14
Hôm nay TaeHyung dậy sớm hơn mọi bữa. Nhìn sang bên cạnh thấy HoSeok cùng JiMin vẫn còn ngủ nên nhẹ nhàng ra khỏi phòng.
Cậu tính đi đến nhà bếp uống chút sữa lót dạ nhưng vừa gần đến nhà bếp đã nghe có mùi thức ăn. Không lẽ là Jin?
Cậu bước vào trong và thấy JungKook đang đứng ở bếp vụng về làm đồ ăn sáng.
-Cậu đang làm gì vậy?
Nghe tiếng ngoài cửa nó đột ngột dừng lại, quay lại nhìn cậu.
-Sao anh dạy sớm vậy, em tính nấu xong mới kêu anh dậy! Ngồi đợi em một chút đi!
TaeHyung khó hiểu ngồi xuống bàn cơm. Nhìn bờ lưng vững chãi của nó đang loay hoay không ngừng khiến cậu tự nhiên thấy ấm áp.
-Chà, cảnh tượng này ngàn năm mới có đó nha! Tôi có nên chụp lại cho fan xem không nhỉ?- Cậu vừa nói vừa móc điện thoại ra.
-Nè ! Có cái gì để chụp đâu chứ?- JungKook nhíu mày quay lại.
-Haha... đùa cậu thôi!
JungKook đặt sandwich cùng dĩa trứng và mấy lọ mứt lên bàn kèm theo li sữa.
-Thì ra là chiên có mấy cái trứng! Vậy mà tôi tưởng cậu làm gì hoành tráng lắm!-TaeHyung cười trêu.
-Nè! Em chiên được trứng là tốt lắm rồi! Nếu còn tiếp tục cái nhà này sẽ cháy mất!- Nó bễu môi.
Cậu mỉm cười rồi lấy sandwich bắt đầu ăn. Hai người cùng nhau ăn sáng.
-À không lẽ cứ vậy là ăn? Không chừa cho mấy hyung à?- TaeHyung nó đang nhai nhòm nhoàm.
-Anh yên tâm đi! Em có chừa rồi! Lát Jin hyung sẽ làm lại sau thôi!
-Ờ
Tự nhiên nhìn nó bây giờ cậu lại thấy cảm giác lạ dâng trong lòng. Cái đứa sáng sớm kêu như kêu đò cũng không chịu dậy như nó hôm nay lại chịu dậy sớm nấu đồ ăn sáng cho cậu...
Nhưng khoan đã... cậu không thể nào xiêu lòng vì những chuyện chút xíu này được...
-Ăn đi! Anh ngẩn ra cái gì?
-Ừm!
TaeHyung ăn no nê xong đi ra phòng khách đã thấy mọi người đã thức dậy và ra khỏi phòng. Cậu cười nhìn Jin.
-Hôm nay thằng út cưng của mấy hyung dậy sớm làm đồ ăn rồi đó!
-Trời? Chuyện gì đang xảy ra vậy?- NamJoon mắt nhắm mắt mở.
-Trời ạ! Cái bếp của tôi chắc banh chành rồi quá!- Jin réo lên rồi chạy vào trong bếp.
Cậu chỉ biết lắc đầu cười. Mấy ông anh này đúng là...
Đang quay đầu lại thì bắt gặp ánh mắt của HoSeok. Cậu giả vờ lạnh lùng nhìn đi nơi khác.
HoSeok nhìn thấy chỉ cười thầm trong lòng.
"Mày trông chờ cái gì ở cậu ta chứ Jung HoSeok?"
-Hyung à! Đi ăn sáng thôi!-JiMin từ phía sau nhảy đến cặp vai anh.
-Ừm, để anh đi đánh răng đã!
-Em vào bếp chờ hyung! Nhanh lên đó nha!
JiMin nói xong rồi chạy tung tăng vào bếp khiến anh bất giác mỉm cười
"Dễ thương thật!"
Sau khi đánh răng xong thì anh bước vào bếp thấy mọi người đang ăn uống cười nói vui vẻ. Còn JungKook thì đang dán miếng giảm đau nhức vào chân cho TaeHyung. Thấy cảnh này đối với anh thật chướng mắt. Anh hằng hộc đi đến tủ lạnh lấy li rót sữa rồi uống sau đó bỏ ra phòng khách.
-HoSeok hyung không ăn sáng sao?- JiMin nhòm nhoàm nhìn anh.
-Em ăn đi hyung không muốn ăn!- Anh xoa đầu nó. Hiển nhiên anh biết là khi mình nói câu này thì JungKook sẽ nhìn anh bằng con mắt gì.
Thực ra anh không ghét JungKook vì anh biết cậu cũng chỉ là nạn nhân giống như anh thôi. Kim TaeHyung cũng giống như caffeine, là chất gây nghiện mà một khi đã nghiện rồi thì khó mà chấm dứt. Cảm giác đó, anh hiểu thấu hoàn toàn. Nếu bây giờ anh có cố nói cho JungKook nghe về con người thật của TaeHyung thì nó cũng sẽ để ngoài tai thôi.
Sau khi ăn sáng thì cả nhóm đi đến công ti để nghe cụ thể hơn kế hoạch quay MV cho ngày mai bao gồm địa điểm quay, thời gian quay, trang phục và nhiều nhiều thứ khác để các thành viên tham khảo và góp ý kiến. Trong suốt buổi, TaeHyung chỉ ngồi yên lắng nghe mà không nói câu nào. JungKook thỉnh thoảng nhìn cậu mất hồn như vậy có hơi lo lắng. Nó ngồi cạnh cậu nên nắm chặt lấy tay cậu.
Cậu chỉ nhìn nó rồi thôi.
Dĩ nhiên hình ảnh này lại lọt vào mắt của HoSeok.
Sau khi đã bàn bạc xong. TaeHyung xin phép vào nhà vệ sinh. JungKook tính đi theo để xem cậu thế nào thì bị HoSeok giữ lại.
-Hyung có chuyện muốn nói với em,Kookie!
Nó không nói gì.
Khi cả hai đứng ở ban công vắng không có ai qua lại. HoSeok mới nghiêm túc nhìn nó.
-Em và TaeHyung là kiểu quan hệ gì?
JungKook chỉ cười nhạt.
-Chẳng phải lần trước hyung đã thấy hết rồi sao?
-Thôi được! Hyung biết chắn chắc là em sẽ không tin hyung! Nhưng hyung vẫn phải nói! TaeHyung không phải là người mà em nên có mối quan hệ đó đâu JungKook!
-Anh ấy thì làm sao?- Nó nhíu mày.
-JungKook! Em còn nhỏ hyung sợ em sẽ bị tổn thương nên hyung mới nói! TaeHyung không tốt như em nghĩ đâu!
-Thế nào là không tốt? Chỉ vì việc anh ấy chia tay với hyung để đến với em nên hyung cho là anh ấy không tốt?
-Kookie! Hyung không phải là loại người đó! Hyung chỉ vì muốn giúp em thôi! Em...
-Em biết mình đang làm gì! Cảm ơn hyung đã quan tâm em như vậy!- Nó cúi đầu rồi bước ngang qua anh.
Vừa đi nó vừa nghĩ
"Nếu như hyung biết Hyungie vì hyung mà hi sinh thế nào chắc là sẽ tức chết có đúng không?"
HoSeok thở dài nhìn bóng lưng JungKook.
Anh thất thiểu quay về. Vừa đi được mấy bước đã thấy JiMin chạy ra.
-Hyung đi đâu vậy? Làm em kiếm hyung muốn chết! Em có mua nước cho hyung nè!
Anh nhận lấy lon nước từ tay JiMin rồi mỉm cười xoa đầu nó.
-Hyung ra đây hóng mát chút thôi!
---------------
-Mỗi ngày em đều dán keo cho anh! Anh có thấy đỡ đau nhứt chưa?- Nó nói trong khi gỡ keo ở chân cho cậu.
-Đúng là đỡ nhất nhiều! Mà nè, cậu cũng dán cho mình đi! Chẳng phải cậu cũng mệt sao?-TaeHyung nhíu mày nhìn nó.
-Em không sao đâu! Anh đừng lo!- Nó chỉ cười rồi rồi đem miếng dán cũ đi ra ngoài.
TaeHyung ngồi một mình trong phòng. Rõ ràng là biết JungKook nói xạo, hôm trước cậu thấy nó vì tập nhảy mà vai và đùi bị đau đến độ nhăn nhó. Hỏi đến thì bảo không sao... giỏi chịu đựng đến mức đó sao?
Kể cũng lạ! Nó mới có 19 tuổi thôi mà đã phải lao động cực lực như vầy. Đi thực tập hồi còn nhỏ xíu. Tính ra nó kiên cường hơn cậu rất nhiều...
TaeHyung chắc lưỡi. Cậu cầm miếng dán còn mới mở cửa bước ra ngoài tìm JungKook. Lúc đi ngang phòng khách, TaeHyung để ý có bóng hai người đứng ngoài đó nên đến xem là ai.
Flash Back
JiMin đột ngột nắm tay HoSeok ra ban công.
-Sao không vào ăn cơm em kéo hyung ra đây làm gì?- HoSeok ngạc nhiên nhìn nó.
-Em có chuyện rất rất rất quan trọng nói với hyung đó, hyung nghe kĩ nha!- Nó nghiêm túc nhìn anh khiến anh bật cười.
-Có chuyện gì mà em làm nghiêm trọng vậy chứ?
-HoSeok hyung... hyung đối với em là gì?
Nghe câu hỏi của nó khiến anh đơ vài giây.
-Ý em là gì đây nhóc con?- Anh cười nhẹ xoa lên mái tóc mượt của nó như đối với một con mèo con mà cưng chiều.
-Ý em... có phải trong lòng hyung em chỉ đơn giản là một đứa em trai không? Hay còn hơn như vậy?- Nó nhìn thẳng vào mắt HoSeok.
HoSeok nhất thời không biết nói gì chỉ nhìn nó...
-Em biết rằng hyung rất buồn khi chia tay với TaeHyung, chính vì vậy em đã cố gắng bên cạnh an ủi hyung... em
... vì... vì trong lòng em không còn coi hyung đơn giản là một người anh nữa...- JiMin cắn môi. Nó khó khăn nói khi nét mặt của HoSeok vẫn đơ ra.
"Không được... HoSeok... anh phải thuộc về em..."
-Em yêu anh HoSeok!- JiMin đã rất đắn đo để nói ra điều này vì nó không thể nhìn thấy ánh mắt anh hướng về TaeHyung thêm giây phút nào nữa.
-JiMin...- Lúc này anh mới có phản ứng nhưng vẫn còn ngập ngừng.
Nó lấy hết can đảm kéo áo anh rồi ép môi lên môi anh. Nó siết chặt lấy cổ anh nhắm chặt mắt mà hôn nụ hôn cuồng nhiệt.
END FLASH BACK
TaeHyung lặng lẽ đứng sau tắm rèm nhìn JiMin thắm thiết hôn anh.
Điều tệ hại hơn nữa là anh đã từ từ đặt tay lên eo JiMin rồi đáp trả nó.
TaeHyung không muốn nhìn cảnh tượng này chút nào... nhưng không hiểu sao chân cậu như bị chôn tại chỗ không thể cử động được.
Miếng dán trên tay cậu rớt xuống đất.
"Cảm xúc này là gì đây? Chính mày đã đẩy anh ấy ra... mày không có tư cách gì trách anh ấy cả... Kim TaeHyung... mày thật thảm hại..."
TaeHyung như đang mắc cạn giữa biển. Cậu cảm giác như mình không thể thở nổi nữa cho đến khi có một bàn tay kéo vai cậu quay lại rồi ôm chặt vào lòng.
Mùi hương này....
- Đừng nhìn nữa... -JungKook siết chặt lấy cậu- Từ này về sao không cần nhìn những gì mà anh không muốn nhìn, đừng nghe những gì anh không muốn nghe nữa!
Ngay giây phút dầu sôi lửa bỏng này. Vòng tay của JungKook như phao cứu sinh đối với cậu. TaeHyung vòng tay qua eo nó. Áp sát mặt vào khuôn ngực rắn chắc của nó. Nhẹ gật đầu....
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro