Chương 32: Tại Hưởng muốn làm nũng
Sau khi trở về, Tại Hưởng ngồi yên trên giường để Di Dung xem chân. Chân của Tại Hưởng chịu đựng từ sáng đến giờ, hiện tại đã sưng vù lên. Di Dung đang cúi xuống chăm chú xem, bất giác thở dài một cái.
"Tại Hưởng còn chưa có chết đâu. Cậu sốt ruột cái gì."
Chung Quốc lạnh nhạt nhìn Di Dung, trước khi bỏ ra ngoài còn bỏ lại một câu cảnh cáo:
"Cậu khôn hồn thì nhẹ tay một chút cho tớ."
Tại Hưởng lườm hắn, mặt đỏ lên. Tớ cũng không phải trẻ con, cậu nói thế trước mặt một cô gái không phải khiến tớ không còn mặt mũi nào hay sao!
Chung Quốc đi rồi, Tại Hưởng đối diện với hai bàn tay lạnh băng của Di Dung mà hơi rùng mình. Ngón tay thon dài lướt ở mắt cá chân Tại Hưởng khẽ sờ nắn. Tại Hưởng trong miệng khẽ "shhhh" như kiềm nén cơn đau khổ sở.
"Cũng không phải đang làm chuyện đấy, cậu kêu động tình như vậy làm gì." Di Dung hơi dùng sức ấn một cái.
Tại Hưởng phát cáu đến lòi họng. "Cậu đừng có dùng cái giọng điệu đáng ghét đó của Chung Quốc nói mấy lời hạ lưu!... A..." Trong lúc Tại Hưởng đang đỏ mặt tưng bừng thì Di Dung đã bẻ cổ chân cậu rắc một tiếng. Tại Hưởng đặt chân xuống sàn nhà, cũng không còn đau như lúc đầu. Nói trắng ra đã được Di Dung chữa khỏi.
Tại Hưởng vỗ tay cảm thán: "Cậu thật lợi hại!!"
"Chỉ là trật chân, bẻ ngược lại là được."
Di Dung đứng dậy, nhìn vào đôi mắt trong suốt của Tại Hưởng sau đó hơi mỉm cười. Đồng thời từ trên cao đánh giá cậu thanh niên mặt mũi coi như là sáng sủa dễ nhìn này. Tính cách hay ồn ào lại không chịu thua ai, mồm miệng chanh chua. Quả nhiên thích hợp để bên Chung Quốc để kiềm hãm hắn.
"Tớ mong cậu và Chung Quốc có thể chung sống hòa thuận với nhau." Di Dung hướng Tại Hưởng mở miệng.
Tại Hưởng chợt nghĩ lại lúc ở cùng Chung Quốc. Giống như hai đứa điên của Liên Hợp Quốc suốt ngày chí chóe, không đánh nhau sứt đầu mẻ trán thì cũng cãi nhau đến cổ họng rát khô. Chung Quốc thì lạnh nhạt tuyệt tình, lời nói như lưỡi dao sắc bén, còn Tại Hưởng lại đanh đá không kém. Rốt cuộc chỉ muốn gây ra chiến tranh náo loạn trong nhà.
Tại Hưởng day day trán. Này không phải là chuyện bất khả thi à.
Di Dung nhìn Tại Hưởng ngây ngốc, có một loại xúc động muốn trêu chọc cậu. Như đang suy nghĩ đến điều gì đó, Di Dung gãi gãi má nhìn ra cửa.
"Nghe nói cãi nhau suốt cũng không phải là tốt. Một phía nhất định phải chủ động, như vậy tình cảm mới có thể duy trì lâu bền được."
Tại Hưởng trợn mắt, có chút hồ nghi hỏi: "Thật vậy sao?"
"Cậu không tin sao? Cậu có thấy Phúc Tử Lăng hay không?"
Tại Hưởng đần mặt.
"Này Phúc Tử Lăng." Di Dung hướng ngoài cửa gọi lớn. Phúc Tử Lăng như một vị thần trong chốc lát đã xuất hiện trước mặt Di Dung, Tại Hưởng vẫn tiếp tục quan sát họ.
"Vợ yêu, em gọi anh sao~~" Phúc Tử Lăng cọ cọ má vào cánh tay Di Dung.
Tại Hưởng muốn nôn.
Di Dung nhịn xuống không vung tay đánh người này, rất nhanh lấy được tươi cười nhìn Phúc Tử Lăng: "Ai nha anh ngoan thế này trông dễ thương lắm."
Tại Hưởng thấy hai người một nam một nữ tình tứ ở trước mặt mà run rẩy cả người. Như hiểu ra điều gì đó vọt ngay ra khỏi cửa.
"Hai người cứ tiếp tục, tớ ra ăn cơm."
Lúc Tại Hưởng đi rồi, Di Dung mới đẩy đầu Phúc Tử Lăng ra. Giận dữ mắng: "Tránh ra đi, tởm chết đi được!"
Phúc Tử Lăng ủy khuất: "Không phải vừa rồi em mới nói anh dễ thương sao?"
"Vậy mà anh cũng tin à. Né ra."
Bữa trưa ăn vô cùng sảng khoái.
Tối đến, Tại Hưởng len lén mở cửa phòng mà Di Dung đã xếp trước đó. Nhìn thấy Chung Quốc đang ngồi trên giường nghịch điện thoại, nghe động tĩnh Tại Hưởng đi vào cũng không ngẩng mặt lên.
"Chung Quốc~~" Tại Hưởng gọi.
Chung Quốc vẫn tiếp tục chơi game không để ý đến Tại Hưởng. Tại Hưởng bị ngó lơ thì rất muốn dậm chân. Nhưng cậu không manh động, tiếp tục ở bên cạnh Chung Quốc lải nhải.
"Chung Quốc, đừng chơi game nữa, chơi với tớ đi."
Chung Quốc dội một gáo nước lạnh: "Ồn chết."
Tại Hưởng cắn môi. Đôi tai còn đang vểnh liền cụp xuống, Tại Hưởng quyết tâm muốn Chung Quốc để ý đến mình. Cậu suy nghĩ một hồi, sau đó không chút chần chừ chui vào khoảng trống vòng tay Chung Quốc đang cầm điện thoại, rất nhanh đã nằm gọn trong lòng người nọ, vòng tay người nọ dán chặt vào lưng mình.
"Chung Quốc, tớ rất tịch mịch~~"
Chung Quốc quả nhiên cuối cùng cũng ngẩng mặt nhìn Tại Hưởng, ném điện thoại chỗ nào không biết, Tại Hưởng cảm nhận được vòng tay kia siết chặt hơn, hơn nữa còn có xu hướng dịch xuống phía dưới eo cậu.
"Nhột, đừng xuống nữa." Tại Hưởng lầm bầm.
Chung Quốc chợt nở nụ cười mà Tại Hưởng cho rằng cực kì lưu manh, bàn tay ở eo cậu bắt đầu sờ mó lên xuống, khiến Tại Hưởng rùng mình một cái.
Chung Quốc ghé vào tai Tại Hưởng nỉ non gọi: "Tại Hưởng.."
Cảm nhận được trái tim đập mãnh liệt của người kia ngay sát cơ thể mình, bên tai còn có hơi ấm ẩm ướt, Tại Hưởng nhịn không được hơi đỏ mặt, rụt cổ.
"Tớ muốn hôn cậu." Chung Quốc cắn cắn tai Tại Hưởng.
Tại Hưởng sét đánh chưa kịp bưng tai, Chung Quốc đã áp đến hôn lên môi cậu. Môi Chung Quốc rất mềm mại, đem đến cho Tại Hưởng cảm giác tê dại mà nồng nhiệt. Tại Hưởng hơi há miệng, đầu lưỡi người kia giống như nhìn thấy con mồi ngay lập tức luồn vào cuốn lấy đầu lưỡi cậu. Tại Hưởng bị hôn đến cả người mềm nhũn, cũng không thể cựa quậy.
"Chung, Chung Quốc.." Tại Hưởng thở hổn hển.
Chung Quốc chuyển lên cắn mũi cậu, cười hỏi: "Sao hả?"
"Chung Quốc.." Tại Hưởng khép hờ mắt, loại biểu tình mơ màng mà động tình đỏ mặt khiến Chung Quốc phía dưới nảy thịch một cái. Nhịn không nổi liền áp cậu xuống dưới giường, ra giường màu trắng phía dưới nhanh chóng nhanh nhúm dúm dó.
"Tớ đã nói tối nay nhận thưởng. Tại Hưởng, thưởng cho tớ đi." Vừa nói vừa luồn tay vào áo ngủ của Tại Hưởng, nghe được người dưới thân thở hắt thì vô cùng hài lòng, khàn khàn thở dốc.
Tại Hưởng bị xoa xoa nắn nắn cả người đã đỏ như tôm luộc, dưới thân Chung Quốc càng trở nên ngon miệng hơn.
Giữa làn môi nóng, xúc giác càng trở nên nóng bỏng rõ ràng, Tại Hưởng vô thức nắm chặt lấy vai Chung Quốc, hai chân vòng qua thắt lưng Chung Quốc, cảm nhận thứ lửa nóng đang sôi trào phía dưới trực chờ tiến công.
Chung Quốc vừa hôn Tại Hưởng vừa giúp đối phương cởi quần áo. Tại Hưởng nhịn không nổi rên rỉ. Lúc Chung Quốc tiến vào cả hai người đều thở hắt ra một hơi thỏa mãn. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, khoảng cách giữa hai đôi môi lại sát sao vào nhau.
Chung Quốc lại cúi xuống hôn Tại Hưởng. Hai làn môi vừa mềm vừa ẩm ướt nóng bỏng cọ xát nhau, tạo nên lửa tình triều mãnh liệt.
Cảm thấy hai cơ thể âu yếm nhau đến phát điên rồi. Cả người Tại Hưởng run rẩy, ngược lại Chung Quốc không kiềm chế càng lúc càng nhanh, Tại Hưởng đến sức ở chân cũng không còn để có thể bám chắc vào eo người nọ.
"A-- Chung Quốc... Chung Quốc.."
Chung Quốc trên người Tại Hưởng thở gấp, cả hai cơ thể đều dính dấp mồ hôi, lại khẽ cười, khiến Tại Hưởng tim đập mạnh thình thịch.
"Thoải mái không, hửm?"
"A, a..." Tại Hưởng không nói nổi câu nào, chỉ có thể há miệng rên rỉ.
Động tác Chung Quốc không giảm tốc độ, lại hôn cổ cậu lưu manh hỏi: "Trả lời đi, thoải mái không, Tại Hưởng?"
"Có.."
"Ngốc." Chung Quốc khẽ cười, ở trong cơ thể Tại Hưởng ra vào càng nhanh, Tại Hưởng bị lăn đến thở không nổi.
Sau khi bắn tình trào mãnh liệt, Chung Quốc dần lấy lại hô hấp, ôm một Tại Hưởng đỏ hồng vào lòng thật chặt. Ở tai cùng cổ cậu tiếp tục hôn.
"Cậu ngốc như vậy, tớ phải ăn sạch cậu. Để sau này không ai có thể ăn cậu được nữa."
Thấy Tại Hưởng vẫn còn thở gấp gáp, Chung Quốc nhéo lỗ tai cậu, lại giống như trách phạt.
"Có muốn làm nũng nữa hay không?"
Tại Hưởng nào còn sức để nói, ở trong lòng Chung Quốc lắc đầu. "Không.."
Chung Quốc vươn tay tắt đèn, áp lồng ngực vào lưng cậu, không khí ngọt ngào dị thường.
"Ngủ ngon, Tại Hưởng của tớ."
_---/---_
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro