4
" Tại Hưởng, ngày mai tôi đưa cậu đi học."
"Được"
"Ngủ ngon"
"Cậu cũng vậy"
Là Doãn Kì đã gọi cậu,cậu không vui vẻ mà nhàn nhạt đáp. Là do cậu bị ép đến đường cùng, nếu cậu không chấp nhận thì mọi chuyện sẽ như thế nào chứ?
~~~~~~~~
"Tại Hưởng, tôi ở đây."
"Chào buổi sáng."
"Hôm nay cậu có vẻ vui?"
"Không hẳn là vậy."
"Đã ăn sáng?"
"Rồi."
"Vậy lên xe,tôi đưa cậu đi. Ra về cũng phải do Doãn Kì này chở cậu, nghe rõ chưa?"
"Được."
Ngồi lên chiếc moto, Doãn Kì bảo cậu ôm thật chặt,đùa rằng cậu yếu đuối như thế này không lại sợ bay mất.
"Kì Kì, chậm lại một chút.."
" Cậu sợ sao?"
" Tôi..tôi sợ tốc độ.."
"Cậu thật giống con gái mà."
Nói rồi Mẫn Doãn Kì chạy chậm lại một chút,nếu không con người ngồi đằng sau sẽ sợ mà xỉu đi mất.
~~~~~~~~~~~
"Tại Hưởng, cậu đi xuống canteen với tôi."
"Được."
Hai người đi xuống canteen ăn trưa. Những con mắt chán ghét và ganh tị hướng về cậu khi đi cùng Doãn Kì. Cậu khó chịu kéo gấu áo người bên cạnh bảo:
"Này, tôi ăn sau được chứ?"
"Tại sao?"
"Mọi người là đang khó chịu khi tôi đi cùng anh, tôi không muốn như vậy."
"Mặc kệ họ, cậu đi với tôi."
Nói rồi Doãn Kì cầm tay cậu kéo đi, bắt cậu ngồi xuống nơi đối diện. Mọi người bắt đầu bàn tán ra vào, cậu chỉ biết cúi gầm mặt mà chịu đựng những lời nói đó.
"Đừng nghe họ nói, cậu có tôi rồi."
"Nhưng..."
"Mau ăn đi."
Cậu gật đầu, đĩa cơm trên bàn do người của Doãn Kì đem đến,còn nóng hổi. Cầm muỗng lên rồi xúc một muỗng. Đi với Doãn Kì thật không thoải mái, lại còn bị hiểu lầm.Cậu dù ngoài nuốt cơm nhưng bên trong vẫn không nuốt được. Cố gắng ăn hết đĩa cơm,cậu lẽo đẽo phía sau về lớp.
"Chiều tôi chở cậu về, không được bỏ trốn."
"Tôi biết rồi."
"Bây giờ vào lớp đi, tạm biệt."
"Tạm biệt."
Doãn Kì đút tay vào túi quần ung dung bước về lớp của mình. Cậu nhìn theo bóng Doãn Kì khuất dần rồi mới vào lớp. Lớp học bỗng yên lặng đột ngột,cậu lũi thũi về chỗ ngồi.
"Này Kim Tại Hưởng, cậu có phải muốn dựa dẫm mà cả gan quen Doãn Kì?"
"Cậu thật sự không biết lượng sức mình?"
"Chắc cậu đã dùng nhiều trò đê tiện để quen được Doãn Kì nhỉ?"
....
Những câu nói khinh miệt phát ra từ những người bạn cùng lớp, cậu không nói gì, chỉ lẳng lặng mà nghe.
"Sao không nói gì đi chứ, đồ đồng tính luyến ái?"
"Tôi..tôi..các người hiểu lầm."
"Hiểu lầm,hiểu lầm cái gì chứ? Tụi tôi đâu mù, cậu cùng Mẫn Doãn Kì tình tứ trước cửa lớp?"
"Không phải, Doãn Kì...muốn nói chuyện với tôi.."
"Cậu quá tự cao đi? Người như cậu thì có cái gì để cậu ta chú ý?"
"Cậu nói không được liền đổ sang cho Doãn Kì?"
"Kh..không có!"
Cậu đang bị tất cả mọi người bao vây xung quanh mà chỉ trích, cậu chẳng biết làm gì mà chỉ đứng một chỗ,chỉ dám nói nhỏ mà phản bác lại. Thật sự cậu không phải như mọi người nghĩ!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro