Chương 19
Chỉ còn nửa tháng nữa là đến Tết.
Không khí vui mừng lan toả khắp các con ngõ nhỏ, từng người đi trên đường đều bàn tán sôi nổi chuyện về quê ăn Tết.
Taehyung bó gối hướng ra cửa sổ.
Hôm nay tuyết rơi, từng bông tuyết rơi xuống mặt đất, một tầng lại một tầng bao phủ màn đêm thăm thẳm.
Cậu trở lại phòng bệnh, vừa vặn ông nội cũng tỉnh lại.
Ông đột nhiên thốt lên :"Không biết chống chọi được đến Tết không đây."
Taehyung ngồi lên mép giường, nghe được liền không vui, dùng sức lắc đầu :"Ông nội, năm ngoái còn nói sẽ cùng tụi con đón Tết, ông không thể nuốt lời được đâu ạ."
Ông cười vỗ đầu cậu :"Được, ông nội sẽ cùng tụi con đón Tết nha."
Ông hôm nay tỉnh táo lạ thường, nói một hồi lại nhắc đến Jungkook.
"Con với nó đều giống nhau, không còn cha mẹ đều là một tay ta nuôi dưỡng, dần dần hình thành tính cách rất kiên cường chưa bao giờ chịu thua ai," ông thở dài,"Nhưng tâm nó không xấu, nếu nó làm sai chuyện gì với con, con cũng nên tha thứ cho nó nhé."
Taehyung không hiểu tại sao ông nội lại nói những lời như vậy, nhưng vẫn gật đầu.
"Các con phải luôn cố gắng giao tiếp với nhau, cho dù là ở vị trí bạn bè hay vợ chồng, tuy là người nhà nhưng vẫn phải luôn tiếp xúc mới hiểu rõ nhau được." Ông che miệng, ho khan vài tiếng, ánh mắt chứa hàm ý.
Gần đây khi tỉnh lại, ông đều thấy cậu túc trực bên giường bệnh nhưng khi Jungkook đến cậu luôn tìm cách né tránh.
Ông làm sao không nhìn ra được 2 người có vấn đề.
Ông nói :"Con không nói nó không chịu mở miệng, phát sinh hiểu lầm thì biết làm sao? Ở chung một chỗ nhất định phải biết nói chuyện, Jungkook là một người ngoài lạnh trong nóng, con nhường nó một chút, thử mở lời trước, được không?"
Taehyung chần chừ, ngoan ngoãn "Dạ" một tiếng.
Ông nhìn cậu cười hiền :"Nếu đồng ý với ông nội rồi thì cho dù có gặp chuyện gì cũng phải nói ra, biết chưa?"
Hốc mắt Taehyung không biết từ khi nào nóng lên, cậu khẽ run như muốn khóc.
Ông không đầu không đuôi nói :"Tiếc là vẫn chưa được thấy chắt."
Nháy mắt Taehyung dâng lên sự áy náy, nước mắt chảy ra.
Ông nội đối tốt với cậu như vậy, luôn muốn có một đứa chắt trai, nhưng cậu vẫn cứ trơ mắt nhìn ông từng ngày yếu đi mà không nói một lời, thật tàn nhẫn.
Chẳng lẽ lại gạt ông nội, nhìn ông uất ức rời khỏi thế gian?
Nếu...nếu nói cho ông nội biết, liệu mọi chuyện có ổn không?
Nghĩ đến đây Taehyung giật mình, hơi hé miệng muốn mở lời nhưng ông nội đã khép mắt lại.
Taehyung im lặng, nhẹ nhàng đắp lại chăn cho ông, nhìn gương mặt già nua của ông cậu ngây ra.
Một quãng thời gian dài như vậy, cậu lại muốn nói chuyện đứa nhỏ với Jungkook.
Hay là thử một chút, đề cập đến con cái thăm dò anh?
Trước kia Jungkook cũng lạnh nhạt nói anh vẫn chưa muốn có con.
Nhưng liên quan đến ông nội....Thử một lần, nếu anh hứng thú với chuyện con cái, cậu lại tiếp tục thăm dò, xem anh có muốn nhận con của 2 người hay không?
Nếu Jungkook không muốn đứa trẻ này, cậu sẽ lập tức biến mất.
Tâm Taehyung lung lay, nghĩ cách thử Jungkook , nghĩ một hồi mơ màng ghé vào mép giường ngủ mất.
Nửa đêm cậu nghe thấy tiếng ho của ông nội, trợn mắt nhìn ông ho ra máu.
Taehyung khiếp sợ, bệnh viện còn chưa kịp báo với Jungkook, anh đã xuất hiện.
Anh hung hăng đi vào bệnh viện, sắc mặt đen xì trông như muốn phá nát những thứ mà anh thấy trước mắt, biết được chuyện của ông nội mới kiềm chế cơn giận, lạnh lùng nhìn Taehyung, cùng cậu đến gặp bác sĩ.
Taehyung ngồi lẻ loi trước phòng cấp cứu, Jungkook cũng tiến lại gần.
Hơn nửa tháng nay 2 người vẫn chưa gặp mặt, Taehyung vẫn còn sợ hãi không dám đối diện với Jungkook.
Anh nhìn cậu không dám đối diện với mình, đáy lòng suy đoán một chuyện, cười lạnh túm cổ áo cậu lôi vào một phòng vắng.
Lông tơ cả người Taehyung dựng đứng.
Trong phòng tràn ngập tin tức tố của Jungkook, anh ép cậu đến góc tường. Cậu có thể theo tin tức tố mà đoán được hiện tại anh đang nổi điên như thế nào.
Jungkook dùng ánh mắt xa lạ nhìn cậu, giơ tay lên ném đồ vật cầm trong tay vào tường.
Là ảnh chụp.
Môi anh nhếch lên, tựa như kìm nén đã lâu, phun ra hai chữ :"Giải thích."
Bị tin tức tố của Jungkook chèn ép Taehyung sắc mặt trắng bệch, cúi người né tránh cơn khó chịu, nhặt từng tấm ảnh lên.
Là ảnh chụp cậu với Minjun .
Cậu từ phòng tranh bước ra gặp hắn, gặp nhau tại bệnh viện, góc chụp khó có thể giải thích được 2 người không có gian tình.
Đặc biệt lúc ở bệnh viện, cậu bị choáng váng thiếu chút nữa ngã xuống, Minjun đỡ cậu tuy 2 người vẫn duy trì khoảng cách, trong ảnh trông như 2 người đang ôm nhau rất thân mật.
Nụ cười tươi của cậu lúc ấy là đang nghĩ đến đứa nhỏ, nhưng nhìn như đang cười với người yêu...
Taehyung ngạc nhiên nhìn những tấm ảnh chụp đầy ám muội, nhất thời phản ứng không kịp.
Cậu và hắn đều không phải người trong showbiz, ai sẽ theo dõi bọn họ lâu như vậy chứ?
Trong đầu cậu bỗng hiện lên gương mặt đang cười đắc ý.
"Mấy hôm trước có người nói cho anh nghe, anh còn không tin, hôm nay paparazzi gửi cả ảnh chụp....Cùng em sinh sống lâu như vậy, sao lại không nhìn ra em vốn dĩ không đơn thuần nhỉ?"
Jungkook nhìn đối phương phát run, nghĩ cậu chột dạ đến không nói nên lời, anh bình tĩnh :"Khó trách chán ghét anh, không cho anh chạm vào em. 2 người qua lại với nhau bao lâu rồi? Có phải trước khi em đề nghị ly hôn không."
Taehyung lập tức lắc đầu :"Em không có!"
"Em định nói những ảnh chụp này là giả à?"
"Em với Minjun chỉ là tình cờ gặp thôi, không như ảnh chụp đâu..." Taehyung nỗ lực giải thích, muốn anh tin cậu, lời chưa nói xong đã bị chặn lại.
"Anh cho người kiểm tra rồi, đều là sự thật." Jungkook nhìn chằm chằm cậu, ánh mắt sâu hút,"Cũng rất vui khi em không nói dối."
Taehyung cắn răng :"Em không nói dối!"
Jungkook ngoảnh mặt làm ngơ :"Mấy tháng qua em liên tục đòi ly hôn chia phòng, cố ý trốn anh lại túc trực ở bệnh viện, có phải luôn lên gặp hắn ta ở đây không hả?"
Taehyung muốn giải thích, đúng lúc này cảm thấy khó thở vì tin tức tố bao vây cậu lại càng không thể nói rõ ràng, nhất thời hận không thể cắn đứt đầu lưỡi vụng về của mình, cảm giác bất lực xâm lấn lấy cậu.
Jungkook hít sâu mấy lần, cười :"Đùa giỡn anh vui thế sao?"
"Không phải như vậy!" Taehyung cắn chặt răng, không hề sốt ruột nói tiếp, một chữ lại một chữ,"Chỉ là mấy tấm ảnh chụp, anh liền nhận định là đúng?"
"Em cũng chỉ vì một bài báo mà đã phán cho anh án tử hình."
Taehyung sững sờ.
Cảm giác bị phản bội như thiêu đốt anh, từng tấc từng tấc chui vào lý trí anh, cảm giác chịu oan ức cùng nhục nhã làm anh muốn bùng nổ:"Hiện giờ ngẫm lại chỉ vì một tờ báo lá cải em liền giãy nảy lên như vậy chính là muốn, thoát khỏi anh."
Một tờ báo lá cải thôi ư?
Tin tức tố trên người Hyejin, 2 người không coi ai ra gì vẫn vui vẻ nói chuyện, cô ta mời anh đến nhà cô ta, còn nói "Nếu anh có nɠɵạı ŧìиɧ em cũng quản không được..."
Chỉ vậy thôi?
Taehyung nhất thời nghẹn lời, cảm thấy hoang đường lại bất lực.
Đối diện với người khác còn được, nhưng khi đối diện với Jungkook cậu lại không biết nói gì.
Cậu bỗng nhiên ý thức được, cậu cùng anh ở chung phát sinh rất nhiều vấn đề, đúng như lời ông nội đã nói.
Taehyung đợi ổn định hơi thở, tính toán muốn cùng anh giải quyết mâu thuẫn một lần.
Đáng tiếc lại bị ngăn.
"Kế hoạch như thế nào? Chờ ông nội qua đời thì rời bỏ anh, chạy trốn cùng tên Minjun kia nhỉ?"
Jungkook cúi người, tin tức tố vô ý đè nặng Omega, không chút để ý sắc mặt tái nhợt của cậu, nhấc cằm cậu lên, đáy mắt chứa cơn thịnh nộ, nói không cân nhắc :"Đêm nay suýt nữa ông nội chết rồi, em vui không?"
Nghe xong, Taehyung mở to mắt.
Những lời định giải thích nuốt trở vào, giận đến cả người phát run :"Anh sao lại nghĩ em..."
"Chẳng lẽ anh đoán không đúng?"
Vừa dứt lời, "bang" một tiếng.
Tay Taehyung run rẩy, gương mặt đầy phẫn nộ cùng thất vọng, trên mặt Jungkook ửng đỏ.
Trời sinh thể chất Omega gầy yếu, cú tát này chỉ làm Jungkook không đau không ngứa.
Nhưng Jungkook từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ bị ai tát cả ông nội cũng chưa từng tát anh, cảm giác bị sỉ nhục cùng phản bội dâng lên trong lòng, giận đến điên, giơ tay tát cậu.
Lực 2 người sao có thể so sánh, trước mắt Taehyung tối sầm, cảm giác đau rát trên mặt, bên tai ong ong, một giọt máu chảy ra từ miệng.
Tát xong Jungkook ngẩn người, lý trí kéo về, anh dừng một chút lùi người một bước, nhìn Taehyung bằng ánh mắt trông thấy người dưng :"Em chán ghét muốn thoát khỏi anh, anh không đồng ý em lại được đằng chân lấn đằng đầu."
Taehyung im lặng, nhìn Jungkook đặt một tờ giấy lên bàn.
Giấy thoả thuận ly hôn.
Một bên còn để trống, Jungkook liền ký tên lên.
Jungkook :"Như em muốn."
Taehyung có chút mê man.
Cậu mở to mắt nhìn Jungkook giận dữ trước mặt, cậu như ngưng thở. Trong phòng yên tĩnh đến mức chỉ có the nghe thấy tiếng hít thở của 2 người.
Cậu như một cục bột bị xoa nắn kéo ra, đau đớn lan khắp toàn thân.
Taehyung chịu đựng cổ đau nhức, nhắm mắt run run mở miệng :"Em..."
Jungkook hờ hững thu tầm mắt :"Em tốt nhất nên đi cho khuất mắt anh."
Y tá thông báo cho 2 người về chuyển biến xấu của ông nội.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro