Chương 11: Chăm Sóc

Lúc đó, Taehyung cảm thấy như mọi thứ trong người đều lả đi, không còn sức lực để chống đỡ. Mùi pheromone hỗn loạn vẫn chưa thể ngừng, nhưng Jungkook đã ở đây, một mùi hương ấm áp và dịu dàng, hoàn toàn khác biệt.

"Anh không thể ở lại trong trường như thế này, Tae." Jungkook nói, tay đặt nhẹ trên vai anh, nhưng không hề tạo ra sự ép buộc. "Đi với em, em sẽ đưa anh về nhà."

Taehyung, vẫn chưa thể tỉnh táo hoàn toàn, gật đầu một cách mơ hồ. Anh không muốn bị người khác nhìn thấy như vậy, cũng không muốn làm những người bạn trong lớp lo lắng. Nhưng không biết vì sao, khi Jungkook nói những lời ấy, anh chỉ cảm thấy yên lòng, như thể... có thể tin tưởng vào cậu.

Xe của Jungkook đậu bên ngoài cổng trường, là một chiếc bugatti màu đen, không quá nổi bật nhưng lại toát lên một khí chất rất khác biệt. Jungkook mở cửa xe, chờ Taehyung lên. Vài người qua đường nhìn thấy hai người, nhưng không ai chú ý thêm, mọi thứ như tan biến trong mắt của Jungkook-ánh mắt chỉ có Taehyung.

Taehyung mệt mỏi ngả người vào ghế xe, nhắm mắt lại một chút để thư giãn. Anh cảm nhận được ánh mắt của Jungkook, nhưng không dám đối diện. Lần đầu tiên trong đời, anh cảm thấy mình yếu đuối và dễ tổn thương như vậy.

Jungkook lái xe rất vững vàng, tay cầm vô-lăng chắc chắn, nhưng không hề vội vã. Cậu chợt hỏi, giọng nhẹ nhàng:

"Anh cảm thấy ổn chưa? Không đau đâu, phải không?"

Taehyung không trả lời ngay, chỉ thở dài một hơi. Anh chỉ cảm thấy như thế giới xung quanh mình đột ngột thu nhỏ lại, chỉ còn lại hai người trong chiếc xe này.

"Cảm ơn," cuối cùng anh thì thầm, nhưng giọng nói mơ hồ và yếu ớt.

Jungkook chỉ cười, nhìn vào kính chiếu hậu. "Không cần cảm ơn đâu. Anh là người em thích mà." Câu nói buông ra tự nhiên, không có chút ngại ngùng nào.

Taehyung đột ngột quay lại, nhưng rồi không nói gì. Tim anh đập nhanh hơn một chút.

Xe đi qua những con phố vắng, không khí đêm tĩnh mịch và lạnh lẽo, chỉ có tiếng động cơ và nhạc nhẹ phát từ radio. Mọi thứ trong xe dường như trở nên yên bình một cách kỳ lạ. Cái cảm giác này khiến Taehyung cảm thấy như mình đã ở nơi nào đó rất xa lạ, nơi mà chỉ có mình và Jungkook, không có rào cản, không có những điều phức tạp.

Một lúc sau, chiếc xe dừng lại trước một khu biệt thự khang trang, ánh đèn vàng từ cửa sổ phát ra. Jungkook mở cửa xe và đi ra ngoài, rồi mở cửa cho Taehyung.

"Chúng ta đến rồi," Jungkook nói, giọng ấm áp như bao giờ hết. "Vào trong đi, anh cần nghỉ ngơi."

Taehyung vẫn còn cảm thấy choáng váng và mơ hồ, nhưng khi nhìn vào ánh mắt của Jungkook, anh không còn sợ hãi. Cậu ta là người anh có thể dựa vào, ít nhất là lúc này.

Trong phòng khách của nhà Jungkook, không gian ấm áp, ánh đèn mờ nhạt, và một chiếc ghế dài cực kỳ thoải mái. Jungkook bảo Taehyung ngồi xuống, rồi đi chuẩn bị nước cho anh.

"Anh cứ ngồi nghỉ đi, em sẽ chuẩn bị một chút gì đó cho anh." Jungkook mỉm cười, ánh mắt của cậu lấp lánh trong ánh sáng mờ ảo. "Đừng lo, hôm nay em sẽ chăm sóc anh."

Taehyung ngồi trên ghế dài, nhìn quanh căn phòng. Mọi thứ ở đây đều rất thoải mái, sạch sẽ và gọn gàng. Anh không biết tại sao lại cảm thấy như thể mình thuộc về nơi này, thuộc về Jungkook...

Jungkook trở lại với cốc nước ấm, đưa cho Taehyung. "Anh uống chút nước đi, rồi nằm nghỉ một lát."

Taehyung cầm cốc nước, ánh mắt của cậu làm anh cảm thấy lạ lẫm. Sự quan tâm đó khiến trái tim anh rung động.

"Cảm ơn em..." Taehyung nói, giọng lạc đi, hơi ngượng ngùng.

Jungkook chỉ gật đầu, ngồi xuống bên cạnh anh, không nói gì thêm. Chỉ là sự im lặng ấy, sự gần gũi ấy khiến Taehyung có cảm giác như mọi thứ đều ổn, như thể sẽ không có gì xấu xảy ra nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #kooktae