Chương 2: Bánh Ngọt...
Jungkook đứng trước tiệm bánh ngọt bên hông trường, tay lưỡng lự cầm chiếc hộp nhỏ buộc nơ. Đã gần một tuần kể từ lần đầu tiên cậu nhìn thấy Taehyung. Kể từ hôm đó, đầu cậu toàn là hình ảnh anh ấy: ánh mắt mơ màng, nụ cười xinh đẹp và cái cách anh gọi cậu là "dễ thương" khiến tim Jungkook đánh trống suốt mấy ngày không dứt.
Cậu hít sâu, rồi lén lút để hộp bánh sô-cô-la handmade vào hộc bàn Taehyung vào giờ ra chơi. Không đề tên, không nhắn nhủ gì — chỉ là một món quà lặng thầm. Cậu không đủ can đảm để đối diện trực tiếp, vì cậu nghĩ anh sẽ sợ mình vì cái hình xăm trên cánh tay-thứ khiến cho nhiều chị em đứng ngồi không yên nhưng cũng là thứ khiến Taehyung sợ nhất, mặc dù trong lòng thầm hy vọng: "Anh ấy sẽ biết là mình..."
Taehyung mở hộp bánh vào giờ nghỉ trưa, ánh mắt hơi ngạc nhiên.
"Sô-cô-la?" Anh nhướn mày, rồi cười. "Ngọt hơn cả lời tỏ tình."
Ngồi bên cạnh, Jimin — bạn cùng lớp và cũng là Omega — liếc nhìn.
"Lại được tặng quà nữa à? Không mỏi miệng cảm ơn người ta sao?"
"Không có tên, không có chữ gì. Chắc ai đó ngại." Taehyung nhún vai, cắn một miếng bánh. Đột nhiên, anh khựng lại. Có thứ gì đó lướt qua tâm trí — mùi hương ngọt ngào của kẹo bông vương vấn quanh vỏ hộp. Rất nhẹ, nhưng anh nhạy cảm đến mức cảm nhận được.
Một loại pheromone dịu nhẹ. Omega?
Anh im lặng giây lát. Rồi... không hiểu sao, khuôn mặt cậu em trai của bạn thân lại thoáng hiện lên trong đầu. Cái dáng ngượng nghịu, ánh mắt tròn xoe trốn tránh, gương mặt ửng đỏ hôm đó.
Taehyung cười nhẹ.
"Không lẽ... là em ấy?"
Jimin đặt đũa xuống, ánh mắt nghiêm lại.
"Đừng có suy nghĩ linh tinh, Taehyung. Jungkook vẫn chưa phân hoá đâu. Và dù có là Omega thật, cậu cũng không nên động vào, vì chưa chắc đã đè được~."
"Chỉ là nghĩ thôi." Taehyung nghiêng đầu, nhưng nụ cười có chút mơ hồ, đôi mắt ánh lên chút suy nghĩ khó nói. "Nếu thật là em ấy thì sao? Ngọt ngào thế này... đáng để thử đấy chứ."
Jimin cau mày rõ hơn.
"Tao không đùa đâu. Jungkook mới lớp 10, nhưng đầu óc như đã 20 rồi. Mày mà có ý định đè người ta ra thật, có ngày lại bị người ta đè đấy, hiểu chưa?"
Taehyung im lặng một lúc. Đôi mắt anh chùng xuống. Nhìn vỏ hộp bánh trên bàn, anh khẽ thở dài.
"...Biết rồi. Tao đâu phải kiểu người dễ dãi như mày nghĩ."
Nhưng trong lòng anh, cảm giác ngọt ngào vẫn còn đọng lại. Không chỉ từ vị bánh, mà từ một điều gì đó khó gọi tên — có thể là ánh mắt lén lút cùng ngoại hình đô con của Jungkook, cũng có thể là cảm giác bản thân đang dần bị thu hút, không cách nào khống chế.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro