Chương 38: Thanh xuân của chúng ta
Kì thi cuối kỳ kết thúc, đó là khoảng thời gian thoải mái nhất của đời sinh viên. Trừ trường hợp nợ môn phải ở lại học thêm kì hè, còn không phần lớn sẽ về quê, gặp gia đình, gặp bố mẹ.
Tại Hưởng chạy vội vàng đến bên cạnh Chung Quốc, ríu rít bên tai hắn.
"Chung Quốc Chung Quốc! Nhìn xem, kì này tớ không nợ môn! Mau khen tớ đi."
Chung Quốc mặt không đổi: "Giỏi lắm."
Mặc dù đã quá quen với một Chung Quốc mặt liệt như vậy, thế nhưng Tại Hưởng vẫn rất không hài lòng.
"Tớ thích chàng trai nào có nụ cười tỏa sáng. Tốt nhất là càng sáng càng tốt."
"Vậy cậu nên mua một cái bòng đèn. Rất hợp với gu của cậu."
Tại Hưởng dậm chân: "Tớ muốn đó là con người!"
"Ý cậu là Phật Tổ Như Lai?" (=))))))))) )
"Tuấn! Chung! Quốc!"
Chung Quốc chạy, Tại Hưởng đuổi theo.
Chí Mẫn nhìn hai người chạy quanh sân trường, bỗng nhiên trên môi lại nở một nụ cười. Có lẽ bởi vì nhìn thấy hai người bọn họ chơi đùa quá sức vui vẻ, cũng có thể vì được nhìn thấy Tại Hưởng cười rất hạnh phúc.
"Người ta nói đúng. Chỉ cần nhìn người mình thích hạnh phúc, chúng ta cũng sẽ hạnh phúc."
Chí Mẫn quay đầu hướng về nơi phát ra tiếng nói. Nhìn Triệu Hợp không biết đã đứng bên cạnh mình từ lúc nào, ánh mắt vẫn luôn chung thủy dán về phía của Chung Quốc cùng Tại Hưởng.
"Tớ biết cậu vẫn luôn dõi theo Tuấn Chung Quốc." Chí Mẫn mỉm cười rồi thở một tiếng dài nhẹ.
"Vậy sao?" Triệu Hợp bật cười. "Lộ liễu như vậy à."
"Chỉ có đồ ngốc Tại Hưởng mới dễ dàng bị cậu lừa." Chí Mẫn cũng không nhịn được bật cười thành tiếng, nhìn Tại Hưởng đang đuổi đánh Chung Quốc, "Cũng chỉ có đồ ngốc Tại Hưởng mới không nhận ra được tình cảm của tớ."
Triệu Hợp khoanh tay, tựa lưng vào thân cây to sụ phía sau: "Không phải là do cậu ấy ngốc nghếch, mà là trong đầu cậu ấy chỉ chứa mỗi hình bóng của Chung Quốc, ngoài ra cái gì cũng không để ý."
"Có một người luôn ở bên cạnh mình như vậy thật tốt." Chí Mẫn có điểm buồn phiền mà cảm thán. Giá như Tại Hưởng xuất hiện sớm hơn một chút, giá như bản thân mình cũng xuất hiện trong cuộc đời của cậu ấy sớm hơn một chút. Thì bây giờ có lẽ, hai người đã có một kết cục khác.
Trước khi rời đi, Chí Mẫn vẫn không quên buông lại một câu:
"Tại Hưởng, cậu nhất định phải hạnh phúc. Nhất định."
Bên phía Tại Hưởng, sau khi đã dùng hết sức lực cùng kiệt, cuối cùng cũng chẳng so bề được với sức trâu bò của Chung Quốc, rốt cuộc dừng lại, nheo mắt không muốn cùng hắn so đo. Cậu khổ sở.
"Tuấn Chung Quốc cậu là đồ đáng ghét."
Chung Quốc xoay người lại nhìn Tại Hưởng, thấy mặt cậu đỏ bừng, trên trán ướt đẫm mồ hôi. Hắn nhếch khóe môi rồi nhẹ nhàng tiến lại gần, đưa tay lên vuốt lấy mái tóc bết trước trán cậu, hiếm khi được thấy một Chung Quốc ôn nhu như lúc này.
"Cậu hối hận sao?"
"Hối hận cái gì chứ?"
"Vì đã đuổi theo tớ."
Không biết do Chung Quốc cố ý, hay do bản thân mình nhạy cảm, Tại Hưởng mím chặt môi, sau đó hướng về phía hắn cong mắt lại cười thật tươi.
"Không hối hận. Đuổi theo cậu là quyết định đúng đắn nhất cuộc đời tớ, sau này cũng sẽ không bao giờ hối hận."
Chung Quốc cười cười, cúi đầu đáp xuống môi Tại Hưởng một nụ hôn.
"Tớ cũng sẽ không hối hận, khi quyết định dừng chân lại để tiến về phía cậu."
Tại Hưởng bất chợt bổ nhào lên người Chung Quốc ôm lấy cổ hắn, khiến hắn mất thăng bằng thiếu điều muốn ngã ngửa ra phía sau. Vòng tay ôm chặt lấy eo của đối phương, cứ như vậy để cậu làm loạn trên người mình.
"Đúng vậy, dù cậu có hối hận tớ cũng không cho phép. Bởi vì hôm sinh nhật, cậu đã tặng cậu cho tớ rồi."
Thấy Tại Hưởng cười vô cùng khoái trá, Chung Quốc bỗng nhớ về ngày hôm đó, cùng với trên người mình là vô vàn những thứ dây dựa phi thường khó coi. Hắn hơi nghiến răng.
"Tặng rồi cũng có thể đòi lại được."
"Đàn ông con trai phải quân tử mới dễ kiếm người yêu!" Tại Hưởng bất mãn.
"Nhưng tớ tặng tớ cho cậu lúc nào?"
Tại Hưởng hậm hực: "Hôm sinh nhật!"
Chung Quốc nhún vai: "Trí nhớ của tớ kém lắm."
Tại Hưởng nheo mắt: "Kém đến mức nào?"
Quả nhiên 2 giây sau Chung Quốc lập tức liền "quên": "Cái gì kém đến mức nào?"
"Trí nhớ của cậu đó!"
Tại Hưởng lập tức nổi khùng lên, nhào đến cấu xé người hắn. Chung Quốc dĩ nhiên chỉ cần dùng một chút sức lực cũng có thể chế trụ được cơ thể cậu, sau đó lại ôm cậu vào lòng. Tại Hưởng bị ôm thì cả tâm trí đều mềm nhũn, ngoan ngoãn để người ta ôm.
Được một lúc, Tại Hưởng rầu rĩ nói.
"Chuyện chúng ta tớ vẫn chưa nói cho mẹ và dượng biết. Nếu biết rồi liệu có đánh chết tớ hay không?"
"Sẽ không." Chung Quốc tựa cằm lên đỉnh đầu cậu đáp.
"Làm sao cậu biết sẽ không?" Tại Hưởng thở dài. "Mẹ tớ trước giờ đều rất cổ hủ, những chuyện giống như yêu đồng giới lại càng khó chấp nhận."
"Tớ nói là sẽ không." Chung Quốc buông Tại Hưởng ra, "Nếu không tin, tối nay ngay lập tức bắt xe về nhà cậu, thế nào?"
"Cậu điên rồi sao? Như vậy không chỉ có tớ bị đánh chết, mà cậu cũng sẽ bị đánh chết."
Chung Quốc vừa bực mình vừa buồn cười, từ trong túi quần lấy ra điện thoại, nhấn tách tách vài phím, sau đó áp lên tai.
"Cô Kim, là cháu ạ."
Tại Hưởng giật bắn mình, hốt hoảng lao đến định cướp điện thoại từ tay Chung Quốc.
Tất nhiên là bất thành.
Chung Quốc tiện tay nhấn phím loa ngoài. Tại Hưởng có thể nghe rõ mồn một giọng nói của mẹ mình phát ra từ đầu bên kia.
"Ừ Chung Quốc hả cháu. Có chuyện gì không?"
Chung Quốc vừa nói vừa nhìn Tại Hưởng: "Cô Kim, cô sẽ không hối hận khi quyết định cho chúng cháu tìm hiểu nhau chứ?"
Tim Tại Hưởng đã muốn lọt ra ngoài.
"Chung Quốc, có lẽ điều đó đối với cô không thể chấp nhận, nhưng cô không thể phủ nhận tình cảm của cháu dành cho Tại Hưởng. Chỉ cần cháu không làm thằng bé phải chịu bất kì sự đau khổ nào, cô tuyệt đối không hối hận."
"Tối nay cháu cùng Tại Hưởng sẽ về, cô nhớ nấu nhiều cơm một chút ạ."
"Tối nay? Được được. Cô cũng nhớ Tại Hưởng lắm rồi. Nhớ về sớm, nếu không tối muộn sẽ rất tắc đường."
Sau đó Chung Quốc chào tạm biệt, rồi cúp máy.
Tại Hưởng giống như không tin vào tai mình: "Chuyện này..."
"Như vậy cậu không sợ mình bị đánh chết rồi đúng không?"
"Rốt cuộc cậu đã làm thế nào..."
"Tại Hưởng." Chung Quốc áp hai tay lên má Tại Hưởng, mỉm cười: "Cậu nên nhớ, người yêu của cậu cái gì cũng có thể làm được."
Hai cánh môi run rẩy, Tại Hưởng thế nhưng lại không kiềm chế được cảm xúc của mình, khóe mắt nóng rát, từng giọt từng giọt nước mắt trong suốt đáp xuống hai bàn tay của Chung Quốc.
Chung Quốc nhẹ nhàng dùng ngón tay lau đi, cụng trán vào trán cậu, sau đó nắm chặt lấy bàn tay của cậu dịu dàng nói.
"Đi thôi, về nhà ăn cơm."
Tại Hưởng càng nắm chặt lấy bàn tay đối phương, gật đầu một cái: "Ừ!"
.
Ngày đó Chung Quốc một mình bắt xe về quê Tại Hưởng, dĩ nhiên đã bị ăn một cái bạt tai của mẹ Kim, cũng bị dượng của Tại Hưởng đánh rất không nương tình. Sau khi Chung Quốc bị đuổi ra khỏi nhà họ Kim, đã quỳ trước của nhà bọn họ đến tận đêm ngày hôm sau, không ăn cũng không uống, sắc mặt tái xanh.
Rốt cuộc mẹ Kim cũng động lòng, thì ra lại có người yêu Tại Hưởng như vậy. Sẵn sàng làm tất cả chỉ vì muốn tình yêu của hai người được công nhận. Tình yêu vốn không hề sai trái, Chung Quốc và Tại Hưởng cũng không sai trái.
Cứ như vậy bóng lưng của hai người ngày một khuất dần sau hàng cây anh đào, hai bàn tay nắm chặt cũng chưa có một giây buông lỏng.
Thanh xuân của bọn họ chính là như vậy, đau khổ có nhau, hạnh phúc có nhau. Thanh xuân là tuổi trẻ, và tuổi trẻ chỉ đến một lần. Có lẽ sau này nhìn lại, bọn họ sẽ không cảm thấy hối hận khi chọn cách mà mình liều lĩnh trải qua khắc nghiệt của thanh xuân, càng không hối hận khi chọn người bạn đồng hành cùng mình trải qua thời khắc tươi đẹp này.
"Chung Quốc, tớ yêu cậu."
"Tại Hưởng, tớ cũng rất yêu cậu."
Giới hạn của chúng ta, chính là một cái nắm tay không thể tách rời.
---Hoàn chính văn---
cảm ơn mọi người đã chịu đợi mình lấp hố ;-; nghĩ muốn lấp hố cũ thật sự mình cũng rất nản, nhưng nhờ có mọi người, cuối cùng mình cũng có thể lấp được rồi >< cảm ơn mọi người đã đồng hành với Giới Hạn Giữa Tớ Và Cậu moa moa ><
có thể cho mình xin một câu khen ngợi sự chăm chỉ lấp hố này không... T^T
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro