8
Tại Hưởng buổi sáng hôm sau không đi học cũng chẳng ăn uống gì. Cậu cứ nằm trên giường quấn chăn thật chặt,bất kỳ ai gọi cũng không ra khỏi phòng.
"Tại Hưởng, mau ra đây!"
"Cha, chẳng phải người nói, giam con trong phòng sao?"
"Giam nhưng con vẫn phải ra ngoài ăn cơm."
"Con không đói."
"Ta nói thêm một lần nữa, mau ra ngay!"
"Không!"
Trả lời xong, bên ngoài bỗng yên lặng. Cậu nghĩ chắc anh đã đi khỏi, nhưng không. Một lúc sau, tiếng chiếc khóa va chạm nhau phát ra, anh là đang tìm chìa khóa mở cửa phòng cậu!
"Cạch"
"Người.."
"Mau xuống nhà."
"Không muốn."
"Mau lên."
"Con đã nói không muốn!"
Anh tức giận tiến lại chỗ cậu, làm hành động vác cậu lên vai rồi thản nhiên đi xuống nhà mặc cậu đang la hét.
"Bỏ con xuống!"
"Mau bỏ xuống aaa!"
Cả căn nhà đều rung động bởi tiếng hét của cậu. Người làm trong nhà phải giật mình mà suýt làm bể chén, rớt chậu bông!
"Ăn!"
"Con không đói."
"Không đói cũng phải ăn."
Nhìn thấy anh giận giữ đe dọa, cậu sợ hãi không dám cãi lại nữa, từ từ cầm đũa lên mà ăn. Bức người quá mà!
"Ăn xong lên phòng."
"Vâng."
Nói một câu rồi bỏ đi, để cậu lại với căn nhà yên ắng này. Nhiều lúc cậu cảm thấy rất cô đơn, mang tiếng có cha nhưng chưa bao giờ cảm nhận được tình cảm ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro