhà. Anh cũng chẳng còn tâm trạng để quan tâm cô đang đi đâu.
.
End chap.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro