18
"Ưm..."
Cậu mở mắt nhìn xung quanh, phòng cậu hôm nay cho chút lạ..mà cũng có chút quen. Ngồi bật dậy, ngắm nhìn xung quanh lần nữa, đây là phòng anh cơ mà? Sao cậu lại nằm trên giường anh? Bỗng đầu truyền đến cơn đau, cậu nhăn mặt ôm đầu. Hôm qua...cậu đi uống rượu với Doãn Kì mà. Sau đó cậu say rồi chẳng nhớ được gì!
"Dậy rồi?"
"Cha?"
"Gan con cũng lớn lắm đi, dám cãi lời ta!"
"Con không muốn ở nhà, rất gò bó."
"Chỉ cần nói với ta một tiếng, không nhất thiết phải đi với cái tên kia."
"Chỉ sợ người không có thời gian."
Anh trầm ngâm nhìn cậu, dần dần bước tới gần cậu hơn. Cúi người xuống, nâng cằm cậu lên, miệng cười một cái.
"Sau này nói, ta sẽ cố gắng sắp xếp."
"Miễn cưỡng không vui."
Anh đứng thẳng người dậy rồi đi ra ngoài.Còn cậu bị anh đùa một vố đến hoảng sợ,thế nhưng cũng có chút đỏ mặt. Gần như vậy...không phải là hơi kỳ sao?
______________________________
"Doãn Kì, hôm qua cậu về nhà ổn chứ?"
"Tôi ổn, nhưng người hỏi câu này phải là tôi mới đúng."
"Sao vậy?"
"Hôm qua cha của cậu đỡ cậu lên phòng.Không biết chú ta có làm gì cậu không,nhìn nghi ngờ lắm."
"Không phải cậu đỡ tôi lên sao?"
"Không."
"Vậy sao? Thôi, tạm biệt cậu. Gặp lại sau nhé!"
"Ừ, tạm biệt cậu."
Cậu vẫn chưa khỏi bất ngờ, vậy người đã đưa cậu lên phòng là anh sao? Thôi chết! Không biết cậu trong lúc say có nói những gì không nữa?! Còn bộ dạng say xỉn nữa chứ, Tại Hưởng mày thật đáng chết mà!
"Lại là tên Doãn Kì đó sao?"
"A!"
"Tại Hưởng con là đang không nghe lời ta?"
"Chỉ là bạn bè hỏi thăm nhau."
"Con coi cậu ta là bạn, nhưng cậu ta thì khác."
"Người đừng quá đáng như vậy! Chỉ là bạn bè, người cũng không cho tiếp xúc!"
"Ta không tin tưởng cậu ta."
"Xin ngươi đừng quan tâm đến! Đây là chuyện của con, người không cần phải xen vào đâu!"
"Tại Hưởng ...!"
Cậu tức giận bỏ lên phòng. Cậu và Doãn Kì chỉ là bạn bình thường, anh không thể nghĩ đơn giản hơn sao? Cậu thấy anh thật sự quá đáng lắm rồi!
End chap.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro